Xem bài viết riêng lẻ
  #5  
Cũ 02-07-10, 10:46 PM
Avatar của viet tam
viet tam viet tam đang ẩn
CM Môn Sinh
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 256
Thanks: 259
Thanked 648 Times in 220 Posts
Mặc định

Đêm chư*a tàn, rượu vẫn c̣n, nhưng chị và ông đều đă say. Cuộc say không tính trước. Mà đă mấy ai tính trước những cuộc say.

Ông hiệu trưởng cầm đĩa gơ bát liên hồi và hát. Vẫn bài hát nhăng nhít “tự biên tự diễn” của ông: “Cuộc sống ơi, người quí giá biêt bao nhiêu. Nhưng tôi chẳng biết sử dụng người vào việc ǵ””…

- Có đúng thế không, cô Mị nhẩy?

Chị không trả lời. Đúng hơn chị không c̣n sức để trả lời. Chị đă uống quá nhiều. Một chén quên đi. Một chén nhớ hết. Một chén dối ḿnh. Một chén dối người. Những chén sau là để bốc trần ḿnh và người.

Cuối cùng là cảm giác muốn bay lên, muốn đạp đổ tất cả để bay lên. Chị thấy ḿnh nhẹ bỗng và vui, không biết vui về nỗi ǵ nhưng rất vui. Cái ǵ cũng thấy buồn cười ngay cả cái mặt nhàm chán của ông hiệu trưởng chị cũng thấy buồn cười chết đi được. Nó nh*ư mặt trống phải dùi, cứ rung lên bần bật.

Ông hiệu trưởng cũng đang vui đáo để. Ông hát rất to, tuồng nh*ư rú gào chứ không phải là hát. “Ai bảo rượu nguy hiểm, kẻ đó không thương ta. Kẻ đó coi cuộc sông là ôtô, là tàu hỏa. Một mai tất cả chết đi, ôtô không chết, tàu hỏa cũng không. Hỏi để làm ǵ, biết bán cho ai?… “

Ôi chao thầy hiệu trưởng ơi ? Thầy hát cái ǵ thế? Đến chết cười. Thầy đang khóc phải không? Đang khóc chứ không phải hát, có đúng không? Thầy cứ dối ḿnh. Hết ngày này sang ngày khác thầy cứ dối ḿnh. Chứ c̣n ǵ nữa!

Chị bỗng ngửa cổ cười sằng sặc. Ông hiệu trưởng im bặt. Ông trân trố nh́n chị rồi vồ lấy chai rượu tu ừng ực. Cần phải say nữa. Mỗi ngày cần phải làm cho ḿnh say thêm, sao cho toàn bộ kư ức ba mươi năm về trước ngập ch́m trong rư*ợu. Khổ thay, thứ ǵ ông cần nhấn ch́m th́ nó lại nổi lên, dập dềnh trong đời sống thư*ờng nhật của ông, làm cho ông không khi nào được thanh thản.

Một ông hiệu trưởng trẻ măng ch*ưa vợ yêu một cô giáo trẻ măng ch*ưa chồng. Thật tuyệt. Tất nhiên yêu được người đẹp nhất thung lũng không phải là chuyện dễ. Cũng phải m*ưu này mẹo nọ, cũng phải thơ ngắn nhạc dài, cũng phải sớm đ*ưa chiều đón. Rồi th́ ví von, rồi th́ thư* từ, rồi th́ quà cáp. Đủ cả. Hai năm trời chứ không ít. Vậy mà xôi hỏng bỏng không.

Diệp đă từ chối lời thỉnh cầu của ông, theo kiểu: “Em rất… nhưng mà…” Có đến chục thằng đă được cô trả lời: “Em rất… nhưng mà…” chứ riêng ǵ ông đâu. Tuy thế ông vẫn cú. Ông khác, mấy thằng đó khác. Ông phải có chút “đặc quyền đặc lợi” khả dĩ đối với Diệp chứ. Ông tưởng thế, hóa ra không. Thế mới cú.
Signature: xin đừng đụng vào cây mùa lá rụng...
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to viet tam For This Useful Post:
phale (05-07-10)