Chủ đề: Tôi Viết Văn
Xem bài viết riêng lẻ
  #2  
Cũ 05-07-12, 04:00 AM
Avatar của Huyền Minh
Huyền Minh Huyền Minh đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 268
Thanks: 416
Thanked 1.255 Times in 264 Posts
Mặc định

TÔI VIẾT VĂN

CHƯƠNG HAI:

Luôn mấy tuần lễ trôi qua, mặc dù vẫn bị ám ảnh bởi một tác phẩm không tên, tôi cũng chẳng biết sáng tác như thế nào, cốt truyện ra sao, bắt đầu từ đâu, rồi c̣n xây dựng nhân vật, diễn tiến và kết cuộc phải thật hấp dẫn "lâm ly bi đát" để lôi cuốn độc giả nữa chứ! Ôi thôi! .... Bao thứ rắc rối cuộc đời vây quanh tâm trí khiến tôi muốn phát điên. Xấp bản thảo dày cộm để sẵn trong pḥng học của thằng con hơn tháng nay nằm đóng bụi mà tôi vẫn chưa rặn được một chữ. Nhiều hôm ngồi hàng giờ trước đống giấy ngổn ngang, tôi thả hồn mộng mơ hi vọng nắm bắt được chút tư tưởng lớn, nhưng đầu óc vẫn bưng bít, khô khan nặng trĩu như ḥn đá, tôi nguệch ngoạc vài nét vẽ nghịch ngợm, thô sơ lên giấy rồi lại ṿ nát trong ḷng bàn tay kệch cỡm (vợ tôi vẫn hay chê đôi bàn tay tôi thô, quê mùa) ném vào sọt rác. Viết đến đây tôi bỗng thấy khâm phục các nhà văn lớn như: Mai Thảo, Duyên Anh, Nguyễn Ngọc Ngạn... quá xá. Họ viết thật dễ dàng hết truyện này đến truyện kia. Có những truyện dài đến 300, 400 trăm trang, lúc đọc đôi khi ngỡ như ḿnh chính là nhân vật đang sống vào không gian, thời gian ấy. À, tôi quên kể thêm vài chi tiết mà tôi nghĩ có liên quan tí đỉnh đến cuộc đời viết văn của tôi.

Từ nhỏ chẳng những dở văn mà chữ viết tôi c̣n xấu tệ, thế mà trời xui đất khiến thế nào ba tôi đặt cho tôi một cái tên khá mỹ miều là Trần Tài Văn. Sau này khi lớn lên theo lời má tôi kể, tôi mới biết rằng sở dĩ tôi có cái tên "Tài Văn" là v́ ba tôi rất mê viết văn, một khi đă ngồi xuống bàn là ông ngồi suốt ba bốn tiếng đồng hồ liền quên hết mọi chuyện chung quanh. Công việc chính của ông là thư kư cho một ṭa báo lớn ở Sài G̣n nhưng thỉnh thoảng có lẽ v́ thiếu người, ông được kiêm luôn làm phóng viên đi công tác xa vài ba ngày ở các tỉnh như Quy Nhơn, Bà Rịa, Vũng Tàu, có khi xa hơn ra tận miền Trung để viết bài về các vụ lũ lụt. Những lần như vậy ông đi hơn tuần lễ mới về nhà.
Má tôi kể:
"Hồi mới lấy nhau, ba con rất yêu thương má, có điều má rất bực ḿnh ba con ở cái tật mê văn hơn mê vợ, mà phải chi ông có văn tài chi cho cam, má đọc vài truyện ngắn của ba con đâu thấy hay ho ǵ, ông gởi truyện cho nhiều nơi nhưng duy nhất chỉ được đăng trong nhật báo Xă Luận nơi ba con làm, có thể ông chủ nể nang ba con làm việc đắc lực đó thôi. Ở với ba con được một năm th́ má sinh con. Tối má chuyển dạ đau đẻ, ba con c̣n cặm cụi viết trong pḥng, má rên la gọi măi ba con cũng vờ như chả nghe, cuối cùng má phải nhờ người hàng xóm gọi xích lô đưa má vào bảo sanh viện Từ Dũ. Gần sáng má sinh con c̣n chưa thấy mặt mũi ổng đâu, cô y tá chăm sóc má c̣n tưởng là má chửa hoang nữa đấy, má xấu hổ và giận ba con hết sức. Măi đến trưa mới thấy ổng ḷ ḍ bước vào, mặt mũi bơ phờ, hốc hác, mặc kệ ổng tíu tít hỏi thăm má cứ im, sau đó ba con làm giấy tờ khai sinh cho con đặt tên là Tài Văn, má càng giận v́ cái tên ấy càng chứng tỏ ông không hiểu ǵ tâm trạng má. Hôm sau xuất viện má bồng con về nhà ông bà ngoại và ở đó suốt cả tháng, sau ba con làm lành, năn nỉ hứa với má sẽ gác bút quy ẩn, má mới chịu theo ổng về".

Tuy thường xuyên than phiền về chuyện văn chương của ba tôi nhưng riêng những lá thư t́nh (vỏn vẹn dăm bảy lá) ba viết cho má hồi chưa lấy nhau th́ bà rất quư xem như báu vật và cất kỹ trong một cái rương để dưới gầm đi-văng nơi bà nằm, thỉnh thoảng bà lại lấy ra xem rồi tủm tỉm cười. Có mấy tối bà gọi tôi vào pḥng trịnh trọng mang cái rương ra, ngồi cạnh thành giường bà ôm tôi vào ḷng rồi chọn một trong vài lá thư trải ra trước mặt tôi. Ôi! tờ giấy theo thời gian ngả màu vàng hoen ố kể cả những ḍng chữ cũng nhạt nḥa khó mà đọc được nhưng điều này chả làm khó má tôi, bà đă thuộc từng câu từng chữ như cháo rồi, tôi đoán má cầm thư cho có h́nh thức vậy thôi. Trước khi đọc má hắng giọng mấy cái, giọng bà trầm ấm, ngân nga như cầu kinh, tôi mơ mơ màng màng nghe tai này lọt tai kia rồi ngủ gà ngủ gật khiến có lần má phải bế tôi về pḥng ngủ. Tôi c̣n nhớ mang máng mấy câu ba viết cho má rất cải lương đại loại như: Em là viên ngọc trắng trong anh luôn nâng niu, ǵn giữ hoặc Không có em trong cuộc đời chắc anh không sống nổi... Những lần như vậy đối với tôi là một cực h́nh, tôi chỉ muốn vuột khỏi ḷng má chạy lên pḥng khách để xem những chương tŕnh ca nhạc trên TV mà không dám. Một hôm má đọc thư có đoạn ba viết: "Mấy ngày không gặp em, anh nhớ lắm, nhớ sao gương mặt trái soan, đôi mắt bồ câu, sóng mũi dọc dừa, miệng trái tim..." Tôi buộc miệng: "Má ơi! Con thấy mặt má tṛn chứ đâu phải trái soan, mắt má con đâu thấy giống bồ câu, c̣n..." Má tôi ngắt lời: "Quỷ nè! Chuyện người lớn mày biết ǵ" Vừa nói bà vừa cốc vào đầu tôi một cái đau điếng. Nhưng có lẽ nhờ vậy mà từ đó má không c̣n lôi tôi vào pḥng nghe bà đọc thư ba nữa, thế là tôi được thoát nợ.

Huyền Minh
Signature: Tóc em dài buông xơa giữa dương gian C̣n sợi nào để buộc nhánh tim anh Và níu giữ cánh hồng nhung một thuở

Lần sửa cuối bởi Huyền Minh; 21-02-16 lúc 02:37 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 6 Users Say Thank You to Huyền Minh For This Useful Post:
hieua (03-10-14), hoatigon208410 (05-07-12), mimosa (14-07-12), Nhím con (06-07-12), phale (08-07-12), úm_bala (07-07-12)