ĐÂU NGƯỜI CHỐN CŨ
Cảnh cũ người xưa biệt dấu hài
Đi t́m giữa thảm lá vàng phai
C̣n in nghĩa đẹp bài thơ ấy
Cũng gợi tia ngời ánh mắt ai
Nhẩm đếm thời gian nh́n nước chảy
Ngồi khơi kỷ niệm ngó sương cài
Đâu rồi một thuở nồng hương ái
Chẳng lẽ thu tàn rực sắc mai!?
Kiều Thành