Bất chợt
Bất chợt gặp đồng hương góc quán
Nghe mô tê răng rứa bật cười
Bạn vẫn c̣n y nguyên giọng cũ
Mà sao ḿnh đă bấy phai phôi
Cũng một thời O ni O nớ
Mái tóc thề gió lật buông vai
Ai lỡ chọc trời ơi ốt dột
Về coi gương thấy má đỏ hoài
Thuở mười tám đôi mươi thùy mị
Chừ giang tay đă hụt ngh́n trùng
Thời gian thiệt trôi nhanh dễ sợ
Biết răng t́m ngày nớ... buồn không
Ta đă mặc vào ta áo dị
Đến bây giờ cởi miết không ra
Bất chợt thèm thấu ḷng giọng nói
Những mô tê răng rứa quê nhà...
PL 10.11.2016