Xem bài viết riêng lẻ
  #16  
Cũ 06-01-11, 08:59 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Reiko lắc lắc đầu nhiều lần.

"Nếu tôi xinh đẹp và thông minh như nó, chắc tôi đă là một con người b́nh thường. C̣n mong ǵ hơn nữa nếu ta thông minh như thế và đẹp đẽ như thế? Ta c̣n cần ǵ phải dằn vặt và vượt lên những yếu kém của ḿnh nếu mọi người đều yêu quí ta đến thế? Lí do ǵ mới được chứ?"

"Con bé làm chuyện ǵ khủng khiếp với chị ư?"

"Là thế này, có thể nói rằng nó là một đứa dối trá bệnh hoạn. Nó bệnh hoạn, đơn giản và chính xác là như vậy. Nó bịa tạc đủ thứ. Và khi bịa những chuyện ấy, nó lại tin luôn là chúng có thật. Rồi bắt đầu thay đổi mọi thứ xung quanh cho phù hợp với câu chuyện ấy của nó. Và nó nhanh trí khủng khiếp, luôn luôn đi trước ḿnh một bước để thu xếp những chi tiết sẽ có thể cảnh báo ḿnh, và thế là ḿnh không bao gỉờ nghĩ là nó đang nói dối. Trước hết, không ai có thể ngờ rằng một con bé xinh đẹp đến thế lại có thể dối trá về những chuyện tầm thường nhất. Tôi là một. Nó kể cho tôi hàng tấn chuyện dối trá trong suốt sáu tháng trời rồi tôi mới bắt đầu có linh cảm là có cái ǵ không ổn đây. Nó nói dối đủ mọi chuyện, mà tôi th́ không ngờ vực ǵ cả. Tôi biết điều này nghe rất điên."

"Nó dối trá chuyện ǵ?"

"Khi tôi nói đủ mọi chuyện, th́ nghĩa là đủ mọi chuyện." Reiko cười mai mỉa. "Khi nói dối chuyện ǵ đó, người ta phải bịa ra một mớ những dối trá khác đi cùng. Đó là một chứng bệnh hẳn hoi, gọi là mythomania. Người mắc chứng mythomania thông thường chỉ hay bịa ra những chuyện ngây ngô vô hại, và phần lớn ai nghe cũng biết ngay. Nhưng con bé này th́ không. Để che đậy nó sẽ dám bịa những chuyện kinh khủng mà mặt vẫn tỉnh khô như không. Nó không từ một cái ǵ hết. Và nó sẽ bịa nhiều bịa ít tuỳ theo người nghe. Với mẹ nó hoặc đám bạn thân th́ nó hầu như không nói dối, hoặc có th́ nó sẽ rất thận trọng, cẩn thận chọn chuyện ǵ sẽ không bao giờ bị lộ mà thôi. Hoặc nếu có lộ rồi th́ nó sẽ t́m cách chống chế hoặc xin lỗi với cái giọng thỏ the ấy của nó và với dôi mắt đẹp ṛng ṛng nước mắt. Lúc ấy th́ không ai có thể giận nó được."

"Tôi vẫn không hiểu tại sao nó chọn tôi. Tôi là một nạn nhân nữa, hay là một nguồn cứu rỗi của nó? Tôi không biết. Tất nhiên, giờ th́ chẳng sao nữa rồi. Mọi thứ đă kết thúc. Bây giờ tôi ra nông nỗi này đây."

Sau một lúc lâu im lặng, chị nói tiếp:

"Con bé nhắc lại những ǵ mẹ nó đă nói, rằng nó đă xúc động khi nghe tiếng đàn lúc đi ngang nhà tôi. Nó đă thấy tôi ngoài phố vài lần, và đă bắt đầu "tôn thờ" tôi. Nó dùng đúng từ ấy: "Tôn thờ". Tôi đỏ bừng hết cả mặt. Cậu biết đấy, được một thiên thần nhỏ bé xinh đẹp đến thế tôn thờ ḿnh! Mà tôi vẫn nghĩ đó không hẳn là một lời dối trá hoàn toàn. Lúc ấy tôi đă qua tuổi ba mươi, tất nhiên, và tôi cũng chẳng bao giờ có thể thành đẹp đẽ và thông minh như nó, mà tôi cũng chẳng có tài ǵ đặc biệt, nhưng chắc là tôi phải có cái ǵ đó thu hút được nó, một cái ǵ đó mà nó không có, có lẽ thế. Chính cái đó đă khiến nó phải chú ư đến tôi lúc ban đầu. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn tin là thế. Chẳng phải là tự phụ đâu."

"Vàng, tôi nghĩ là tôi hiểu được điều chị nói."

"Con bé mang theo mấy bản nhạc và xin phép được đánh thử cho tôi nghe. Thế là tôi thuận theo. Nó chơi một bản Invention của Bach. Lối chơi của nó… cũng thú vị Hoặc có thể gọi là hơi là lạ. Nhưng không tầm thường. Tất nhiên là chưa được chau chuốt. Nó chưa từng học ở một trường chuyên nghiệp nào, và những bài học của nó là kiểu lúc có lúc không, nó có vẻ tự học là chính. Tiếng đàn của nó không có luyện tập. Thi vào trường nhạc mà chơi như vậy th́ nó trượt ngay. Nhưng nó vẫn đánh ra bài. Mặc dù chín mươi phần trăm chẳng ra sao, nhưng vẫn có mười phần trăm được ở đó. Nó khiến cây đàn hát được. Đó là âm nhạc. Mà lại là một biến tấu phức điệu ngắn của Bach! Thế nên tôi mới thấy nó thú vị, và muốn biết tất cả về con bé ấy."

"Chẳng cần phải nói, thế giới này có dầy những đứa trẻ có thể đánh Bach hay hơn nó nhiều. Gấp hai mươi lần. Nhưng hầu hết lối chơi của bọn kia chẳng có ǵ trong đó cả. Trống rỗng hết. Con bé này th́ kỹ thuật kém, nhưng nó lại có một ít cái ǵ đó thu hút được người nghe - ít nhất là tôi. Và tôi quyết định là dạy nó cũng đáng. Tất nhiên, không thể đặt vấn đề luyện lại cho nó thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng tôi cảm thấy có thể có khả năng làm cho nó thành một dương cầm thu hạnh phúc như tôi lúc ấy, và cả bây giờ nữa, một người có thể chơi đàn cho chính ḿnh. Nhưng hy vọng ấy hoá ra hoàn toàn hăo huyền. Con bé không phải loại người thích tặng lẽ làm việc của ḿnh. Nó là một đứa trẻ luôn tính toán chi li để tận dụng mọi thứ chỉ cốt gây ấn tượng với mọi người. Nó biết chính xác là nó phải làm ǵ đề khiến mọi người khâm phục và khen ngợi nó. Và nó biết chính xác lối chơi nào sẽ hấp dẫn được tôi. Tôi chắc là nó đă tính toán mọi thứ, và đă vận dụng hết những thứ đó vào việc tập đi tập lại những đoạn nhạc chỉ cốt để làm vừa ḷng tôi. Tôi vẫn có thể như thấy nó đang làm những chuyện ấy trước mắt."

"Vậy mà, đến tận bây giờ, sau khi đă hiểu rơ tất cả những cái đó, tôi vẫn nghĩ đó là một lối chơi tuyệt vời và nếu được nghe lại tôi sẽ vẫn thấy ớn lạnh sống lưng. Mặc dù đă biết mọi khuyết tật của nó, mọi dối trá và xảo quyệt của nó, tôi vẫn thấy xúc động. Tôi nói cậu nghe, trên đời này có những chuyện như vậy đấy."

Reiko hắng giọng khan một cái rồi ngưng bặt.

"Vậy chị nhận con bé làm học tṛ chứ?" tôi hỏi.

"Ờ. Mỗi tuần một buổi. Vào sáng thứ Bảy. Nó nghỉ học văn hoá vào thứ Bảy. Nó không nghỉ buổi đàn nào, không đến muộn bao giờ, và là một học tṛ lí tưởng. Nó luôn tập bài đầy đủ. Buổi nào học xong chúng tôi cũng ăn bánh và chuyện tṛ."

Đến đó, Reiko bỗng liếc nh́n đồng hồ như chợt nhớ ra chuyện ǵ.

"Ḿnh nên về thôi chứ? Tôi thấy hơi sốt ruột về Naoko. Tôi chắc cậu vẫn không hề quên cô ấy, đúng không?"

"Tất nhiên rồi," tôi cười. "Nhưng chuyện chị cũng hấp dẫn quá."

"Nếu cậu muốn nghe nốt th́ ngày mai tôi sẽ kể. Chuyện dài lắm, một lần không thể kể hết được."

"Chị thành nàng Scheherazade trong Ngh́n lẻ một đêm rồi."

"Tôi biết chứ," chị cùng cười với tôi. "C̣n cậu sẽ không bao giờ về Tokyo được nữa đâu."

Chúng tôi quay lại lối qua rừng và trở về căn hộ.

Mấy cây nến đă cháy hết và đèn pḥng khách không bật. Cửa pḥng ngủ để ngỏ và cây đèn trên bàn đêm vẫn bạt, ánh sáng nhợt nhạt của nó hắt ra cả pḥng khách. Naoko ngồi trên sô-pha trong bóng tối lờ mờ. Nàng đă thay sang một bộ áo ngủ thùng th́nh xanh nước biển, cổ áo buộc chặt lên sát cổ, hai chân thu lại cả trên ghế. Reiko bước tới và đặt một tay lên đầu nàng.

"Em ổn rồi chứ."

"Em ổn rồi. Xin lỗi," Naoko đáp rất khẽ. Rồi nàng quay sang tôi và nhắc lại lời xin lỗi. "Chắc ḿnh đă làm cậu sợ"

"Một tí thôi," tôi mỉm cười.

"Đến đây nào," nàng bảo. Khi tôi đă ngồi xuống cạnh nàng, Naoko, vẫn ngồi thu chân như cũ, liền nghiêng người sang tôi cho đến lúc mặt nàng gần chạm vào tai tôi, như thể nàng sắp san sẻ với tôi một bí mật.

Rồi nàng đặt một cái hôn nhẹ nhàng vào cạnh tai tôi.

"Xin lỗi nhé," nàng lại nói, lần này th́ ngay bên tai tôi, rất hạ giọng. Sau đó nàng lại dịch ra xa.

"Đôi khi," nàng nói, "Ḿnh bị lẫn lộn hết cả, chẳng biết có chuyện ǵ nữa."

"Ḿnh th́ lúc nào cũng thế," tôi nói.

Naoko mỉm cười nh́n tôi.

"Nếu không phiền," tôi nói, "ḿnh muốn nghe nữa về cậu về cuộc sống của cậu ở đây. Những việc cậu làm hàng ngày. Những người cậu gặp."

Naoko kể về những việc thường nhật của nàng bằng những câu ngắn nhưng rất rơ ràng. Buổi sáng thức dậy lúc sáu giờ. Ăn điểm tâm ở nhà ḿnh. Dọn nhà nuôi chim. Rồi đi làm những việc đồng áng thường lệ. Nàng trông coi những ruộng rau. Trước hoặc sau bữa trưa, nàng thường có độ một giờ gặp bác sĩ hoặc tham dự điều trị nhóm. Buổi chiều th́ nàng có thể chọn một lớp học nào nàng thích, nếu không chơi thể thao hoặc có việc ǵ khác. Nàng đă theo nhiều lớp: tiếng Pháp, đan len, dương cầm, lịch sử cổ đại.

"Reiko đang dạy ḿnh đàn dương cầm," nàng nói. "Cả ghi-ta nữa. Ai cũng lần lượt làm thầy và làm học sinh. Người giỏi tiếng Pháp th́ dạy tiếng Pháp, người từng nghiên cứu xă hội học th́ dạy sử, người khác thạo đan len th́ dạy đan len: trường học ở đây thế mà hoá hay. Chỉ có ḿnh là chẳng dạy được ai cái ǵ."

"Ḿnh cũng thế," tôi nói.

"Ở đây ḿnh chịu khó học nhiều hơn hồi ở đại học. Ḿnh rất chăm, và rất thích."

"Sau bữa tối th́ cậu thường làm ǵ?"

"Chuyện tṛ với Reiko, đọc sách, nghe nhạc, đến nhà người khác chơi, đại loại thế."

"Tôi th́ tập ghi-ta và viết tự truyện," Reiko nói.

"Tự truyện ư?"

"Đùa đấy thôi," Reiko cười. "Bọn tôi lên giường vào quăng mười giờ. Một nếp sống khá lành mạnh, phải không nào? Bọn tôi ngủ như trẻ nhỏ."

Tôi liếc nh́n đồng hồ. C̣n vài phút nữa th́ đến chín giờ. "Chắc mọi người sắp buồn ngủ rồi."

"Không sao. Hôm nay ḿnh có thể thức khuya," Naoko nói. "Ḿnh đă không gặp cậu lâu lắm rồi, ḿnh muốn nói chuyện nữa. Cậu nói đi."

"Lúc c̣n một ḿnh ban năy, tự nhiên ḿnh nhớ lại ngày xưa," tôi nói. "Cậu c̣n nhớ lần Kizuki và ḿnh đến thăm cậu ở bệnh viện không? Ở bờ biển ấy. Ḿnh nghĩ đó là học kỳ đầu của năm trung học cuối cùng."

"Lần ḿnh phải mổ ngực," Naoko mỉm cười nói. "Có, ḿnh nhớ. Cậu với Kizuki đến bằng môtô. Các cậu mua cho ḿnh một hộp sô-cô-la và chúng chảy nhoét vào với nhau. Mà lại cứng rất khó ăn. Có vẻ đă lâu lắm rồi, ḿnh không biết nữa."

"Ờ, đúng thế. Ḿnh nghĩ lúc ấy cậu đang làm một bài thơ, một bài thơ dài."

"Tuổi ấy đứa con gái nào chẳng làm thơ," Naoko khúc khích. "Sao tự nhiên cậu lại chợt nhớ lại những chuyện ấy thế?"

"Ḿnh cũng đang tự hỏi đây. Mùi gió biển, mùi hoa trúc đào, rồi tự nhiên những cái đó cứ thế hiện ra trong đầu Kizuki có đến bệnh viện ấy thăm cậu nhiều lần không?"

"Làm ǵ có chuyện đó! Và v́ thế mà bọn ḿnh đă căi nhau to. Anh ấy đến một lần, sau đó th́ đến cùng với cậu, và chỉ có thế thôi. Anh ấy thật khủng khiếp. Và cái lần đầu anh ấy c̣n không thể ngồi cho ấm chỗ nữa, chỉ ở khoảng mười phút. Anh ấy mua cho ḿnh mấy quả cam và lầu bầu những chuyện ǵ ḿnh nghe không hiểu, rồi anh ấy bóc một quả và tiếp tục lầu bầu, rồi th́ về luôn. Anh ấy bảo rất kị bệnh viện." Naoko cười. "Anh ấy rất trẻ con trong những chuyện như vậy. Ḿnh muốn nói là, ai mà chẳng ngán bệnh viện, đúng không nào? Và v́ thế mà người ta đến bệnh viện thăm nhau để làm cho nhau thấy dễ chịu hơn, phấn khởi hơn, đại khái thế. Nhưng Kizuki lại không nghĩ như vậy."

"Cậu ấy không đến nỗi thế lúc cùng đi với ḿnh đến bệnh viện. Cậu ấy vẫn như thường."

"V́ có cậu ở đấy mà," Naoko nói. "Có mặt cậu th́ anh ấy luôn như thế, cố gắng giấu những điểm yếu của ḿnh. Chắc anh ấy phải mến cậu lắm. Nhất định chỉ cho cậu thấy những mặt tốt của anh ấy thôi. Với ḿnh th́ lại không thế. Không cần giữ ư ǵ cả. Và có thể rất thất thường. Vừa mới vui vẻ tán chuyện đấy mà cũng có thể cáu bẳn được ngay. Lúc nào cũng vậy. Anh ấy đă như vậy từ hồi c̣n bé. Nhưng anh ấy cũng đă cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng để tốt hơn."

Naoko đổi tư thế thu chân trên ghế.

"Anh ấy rất cố gắng, nhưng chẳng ăn thua ǵ, và anh ấy lại càng buồn và cáu bẳn hơn. Có biết bao nhiêu cái hay cái tốt ở anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ có được tâm lư tự tin cần thiết. "Ḿnh phải làm cái này, ḿnh phải thay đổi cái kia," lúc nào anh ấy cũng nghĩ như vậy, cho đến tận lúc lâm chung. Kizuki tội nghiệp!"

"Nhưng mà," tôi nói, "nếu quả là cậu ấy luôn cố gắng cho ḿnh thấy mặt tốt nhất của cậu ấy, th́ cậu ấy đă thành công rồi. Lúc nào ḿnh cũng chỉ thấy mặt tốt nhất ấy của Kizuki."

Naoko mỉm cười:

"Nếu nghe cậu nói thế chắc anh ấy thích lắm đấy. Cậu là bạn duy nhất của anh ấy."

"Và Kizuki là bạn duy nhất của ḿnh," tôi nói. "Không bao giờ có ai ḿnh có thể gọi là bạn nữa, trước sau cũng vậy.

"Đó chính là nguyên nhân tại sao ḿnh thích được ở bên cạnh hai người đến vậy. Lúc ấy ḿnh cũng chỉ thấy những cái tốt nhất của anh ấy. Ḿnh có thể thư giăn mà không lo lắng ǵ cả khi có ba chúng ta với nhau. Đó là nhưng lúc ưa thích nhất của ḿnh. Ḿnh không biết cậu nghĩ thế nào?"

"C̣n ḿnh th́ vẫn thường lo không biết bản thân cậu nghĩ ǵ," tôi nói, lắc đầu một cái.

"Vấn đề là ở chỗ một thứ như vậy sẽ không thể tiếp tục măi," Naoko nói. "Nhưng nhóm nhỏ hoàn hảo như thế không thể duy tŕ. Kizuki biết thế, ḿnh cũng biết thế, và cả cậu nữa. Đúng không nào?"

Tôi gật đầu.

"Nhưng nói thật với cậu," Naoko tiếp tục, "Ḿnh cũng yêu cả điểm yếu của anh ấy, chẳng khác ǵ mặt tốt. Anh ấy không có cái ǵ có thể gọi là xấu xa hoặc mờ ám. Anh ấy chỉ yếu đuối, vậy thôi. Ḿnh đă cố nói với anh ấy điều đó, nhưng anh ấy không tin ḿnh. Anh ấy bảo đó là v́ bọn ḿnh đă gần gũi nhau từ hồi c̣n lên ba. Ḿnh biết quá rơ anh ấy mà, anh ấy sẽ bảo là ḿnh đâu có phân biệt được điểm mạnh và điểm yếu của anh ấy, rằng với ḿnh th́ chúng như nhau cả thôi. Nhưng anh ấy không thay đổi được ư nghĩ của ḿnh. Ḿnh vẫn yêu anh ấy như thường, và sẽ không bao giờ thích ai khác được nữa."

Naoko nh́n tôi với một nụ cười buồn bă.

"Quan hệ trai-gái của bọn ḿnh cũng thực sự khác thường. Dường như cơ thể hai đứa được gắn liền với nhau ở đâu đó. Nếu t́nh cờ phải xa nhau, một lực hút đặc biệt nào đó sẽ kéo hai đứa lại với nhau. Trở thành người yêu của nhau là việc tự nhiên nhất trên đời của bọn ḿnh. Không phải suy nghĩ hay quyết định ǵ cả. Bọn ḿnh bắt đầu hôn nhau lúc mười hai tuổi và biết vuốt ve nhau lúc mười ba tuổi. Ḿnh đến pḥng anh ấy hoặc anh ấy đến pḥng ḿnh và ḿnh sẽ cho anh ấy ra bằng tay. Ḿnh chưa bao giờ nghĩ rằng thế là quá sớm. Nó cứ xảy ra một cách tự nhiên thế thôi. Nếu anh ấy thích nghịch vú hoặc chỗ kín của ḿnh, ḿnh chẳng hề ngại chút nào, hoặc nếu anh ấy muốn phóng tinh, ḿnh cũng chẳng ngại ǵ giúp anh ấy ngay. Ḿnh chắc là cả hai đứa sẽ choáng nếu có ai lên án những hành động ấy của bọn ḿnh là sai trái. Bởi v́ bọn ḿnh không làm ǵ sai. Bọn ḿnh chỉ làm nhưng ǵ phải làm. Bọn ḿnh vẫn luôn cho nhau xem mọi chỗ trên người. Gần như là bọn ḿnh cùng sở hữu cơ thể của nhau. Nhưng ít nhất th́ trong một thời gian dài bọn ḿnh bảo nhau không đi quá trớn. Cả hai đứa đều ngại ḿnh có thai, và lúc đó c̣n chưa biết tí ǵ về chuyện ngừa thai… Tóm lại, Kizuki và ḿnh đă lớn lên với nhau như thế đấy, tay trong tay, thành một cặp đôi khăng khít. Bọn ḿnh hầu như không biết tí ǵ về những nỗi khắc khoải của t́nh dục hoặc tâm trạng đau khổ đi kèm với sự trưởng thành của bản ngă mà bọn trẻ b́nh thường đều phải trải qua trong tuổi dậy th́. Bọn ḿnh hoàn toàn cởi mở trong t́nh dục, c̣n về bản ngă th́ v́ bọn ḿnh đă thu hút nhau và chia sẽ với nhau đến mức đó rồi nên cũng chẳng có ư thức ǵ về nó nữa. Cậu có hiểu ḿnh nói ǵ không?"

"Chắc là hiểu," tôi nói.

"Bọn ḿnh không thể chịu nổi phải xa nhau. Cho nên nếu Kizuki c̣n sống, nhất định là bọn ḿnh sẽ vẫn ở bên nhau, yêu nhau, và dần dần trở thành bất hạnh."

"Bất hạnh ư? Tại sao lại thế?"

Naoko dùng ngón tay chải tóc lật ra sau nhiều lần. Nàng đă tháo dai buộc đầu, khiến tóc rũ hết xuống mặt môi lúc nàng cúi về phía trước.

"Bởi v́ bọn ḿnh sẽ phải trả lại cho thế giới này nhưng ǵ vẫn mắc nợ nó," nàng nói, ngước mắt về phía tôi "Nỗi đau của sự trưởng thành. Bọn ḿnh đă không trả cái giá đó đúng lúc, và bây giờ th́ giấy đ̣i nợ đă đến rồi. Đó là lí do Kizuki làm điều anh ấy đă làm, và tại sao ḿnh lại ở đây. Bọn ḿnh giống như hai đứa trẻ trần truồng lớn lên trên một ḥn đảo hoang. Nếu đói, bọn ḿnh chỉ việc nhặt chuối ăn; nếu thấy cô đơn, bọn ḿnh chỉ việc t́m đến ṿng tay nhau. Nhưng những cái như thế không kéo dài măi măi. Bọn ḿnh lớn nhanh và phải gia nhập xă hội. Chính v́ vậy mà cậu rất quan trọng đối với hai đứa chúng ḿnh. Cậu là móc xích nối bọn ḿnh với bên ngoài. Bọn ḿnh gắng gỏi thông qua cậu để hoà nhập với thế giới bên ngoài càng nhiều càng tốt. Nhưng cuối cùng, việc đó không thành, tất nhiên rồi."

Tôi gật đầu.

"Ḿnh không muốn cậu nghĩ là bọn ḿnh đă lợi dụng cậu. Kizuki thực sự yêu mến cậu, chỉ t́nh cờ là quan hệ với cậu là quan hệ đầu tiên của bọn ḿnh với một người khác. Bây giờ cũng vẫn vậy. Kizuki có thể chết rồi, nhưng cậu vẫn là móc xích duy nhất của ḿnh với thế giới bên ngoài. Và Kizuki đă yêu mến cậu thế nào th́ ḿnh cũng vẫn yêu mến cậu như thế. Bọn ḿnh không bao giờ muốn làm cậu bị tổn thương, nhưng có thể đă như vậy rồi, bọn ḿnh có thể đă gây nên một vết thương sâu hoắm trong ḷng cậu mất rồi. Không bao giờ bọn ḿnh nghĩ là có thể xảy ra chuyện ấy."

Naoko lại cúi đầu và trở nên im lặng.

"Này các cậu, làm một cốc cacao nhé?" Reiko lên tiếng.

"Hay đấy. Em thích uống một chút cacao," Naoko nói.

"Tôi thích uống một chút rượu mùi mang theo, nếu mọi người không phản đối," tôi nói.

"Ô làm ǵ có ai phản đối," Reiko nói. "Cho tôi một ngụm với nhé!"

"Nhất định rồi," tôi cười.

Reiko mang ra hai cái cốc và chúng tôi cụng với nhau. Rồi chị vào bếp pha cacao.

"Ḿnh có thể nói chuyện ǵ vui hơn một chút không?" Naoko hỏi.

Tôi chẳng có ǵ vui để nói. Tôi nghĩ giá mà c̣n Quốc-xă! Anh chàng đó có thể gợi hứng cho cả một xâu chuyện dài. Chỉ cần vài chuyện ấy thôi cũng đủ làm mọi người vui vẻ. Tôi đành phải kể dông dài về nhưng thói quen bẩn thỉu của bọn con trai trong học xá. Tôi thấy tởm khi phải kể những chuyện thô lỗ như thế, nhưng Naoko và Reiko th́ cười lăn cười lộn. Họ lấy làm lạ lắm.

Rồi đến lượt Reiko bắt chước những bệnh nhân tâm thần. Cũng rất buồn cười. Hơn mười một giờ th́ trông Naoko có vẻ buồn ngủ, Reiko liền kéo cái sô-pha ra thành giường và đưa cho tôi chăn ga gối nệm.

"Nếu cậu thấy muốn hiếp ai lúc nửa đêm th́ chớ có nhầm người nhé," chị nói. "Cái thân thể không có nếp nhăn ở giường bên trái là của Naoko."

"Nói dối! Giường của em bên phải," Naoko nói.

Reiko nói thêm, "Mà này, tôi đă thu xếp để cả hai chúng tôi nghỉ mấy việc chiều mai. Sao ba chúng ḿnh không làm một cuộc picnic với nhau nhỉ? Tôi biết có một chỗ rất hay ở gần đây."

"Ư tưởng hay đấy," tôi nói.

Hai người đàn bà thay nhau đánh răng rồi rút lui vào pḥng ngủ. Tôi rót cho ḿnh một ít rượu nữa rồi nằm dài trên chiếc giường sô-pha, điểm lại những sự kiện trong ngày từ sáng đến đêm. Một ngày đằng đẵng đến ghê người. Gian pḥng tiếp tục trắng lên dưới ánh trăng. Ngoài vài tiếng giường cựa cọt kẹt rất nhẹ, không có một t́ếng động nào trong pḥng nơi Naoko và Reiko đang nằm ngủ. Những h́nh thù sơ giản bé tí xíu h́nh như đang trôi nổi trong bóng tối khi tôi nhắm mắt lại, và trong tai tôi vẫn c̣n vương vấn tiếng ghi-ta của Reiko, nhưng cả hai cái đó chẳng mấy chốc đều qua đi. Giấc ngủ tới và nhúng tôi vào một khối bùn ấm áp. Tôi mơ thấy nhưng cây liễu. Cả hai bên của một con đường núi đều toàn những liễu. Nhiều liễu không thể tưởng tượng được. Một cơn gió khá mạnh đang thổi, nhưng những cành liễu vẫn im phăng phắc. Sao lại thế được? Tôi thắc mắc, nhưng rồi thấy cành cây nào cũng đày những con chim nhỏ đang bậu chắc ở đó. Sức nặng của chúng giữ cho cành không lay động trong gió. Tôi vớ lấy một cái gậy và đập mạnh vào một cành ở gần ḿnh, hy vọng chim sẽ bay đi và cành sẽ đu đưa theo gió. Nhưng chúng không chịu bay. Đáng nhẽ bay đi th́ chúng lại biến thành những mảnh kim loại h́nh chim và rơi loảng xoảng xuống đất.

Khi mở mắt, tôi cảm thấy như giấc mơ vẫn hiển hiện tiếp tục ở trước mặt. Vầng trăng ùa vào gian pḥng một thứ ánh sáng trắng cũng dịu nhẹ như thế. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ngồi dậy và bắt đầu t́m những con chim kim loại kia, tất nhiên là làm ǵ có ở đó. Nhưng tôi thấy Naoko ở chân giường, ngồi im một ḿnh, nh́n trân trối ra cửa sổ. Nàng đă co hai đầu gối và đang tựa cằm lên chúng, trông như một trẻ mồ côi đang bị đói. Tôi lần t́m chiếc đồng hồ đeo tay để cạnh gối mà không thấy. Nh́n độ chếch của ánh trăng, tôi đoán lúc ấy phải là hai hoặc ba giờ sáng rồi. Một cơn khát dữ dội bỗng đến với tôi, nhưng tôi nhất định ngồi im và tiếp tục ngắm nh́n Naoko. Nàng vẫn mặc bộ áo ngủ màu xanh tôi đă thấy lúc trước, và một bên tóc nàng đă được buộc lại bằng dai buộc đầu h́nh con bướm, để lộ vẻ đẹp của gương mặt nàng dưới ánh trăng. Lạ thật, tôi nghĩ, nàng đă cởi dải buộc đầu trước khi đi ngủ cơ mà.

Naoko im phăng phắc ở đó, như một con thú ăn đêm nhỏ bé vừa bị ánh trăng nhử ra ngoài tổ. Trăng sáng làm rơ nét đường viền của môi nàng. Có vẻ cực ḱ mỏng mảnh và rất dễ bị tan vỡ, đường viền ấy rung động hầu như không thể nhận thấy được, theo với nhịp đập của tim nàng hoặc những chuyển động của nội tâm nàng, như thể nàng đang th́ thầm với bóng đêm nhưng từ ngữ vô thanh.

Tôi nuốt khan, hy vọng đỡ khát, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch tiếng nuốt ấy của tôi có vẻ thật ầm ĩ. Như thể đó là dấu hiệu cho nàng, Naoko đứng lên và lướt về phía đầu giường, áo ngủ sột soạt nhẹ nhàng. Nàng qú xuống sàn nhà ngay cạnh gối tôi, hai mắt gắn chặt vào mắt tôi. Tôi nh́n nàng chăm chú, nhưng mắt nàng không nói ǵ với tôi hết. Trong vắt lạ lùng, chúng có vẻ là những cửa sổ vào một thế giới khác, nhưng có nh́n măi vào đó tôi cũng chẳng thấy được ǵ. Mặt chúng tôi cách nhau chưa đầy một gang, nhưng nàng xa cách tôi cả nhiều năm ánh sáng.

Tôi với ra và cố chạm vào nàng, nhưng Naoko rụt người lại, môi hơi run rẩy. Một lúc sau, nàng đưa tay lên và bắt đầu cởi khuy bộ áo ngủ của ḿnh. Có bảy cái tất cả. Tôi cảm thấy như giấc mơ của ḿnh đang tiếp diễn khi nh́n những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu của nàng cởi dần từng chiếc khuy từ trên xuống dưới. Bảy cái khuy trắng nhỏ bé. Khi đă cởi hết chúng, Naoko kéo cho bộ áo trật khỏi vai rồi lôi nó tuột hẳn xuống như một con côn trùng lột xác. Nàng không mặc ǵ dưới lần áo ngủ ấy. Trên người nàng chỉ c̣n chiếc dải buộc đầu h́nh bươm bướm. Trần truồng, và vẫn qú cạnh giường, nàng nh́n tôi. Tắm trong ánh trăng d́u dịu, thản thể của Naoko ánh lên như da thịt sơ sinh khiến tôi thấy tan nát cả cơi ḷng. Khi nàng cử động - và nàng cử động nhẹ đến mức hầu như không thấy được - những chỗ sáng tối trên người nàng đi động thật tinh tế. Khối tṛn trịa căng phồng của cặp vú, hai dầu vú nhỏ xíu, chỗ lơm vào ở phần rốn, cặp xương hông và đám lông mu, tất cả đều tạo nên những bóng đổ li ti lấm chấm mà h́nh dạng của chúng liên tục biến đổi như nhưng gợn sóng lăn tăn trải dài trên mặt hồ phẳng lặng.

Thật là một toà thiên nhiên hoàn hảo? tôi thầm nghĩ Naoko đă có được một thân h́nh hoàn hảo như vậy từ bao giờ? Chuyện ǵ đă xảy ra với tấm thân tôi đă từng ôm trong tay đêm xuân năm trước?
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)