Xem bài viết riêng lẻ
  #17  
Cũ 06-01-11, 09:01 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Đêm đó, khi tôi nhẹ nhàng cởi quần áo nàng trong khi nàng khóc, thân thể của Naoko đă gợi cho tôi một cảm giác về sự bất toàn. Vú nàng dường như cứng nhắc, với hai đầu vú đâm ra một cách lạ lẫm, cặp hông cũng cứng lạ lùng. Nàng là một cô gái đẹp, tất nhiên rồi, thân thể nàng ḱ diệu và hàp dẫn. Nó đă kích động tôi đêm đó và lôi tôi vào những đợt sóng với một sức mạnh khổng lồ. Nhưng dù sao, khi ôm nàng, vuốt vẻ nàng, hôn lên da thịt trần trụi của nàng, tôi vẫn có một cảm thức lạ lùng và mạnh mẽ về sự lệch lạc và vụng về của cơ thể con người. Khi ôm Naoko trong tay, tôi đă muốn nói với nàng rằng "Ḿnh đang làm t́nh với cậu đây. Ḿnh đang ở trong cậu đây. Nhưng thực t́nh chẳng có ǵ đâu. Không có chuyện ǵ hết. Chỉ là hai tấm thân kết nối với nhau mà thôi. Tất cả những ǵ ḿnh đang làm đây chỉ là nói cho nhau biết rằng có những điều chỉ có thể nói được bằng cách cọ xát hai khối thịt bất toàn như thế này. Làm nhu vậy, chúng ḿnh mới chia sẻ được những bất toàn của nhau." Nhưng tất nhiên tôi không thể hy vọng sẽ có ai hiểu được những lời định nói ấy của ḿnh. Tôi chỉ tiếp tục ôm chặt nàng vào ḷng. Và khi làm vậy, tôi có thể cảm thấy bên trong thân thể nàng một cái ǵ đó như một tố chất ngoại lai chai đá, một cái ǵ phụ trội mà tôi không thể đến gần được. Và chính cảm giác ấy đă vừa làm cho Naoko tràn ngập cơi ḷng tôi vừa cho tôi một cương cứng căng thẳng khủng khiếp.

Nhưng tấm thân mà Naoko đang để lộ trước mắt tôi đây không giống tí ǵ với tấm thân tôi đă ôm ấp đêm đó. Da thịt này đă phải qua nhiều biến đổi để tái sinh trong tuyệt đỉnh hoàn hảo dưới ánh trăng. Mọi dấu hiệu mũm mĩm trẻ con đă bị tước bỏ hết từ cái chết của Kizuki để được thay thế bằng da thịt của một người đàn bà trưởng thành. Vẻ đẹp thân xác của Naoko lúc bấy giờ hoàn hảo đến nỗi nó không khơi gợi một chút ǵ là dục tính ở trong tôi. Tôi chỉ có thể kinh ngạc ngắm nh́n đường cong kiều diễm từ thắt lưng xuống hông, vẻ ph́ nhiêu tṛn trịa của đôi vú, nhưng chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của làn bụng thon và đám lông mu đen đổ bóng ở bên dưới.

Nàng phô bày vẻ trần trụi của ḿnh cho tôi như thế có lẽ khoảng năm phút, rồi cuối cùng lại phủ ḿnh dưới bộ áo ngủ kia và lần lượt cài lại khuy từ trên xuống dưới. Xong chiếc khuy cuối cùng một cái là nàng trỗi dậy và lướt về phía pḥng ngủ, lẳng lặng mở cửa, rồi khuất dạng.

Tôi ở nguyên tại chỗ rất lâu rồi mới chợt ra khỏi giường. Tôi lượm cái đồng hồ đă rơi xuống sàn và đưa nó ra chỗ có ánh trăng. Đă ba giờ bốn mươi phút. Tôi vào bếp uống mấy cốc nước rồi mới trở về giường, nhưng khi giấc ngủ đến với tôi th́ nắng sáng đă vào đến mọi ngóc ngách của gian pḥng và xua tan mọi dấu vết của vầng trăng nhợt nhạt. Tôi vừa lơ mơ muốn thiếp đi th́ Reiko đă đến vỗ vỗ vào má, miệng kêu to, "Sáng rồi! Sáng rồi!"

Trong lúc Reiko gập lại cái giường sô-pha, Naoko vào bếp làm điểm tâm. Nàng mỉm cười với tôi và nói "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng," tôi đáp lại. Tôi đứng bên và nh́n nàng khi nàng đun nước và cắt bánh ḿ, luôn miệng hát khe khẽ không ra lời, nhưng tôi không thấy trong dáng điệu nàng có bất ḱ cái ǵ có thể gợi cho tôi chuyện nàng đă phô bày tấm thân trần trụi của nàng cho tôi xem đêm hôm trước.

"Mắt cậu đỏ ngầu," nàng nói với tôi khi rót cà-phê. "Cậu không sao chứ."

"Ḿnh bị tỉnh lúc nửa đêm và không thể ngủ lại được."

"Chắc là tại bọn tôi ngáy phải không? Reiko nói.

"Không phải thế," tôi đáp.

"Vậy th́ tốt," Naoko nói.

"Cậu ấy giữ ư đấy thôi," Reiko vừa nói vừa ngáp.

Lúc đầu tôi tưởng Naoko đang lúng túng hoặc gia vờ ngây thơ v́ có mặt Reiko, nhưng bộ điệu nàng vẫn y nguyên thế lúc Reiko ra khỏi pḥng một lúc, và mắt nàng vẫn trong veo như thường.

"Cậu ngủ thế nào?" tôi hỏi Naoko.

"Say như chết," nàng đáp như không. Nàng chỉ gài một cái cặp tóc, không trang điểm ǵ cả.

Tôi không biết phải nghĩ thế nào, và tiếp tục như vậy trong suốt bữa ăn sáng. Trong lúc phết bơ vào bánh ḿ hoặc bóc trứng, tôi vẫn liếc nh́n Naoko mong thấy một dấu hiệu ǵ đó.

"Sao cậu cứ nh́n ḿnh như thế?" nàng hỏi với một nụ cười.

"Tôi nghĩ cậu ấy đang yêu ai đó," Reiko nói.

"Cậu đang yêu ai đó à?" Naoko hỏi tôi.

"Có thể," tôi nói, mỉm cười đáp lại nàng. Khi hai người đàn bà bắt đầu trêu chọc tôi, tôi thôi không nghĩ đến chuyện đêm trước nữa và tập trung vào phần bánh ḿ với cà-phê của ḿnh.

Sau bữa sáng, Reiko và Naoko nói họ sẽ đi cho chim ăn trong nhà nuôi chim. Tôi xung phong đi theo. Họ thay quần ḅ, áo lao động và đi ủng cao-su trắng. Nằm trong một khu vườn nhỏ đằng sau dăy sân bóng quần, nhà nuôi chim có đủ loại trong đó, từ gà và bồ câu cho đến công với vẹt, và xung quanh nhà là những luống hoa, bụi cây và ghế băng để ngồi chơi. Hai người đàn ông trạc ngoại tứ tuần, có vẻ cũng là bệnh nhân, đang cào lá rụng trên đường đi. Hai người đàn bà bước đến chào hỏi họ và Reiko nói đùa làm cho họ cười. Hoa bướm đang nở rộ trên luống, và những bụi cây đều được xén tỉa rất chu đáo. Vừa nhác thấy Reiko, lũ chim đă kêu lên ríu rít và bay chao chát ở trong chuồng.

Hai người vào chái nhà cạnh chuồng và mang ra một bao thức ăn và một cuộn ống nước. Naoko vặn chặt một đầu ống vào ṿi nước rồi mở ṿi. Thận trọng không để cho chim bay ra, hai người lên vội vào chuồng chim, Naoko x́ nước lùa rác bẩn và Reiko cọ sàn chuồng bằng một cái chổi chuyên dụng. Những hạt nước tung tóe lấp lánh trong nắng sáng. Mấy con công đập cánh chạy quanh để không bị nước phun vào người. Một con gà tây vươn cổ lầu bầu về phía tôi như một lăo già nhăn nhó, trong lúc một con vẹt đậu trên cao tru tréo phàn nàn và đập cánh phành phạch. Reiko kêu mieo một cái về phía con vẹt, khiến nó bay vù ra tận phía kia của chuông, rồi lập tức gào lên "Cám ơn!" "Đồ điên!" "Đồ ngu!"

"Không biết ai dạy nó ăn nói như thế?" Naoko nói rồi thở dài.

"Không phải tôi đâu nhé," Reiko nói. "Tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy." Chị lại kêu mieo mieo, và con vẹt im bặt.

Vừa cười, Reiko vừa giải thích, "Anh chàng này có lần suưt bị mèo ăn thịt. Giờ th́ sợ mèo đến chết."

Cọ rửa xong, hai người bỏ đồ xuống rồi đi quanh chuồng, đổ thức ăn vào đầy các máng. Chạy ù qua các vung nước trên sàn, con gà tây nhào ngay đến máng của nó và vục xuống ăn, mải miết không để ư ǵ đến việc Naoko đập đập vào đuôi nó.

"Sáng nào cậu cũng làm việc này à?" tôi hỏi Naoko.

"Sáng nào cũng vậy!" nàng nói. "Họ thường giao việc này cho những phụ nữ mới đến. Dễ quá mà. Cậu có muốn xem thỏ không?"

"Có," tôi đáp.

Chuồng thỏ ở ngay sau chuồng chim. Khoảng mười con thỏ nằm ở trong đó, vẫn ngủ trên ổ rơm. Naoko quét sạch phân, cho thức ăn vào máng, rồi nhặt lên một chú thỏ con, dụi dụi nó vào má.

"Có quí không này!" nàng nói nựng, rồi đưa nó cho tôi. Quả bóng lông nhỏ bé ấm áp run rẩy trong tay tôi, chun chun cái mũi.

"Đừng lo, anh ấy không làm mày đau đâu," nàng nói với con thỏ, vuốt vẻ đầu nó và mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy rạng rỡ quá chừng, và không vương một chút bóng tối nào, đến nỗi tôi cũng không thể không cười theo. Thế c̣n Naoko đêm hôm trước th́ sao? tôi tự hỏi.

Tôi biết chắc đó là Naoko thật chứ không phải nằm mơ. Rơ ràng là nàng đă cởi áo và phô bày cho tôi tấm thân trần của nàng.

Reiko huưt sáo một cách đáng yêu điệu nhạc bài "Mary kiêu hănh" trong lúc dồn chỗ rác đă vun vào một túi nilông và buộc chặt miệng túi. Tôi giúp hai người đem dụng cụ và bao thức ăn vào chái nhà.

"Buổi sáng là thời gian ḿnh thích nhất trong ngày," Naoko nói. "Có vẻ như mọi thử đều tươi mới. Đến trưa là ḿnh bắt đầu thấy buồn, và ghét nhất là lúc mặt trời lặn. Ngày nào ḿnh cũng sống qua những cảm giác như thế."

"Và trong khi sống với những cảm giác ấy, bọn trẻ các cậu cứ việc già dần đi, hệt như tôi," Reiko mỉm cười nói. "Các cậu mải nghĩ sáng nghĩ chiều và chưa kịp hiểu ra chuyện ǵ th́ tuổi già đă ập đến rồi."

"Nhưng chị thích già đi cơ mà?" Naoko hỏi.

"Không hẳn thế," Reiko nói. "Nhưng chắc chắn là tôi không mong trẻ lại đâu."

"Tại sao không?" tôi hỏi.

"Khó chịu chết đi được!" chị nói. Rồi chị ném cái chổi vào và đóng cửa chái nhà, miệng huưt sáo liên hồi bài "Mary kiêu hănh."

Quay lại căn hộ, hai người đàn bà thay ủng và đi giày thể thao rồi nói họ phải đi làm đồng. Reiko gợi ư tôi nên ở nhà đọc sách hoặc làm ǵ đó v́ đi xem họ làm đồng cũng chẳng thú vị ǵ, mà họ cũng phải làm theo nhóm đông người.

"Và trong khi đợi bọn này th́ cậu cũng có thể giặt hộ đống quần áo lót chúng tôi bỏ trong bồn rửa ấy," chị nói thêm.

"Chị đùa đấy chứ," tôi nói, hoàn toàn bất ngờ.

"Tất nhiên rồi," chị cười vang. "Cậu đáng yêu thật. Có phải thế không hả Naoko?"

"Đúng thế," Naoko nói và cũng cười vang.

"Tôi sẽ làm bài tiếng Đức," tôi thở dài nói.

"Ồ, bé ở nhà làm bài tập cho ngoan nhé," Reiko nói. "Bọn ḿnh sẽ về trước giờ ăn trưa."

Hai người tíu tít ra đi. Tôi nghe tiếng chân và giọng nói của nhiều người đi dưới nhà.

Tôi vào nhà tắm rửa mặt lần nữa, rồi loay hoay cắt móng tay. Đối với một pḥng tắm dùng chung cho hai người đàn bà th́ mọi thứ ở đây thật quá đơn giản. Ngoài vài lọ xà pḥng, kem dưỡng ẩm và chống nắng xếp rất gọn gàng, hầu như không có cái ǵ có thể gọi là đồ trang sức.

Cắt xong móng tay, tôi pha cà-phê rồi ngồi uống ở ngay bàn bếp, cuốn sách tiếng Đức mở trước mặt. Chỉ mặc áo phông trong gian bếp chan hoà nắng sáng, tôi đă định học thuộc tất cả những dạng thức trong một biểu ngữ pháp th́ bỗng nhiên bị một cảm giác lạ lùng xâm chiếm. Tự nhiên tôi thấy như các dạng động từ bất thường của tiếng Đức và gian bếp này cách biệt nhau đến vô cùng tận.

Hai người đàn bà từ ngoài đồng trở về lúc mười một rưỡi, thay nhau tắm rửa và thay quần áo, rồi cả ba chúng tôi đến nhà ăn dùng bữa trưa. Ăn xong, chúng tôi đi ra cổng trước. Lần này th́ pḥng gác có người thường trực. Ông ta đang ngồi ở bàn ăn bữa trưa, chắc là có người mang từ nhà ăn ra cho. Chiếc đài bán dẫn trên giá đang phát ra một điệu pop xưa mùi mẫn. Ông ta vẫy chúng tôi với một tiếng chào thân thiện, và chúng tôi đều lên tiếng chào lại.

Reiko nói với ông rằng chúng tôi sẽ ra ngoài đi dạo khoảng chừng ba tiếng.

"Tuyệt," ông nói. "Thời tiết này là các bạn may rồi. Nhưng mà đừng có đến con đường trong thung lũng. Trận mưa to hôm trước làm nó lầy lội lắm. Nhưng chỗ khác th́ ổn cả."

Reiko viết tên ḿnh và Naoko vào sổ đăng kí, điền cả ngày giờ.

"Đi chơi vui nhá," ông gác nói. "Và cẩn thận nhá."

"Người tốt nhỉ," tôi bảo.

"Ông ấy cũng hơi hơi ở đây này," Reiko nói, tay chỉ chỉ lên đầu.

Nhưng lời ông ta về thời tiết quả là đúng. Trời xanh ngắt một màu, chỉ có mỗi một vẹt mây trắng bám ngang trên đỉnh như một vệt sơn quét thử. Chúng tôi đi dọc theo bức tường đá thấp của Nhà nghỉ Ami một lúc, rồi nối đuôi nhau rẽ lên một lối ṃn hẹp và dốc. Reiko đi trước dẫn đường, Naoko đi giữa, và tôi sau cùng. Reiko leo dốc với những bước chân tự tin của một người thuộc mọi ngơ ngách núi non ở vùng này. Naoko mặc quần ḅ xanh, áo cánh trắng, và cầm áo chẽn ngoài ở một tay. Tôi ngắm mái tóc dài chấm vai của nàng lúc lắc theo bước đi.

Thỉnh thoảng nàng liếc ra sau về phía tôi, mỉm cười khi mắt hai đứa gặp nhau. Con đường ṃn đi lên măi đến chóng cả mặt, nhưng Reiko vẫn xăm xăm bước tiếp. Naoko phải rảo bước theo chị, vừa đi vừa quệt mồ hôi trên mặt. Đă lâu không hăng hái tham gia các hoạt động ngoài trời, tôi thấy hụt cả hơi.

"Cậu đi thế này nhiều không?" tôi hỏi Naoko.

"Thường mỗi tuần một lần," nàng đáp. "Mệt hả?"

"Cũng hơi hơi," tôi nói.

"Sắp đến nơi rồi," Reiko nói. "Được độ hai phần ba đường rồi. Cố lên, cậu là con trai mà, phải không?"

"Vâng, nhưng yếu lắm."

"Chơi gái suốt mà," Naoko lẩm nhẩm, như nói một ḿnh.

Tôi muốn nói lại, nhưng chẳng c̣n hơi. Thỉnh thoảng, những con chim màu đỏ có chỏm lông trên đầu lại bay ào qua lối đi, nổi bật trên nền trời xanh. Những cánh đồng xung quanh đầy những loại hoa trắng, xanh và vàng, và ong bay vo ve khắp nơi. Đi tới từng bước một, tôi không nghĩ ǵ khác ngoài cảnh trí đang diễn ra trước mắt.

Đi độ mươi phút nữa th́ hết dốc và đến một vùng đất cao bằng phẳng. Chúng tôi nghỉ lại đó một lúc, thở dốc, lau mồ hôi, và uống nước chai mang theo. Reiko t́m một cái lá và làm nó thành một cái c̣i.

Lối ṃn chạy xuống theo triền dốc thoai thoái giữa những bụi cỏ mận cao rậm rạp đang dạt dào trong gió. Đi độ mười lăm phút nữa th́ chúng tôi qua một ngôi làng. Không có tí dấu hiệu nào của sự sống con người, và khoảng chục ngôi nhà ở đó đều điêu tàn ở các mức độ khác nhau. Cỏ dại ngang lưng mọc đầy quanh các ngôi nhà và những đám phân bồ câu khô trắng bám đầy những hốc hom trên các mảng tường. Một ngôi nhà đă sụp đổ và chỉ c̣n trơ lại những cột chống. Nhưng ngôi nhà khác th́ lại trông như vẫn ở được, chỉ cần mở toang các cửa chớp chống bao kia là xong. Những ngôi nhà chết im ĺm ấy như đang ép chặt lấy hai bên lối ṃn khi chúng tôi đi qua.

"Người ta đă sống ở đây măi đến tận bảy tám năm về trước," Reiko nói với tôi. "Quanh đây từng là nông trại cả Nhưng họ bỏ đi hết rồi. Khó sống quá. Họ bị mắc kẹt khi tuyết xuống dày vào mùa đông. Và đất cũng không màu mỡ ǵ. Họ có thể sống khá hơn ở thành phố."

"Phí quá," tôi nói. "Một số nhà trông hoàn toàn c̣n có thể ở được."

"Có thời một số dân hippy đă định sống ở đây, nhưng rồi cũng bỏ cuộc. Không thể chịu nổi mùa đông."

Qua khỏi ngôi làng một lúc th́ đến một khu đất rộng có rào xung quanh trông có vẻ là đồng cỏ nuôi gia súc. Ở măi đằng xa, tôi thấy có mấy con ngựa đang gặm cỏ. Chúng tôi đi dọc theo hàng rào, và một con chó to tướng chạy đến, đuôi vẫy loạn xạ. Nó đứng dựng lên bám vào Reiko, ngửi hít mặt chị, rồi nhảy cỡn quanh Naoko. Tôi huưt sáo và nó chạy đến liếm tay tôi với cái lưỡi ḷng tḥng.

Naoko vỗ về đầu con chó và nói rằng nó là con vật nuôi của khu đồng cỏ này. "Ḿnh cuộc là nó phải gần hai mươi tuổi rồi," nàng nói. "Răng nó hỏng cả, không ăn nổi cái ǵ cứng nữa. Nó ngủ suốt ngày ở trước cửa tiệm, và hễ nghe tiếng chân là chạy ra mừng."

Reiko lấy từ ba-lô ra một mẩu pho-mát. Ngửi thấy mùi, con chó nhảy ngay sang chị và ăn lấy ăn để.

"Ḿnh không c̣n được thấy anh chàng này lâu nữa đâu," Reiko nói, xoa đầu con chó. "Giữa tháng Mười họ cho hết ngựa với ḅ lên xe tải và chở về nhà trại. Chỉ mùa hè chúng mới được thả cho ăn có ở đây, và họ cũng mở một kiểu tiệm cà-phê nhỏ cho khách du lịch. Du với chả lịch! Mỗi ngày có độ hai chục dân đi bộ. Này các cậu, ta kiếm cái ǵ uống chứ hả?"

"Hay đấy," tôi nói.

Con chó dẫn đường đến tiệm cà-phê, một túp nhà nhỏ màu trắng có hiên trước và một cái biển hiệu bạc phếch h́nh một cốc cà-phê treo dưới hồỉ nhà. Nó đưa chúng tôi lên mấy bậc thềm rồi nằm dài xuống sàn hiên, hai mắt nheo lại. Khi chúng tôi đă ngồi quanh một cái bàn ngoài hiên đó, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa mặc may-ô với quần ḅ trắng chạy ra chào hỏi Reiko và Naoko như thể bạn cũ với nhau vậy.

"Đây là bạn của Naoko," Reiko giới thiệu tôi.

"Chào anh!" cô gái nói.

"Chào cô!" tôi đáp lại.

Trong khi ba người đàn bà tán dóc với nhau, tôi vuốt ve cổ con chó nằm dưới gầm bàn. Lúc găi đúng chỗ, nó nhắm mắt và thở dài thật khoan khoái.

"Nó tên ǵ thế?" tôi hỏi cô gái.

"Pêpê."

"Này, Pêpê," tôi gọi con chó, nhưng nó không động đậy "Nó nặng tai lắm," cô gái bảo. "Anh phải nói to lên không th́ nó không nghe thấy ǵ đâu."

"Pêpê!" tôi hét to. Con chó mở mắt và sủa lên một tiếng ra đều đă chú ư.

"Không sao, Pêpê," cô gái nói. "Cứ ngủ đi và sông lâu vào nhé." Pêpê lại phủ phục xuống chân tôi.

Naoko và Reiko gọi sữa lạnh. Tôi gọi bia.

"Ḿnh vặn đài nghe đi," Reiko nói. Cô gái bật tăng âm rồi ḍ vào một đài FM. Ban nhạc Máu, Mồ hôi và Nước mắt đang chơi bài "Bánh Xe Quay."

Reiko có vẻ rất vui. "Nào, chỉ v́ cái này mà bọn ḿnh đến đây đấy nhé! Ở nhà không có đài. Nếu không thỉnh thoảng đến đây th́ thật chẳng biết ở bên ngoài họ đang chơi những nhạc ǵ nữa."

"Cô có ngủ lại đây không?" tôi hỏi cô gái.

"Không bao giờ!" cô cười. "Ban đêm ở đây th́ buồn chết mất. Mấy anh chăn nuôi cho tôi đi xe về phố và sáng th́ tôi lại vào." Cô chỉ một cái xe tải hai cầu đậu trước cửa nhà văn pḥng của khu trại ở gần đó.

"Cậu cũng sắp đến ḱ nghỉ nữa mà, phải không?" Reiko hỏi.

"Vâng, với lại chúng tôi cũng sắp đóng cửa chỗ này," cô gái nói.

Reiko mời cô thuốc lá, và họ hút với nhau.

"Tôi sẽ nhớ cậu đấy," Reiko nói.

"Nhưng tháng Năm tôi sẽ trở lại mà," cô gái nói và cười. Trên đài, ban nhạc Cream bắt đầu chơi bản "Căn pḥng trắng". Sau quảng cáo th́ đến bài "Hội chợ Scarborough" của Simon và Garfunkel.

"Tôi thích bài đó," Reiko nói sau khi đă hết bài.

"Tôi xem phim đó rồi," tôi nói.

"Ai đóng trong đó?"

"Dustin Hoffman."

"Tôi không biết," chị nói, hơi lắc đầu buồn bă.

"Thiên hạ đổi thay như điên, và tôi chẳng c̣n biết chuyện ǵ đang diễn ra nữa."

Chị bảo cô gái lấy cho mượn một cái ghi-ta.

"Có ngay," cô ta nói, tắt ngay đài và mang ra một cây ghi-ta đă cũ Con chó nghểnh lên ngửi ngửi cái đàn.

"Mày không ăn cái này được," Reiko vờ nghiêm giọng. Một cơn gió nồng mùi cổ ào qua hiên nhà. Núi non trai dài trước mặt chúng tôi, đường viền các ngọn núi hằn sắc nét trên nền trời.

"Trông giống một cảnh trong The Sound of music," tôi nói với Reiko khi chị đang lên dây đàn.

"Đó là cái ǵ vậy?" chị hỏi.

Chị so dây, ḍ hợp âm mở đầu của bài "Hội chợ Scarborough". Rơ ràng chị mới thử chơi bài này lần đầu tiên, nhưng chỉ sau vài lần ḍ nốt, chị đă có thể chơi một mạch từ đầu đến cuối. Đến lần thứ ba th́ nghe đă thành thạo và thậm chí c̣n thêm cả vài đoạn luyến láy điểm xuyết "Tai tốt," chị nháy mắt nói với tôi. "Tôi có thể chơi bất ḱ bài ǵ nếu được nghe nó ba lần."

Vừa khẽ hát giai điệu, chị vừa chơi lại đầy đủ một hoà tấu của bài "Hội chợ Scarborough". Ba chúng tôi vỗ tay ran lên, và Reiko đáp lại bằng một động tác cúi đầu hoa mỹ.

"Tôi thường được hoan hô nhiều hơn thế sau một bản công-xéc-tô của Mozart," chị nói.

Cô gái bảo nhà hàng sẽ biếu không cốc sữa cho chị nếu chị chơi bài "Mặt trời lên đây rồi" của nhóm Beatles.

Reiko giơ một ngón cái lên ra hiệu xong ngay và vào bài luôn. Giọng chị không đầy, và khói thuốc lâu năm đă khiến nó khàn khàn, nhưng nghe vẫn đáng yêu, chân thật và gần gũi. Tôi hầu như cảm thấy như mặt trời đang sắp lên nữa thật khi ngồi nghe chị hát, uống bia và nh́n ra dăy núi xa. Đó là một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp.

Reiko trả lại cây ghi-ta và đề nghị lại được nghe đài. Rồi chị gợi ư với Naoko và tôi rằng hai chúng tôi nên dành độ một tiếng đi bộ loanh quanh khu vực đó.

"Tôi muốn nghe đài thêm một lúc và ở đây với cô ấy. Nếu các cậu quay lại đây lúc ba giờ th́ ôkê."

"Hai đứa chúng tôi đi một ḿnh với nhau lâu thế có được không?"

"A, thực sự th́ nội quy không cho phép đâu, nhưng thôi mặc kệ nó. Tôi đâu có phải là bảo mẫu. Mà tôi cũng phải giải lao chứ. C̣n cậu th́ đi suốt từ Tokyo đến đây, chắc chắn phải có hàng tấn chuyện để nói". Reiko vừa nói vừa châm một điếu thuốc nữa.

"Ḿnh đi thôi," Naoko đứng lên.
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)