Xem bài viết riêng lẻ
  #19  
Cũ 06-01-11, 09:03 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Cảnh tượng nhà ăn vẫn hệt như hôm trước: cũng không khí ấy, những giọng nói ấy, những bộ mặt ấy. Chỉ có mỗi thực đơn là khác. Ông hói mặc quần áo trắng hôm trước đă nói về dịch vị trong trạng thái mất trọng lượng sang ngồi với chúng tôi và nói rất lâu về mối liên hệ giữa kích thước năo bộ và trí thông minh. Trong khi ăn món bánh đậu tương, chúng tôi nghe đủ hết về khối lượng óc của Bismarck và Napoleon. Ông ta đẩy đĩa thức ăn sang một bên rồi dùng bút bi và giấy vở phác hoạ các bộ năo. Cứ bắt đầu vẽ ông ta lại tuyên bố "Không, vẫn không phải thế này!" rồi lại bỏ đi vẽ lại cái khác. Cứ thế rất nhiều lần. Khi đă vẽ xong, ông cẩn thận cho chỗ giấy vở c̣n lại vào túi dưới của chiếc áo khoác, đút cái bút vào túi ngực, nơi ông để tất cả là ba cái bút mực, một mớ bút ch́ và một cái thước kẻ. Xong bữa, ông nhắc lại điều đă nói với tôi hôm trước, "Mùa đông ở đây mới thật là hay. Nhất định cậu phải quay lại đây vào mùa đông đấy?" rồi ra khỏi nhà ăn.

"Ông ấy là bác sĩ hay bệnh nhân?" Tôi hỏi Reiko.

"Cậu thử đoán xem?"

"Tôi không thể biết được. Nhưng ǵ th́ ǵ, ông ta có vẻ chẳng b́nh thường tí nào."

"Ông ấy là bác sĩ," Naoko nói. "Bác sĩ Miyata."

"Đúng thế," Reiko nói, "nhưng tôi dám cuộc ông ta là người điên nhất ở đây. Ông Omura, người thường trực ấy cũng điên chẳng kém," Naoko nói.

"Đúng thế," Reiko nói, vừa gạt đầu vừa chọc chọc dĩa vào mấy miếng súp-lơ xanh của ḿnh. "Ông ta tập những bài thể dục buổi sáng rất hoang dại, gào thét nhưng thứ vô nghĩa đến rách phổi. Và Naoko này, trước khi em đến đây, đă có cô Kinoshita làm trong văn pḥng định tự tử. C̣n năm ngoái th́ họ phải thải một anh hộ lư tên là Tokushima v́ mắc tật nghiện rượu khủng khiếp."

"Nghe như bệnh nhân và cán bộ nên đổi chỗ cho nhau," tôi nói.

"Đúng thế," Reiko nói, hua hua cái dĩa lên không khí. "Cuối cùng th́ cậu cũng bắt đầu thấy mọi thứ ở đây vận hành như thế nào."

"Có lẽ vậy."

"Cái làm cho chúng tôi b́nh thường nhất," Reiko nói, "Là biết rằng ḿnh không b́nh thường."

Trở lại pḥng, Naoko với tôi chơi bài c̣n Reiko tập chơi Bach bằng ghi-ta.

"Mai cậu đi lúc mấy giờ?" Reiko hỏi tôi lúc chị ngừng tập và châm thuốc hút.

"Ngay sau khi ăn sáng," tôi nói. "Xe buưt đến lúc chín giờ. Đi chuyến ấy mới kịp về đi làm tối mai."

"Chán nhỉ. Cậu ở lại thêm được th́ hay quá."

"Nếu ở lâu th́ có lẽ tôi sẽ sống luôn ở đây mất," tôi cười.

"Có thể lắm," Reiko nói. Rồi quay sang Naoko, chị bảo "Mà này, tôi phải đi lấy ít nho ở chỗ Oka. Quên bẵng mất chuyện ấy!"

"Chị muốn em đi cùng không? Naoko hỏi.

"Thế chị muốn mượn em chàng trai trẻ Watanabe này th́ sao nào?"

"Tốt thôi," Naoko nói.

"Tốt. Hai chúng ḿnh lại làm một chuyến đi đêm nữa nào," Reiko nói, cầm lấy tay tôi. "Hôm qua ḿnh đă gần đến đích rồi. Đêm nay ḿnh sẽ đến tận nơi."

"Tốt thôi," Naoko khúc khích. "Hai người muốn làm ǵ th́ làm."

Không khí ban đêm mát lạnh. Reiko mặc một áo len cài khuy màu xanh nhạt ra ngoài sơ-mi, hai tay đút túi quần ḅ. Ngẩng nh́n trời, chị hít hít ngửi ngửi như chó đánh hơi. "Có mùi sắp mưa," chị nói. Tôi cũng cố ngửi nhưng chẳng thấy ǵ hết. Nhưng đúng là trời đang rất nhiều mây, che lấp cả trăng.

"Ở đây lâu cậu cũng có thể ngửi không khí để đoán thời tiết được," Reiko nói.

Chúng tôi vào khu nhà cán bộ ở trong rừng. Reiko bảo tôi chờ một phút, rồi bước đến cửa trước một căn nhà và bấm chuông. Một người đàn bà ra mở cửa - rơ ràng là bà chủ nhà - rồi đứng đó nắc nẻ chuyện tṛ với Reiko. Sau đó bà ta quay vào nhà rồi mang ra một túi nilông bự. Reiko cám ơn, chúc bà chủ ngủ ngon rồi quay lại chỗ tôi đang đợi.

"Xem này," chị nói, mở cái túi.

Bên trong là một chùm nho khổng lồ.

"Cậu thích ăn nho không?"

"Rất thích."

Chị ngắt hẳn một túm đưa cho tôi. Ăn luôn đi không sao đâu. Rửa sạch cả rồi."

Chúng tôi vừa đi vừa ăn nho, nhỏ hạt và vỏ xuống đất. Nho rất tươi ngon.

"Thỉnh thoảng tôi dạy đàn cho con trai họ, và họ cứ biếu xén thế. Rượu vang bọn ḿnh uống cũng là của họ cho đấy. Đôi khi tôi cũng nhờ họ mua hộ thứ này thứ kia ở trong phố."

"Tôi muốn được nghe nốt câu chuyện chị đang kể hôm qua," tôi nói.

"Được thôi," Reiko nói. "Nhưng nếu ḿnh cứ về muộn thế này th́ Naoko sẽ nghi ngờ mất."

"Tôi sẵn sàng chịu cái rủi ro ấy."

"Thế th́ ôkê. Nhưng tôi muốn vào chỗ nào có mái che. Đêm nay hơi lạnh."

Khi đến gần sân bóng quần th́ chị rẽ sang trái.

Chúng tôi xuống một đường cầu thang hẹp và ra tới một chỗ có một dăy nhà kho trông như một dăy phố. Reiko mở cửa cái nhà kho gần nhất, bước vào và bật đèn. "Vào đi" chị bảo. "Cũng chẳng có ǵ mà xem đâu."

Nhà kho dựng đầy nhưng ván trượt tuyết, giày ủng và gậy theo hàng lối rất trật tự, dưới sàn thấy xếp đống những dụng cụ cào tuyết và những bao muối mỏ.

"Tôi vẫn thường ra đây tập ghi-ta mỗi khi muốn được một ḿnh. Ấm cũng ra tṛ, phải không nào?"

Reiko ngồi lên mấy bao muối và mời tôi ngồi cạnh.

Tôi làm theo lời chị.

"Chỗ này không thoáng lắm đâu, nhưng tôi hút thuốc được chứ."

"Chị cứ hút đi," tôi nói.

"Đây là một thói quen có vẻ không bỏ được," chị nhăn mặt nói, nhưng lại châm thuốc với một vẻ sung sướng rơ rệt. Không có mấy ai thưởng thức thuốc lá đến mức ấy. Tôi ăn nho, cẩn thận bóc từng quả một và ném cả vỏ lẫn hột vào một cái thùng tôn dùng để đựng rác.

"Nào, đêm qua tôi kể được đến đâu rồi ấy nhỉ?" Reiko hỏi.

"Một đêm tối trời và giông băo, chị đang trèo lên một vách núi dựng đứng để lấy tổ chim."

"Cậu hay thật, cái lối cậu đùa bỡn như thế mà mặt cứ tỉnh khô," Reiko nói. "Xem nào, h́nh như tôi đă kể đến đoạn dạy đàn cho con bé kia vào mỗi sáng thứ Bảy."

"Đúng rồi."

"Giả dụ cậu có thể chia thiên hạ ra làm hai loại – những người có khả năng giảng dạy và những người không có khả năng ấy - th́ tôi thuộc lại có khả năng giảng dạy," Reiko nói. "Hồi trẻ tôi không hề nghĩ như vậy, và có lẽ cũng không muốn nghĩ về ḿnh như thế, nhưng đến một tuổi nhất định và đă hiểu được ḿnh đôi chút, tôi nhận ra rằng quả đúng là như thế: tôi giỏi dạy người khác. Rất giỏi."

"Chắc chắn là như vậy rồi."

"Tôi nhiều kiên nhẫn với người hơn là với ḿnh, và có thể phát huy cái hay của người giỏi hơn là phát huy cái hay của ḿnh. Tôi là loại người như vậy đấy. Tôi là cái chất nham nhám bôi ở cạnh bao diêm ấy. Nhưng chuyện ấy không sao đối với tôi. Tôi không phiền ǵ hết. Một bao diêm hạng nhất c̣n hơn một que diêm hạng nh́. Có thể nói là tôi đă hiểu rơ điều này sau khi bắt đầu dạy con bé kia. Tôi đă từng dạy một vài người hồi c̣n trẻ, chỉ là tay trái thôi, và không hề nhận thấy điều đó ở ḿnh. Chỉ đến khi đă bắt đầu dạy nó th́ tôi mới bắt đầu nghĩ về ḿnh như vậy. Này - tôi giỏi dạy người đấy nhé. Những giờ học của nó qua đi hay như vậy đấy.

"Như hôm qua tôi đă nói, con bé không có ǵ đặc biệt trong kỹ thuật, và nó cũng không thể trở thành nhạc công chuyên nghiệp, nên tôi rất thoải mái. Hơn nữa, nó học ở một trường nữ sinh mà chỉ cần được điểm trung b́nh thôi cũng sẽ tự động được lên đại học, có nghĩa là nó không cần ǵ phải học hành vất vả, mà mẹ nó cũng coi việc nó học đàn chỉ là nhẹ nhàng thôi. Cho nên tôi không ép nó làm ǵ hết. Lần đầu gặp nó tôi đă biết rằng nó là đứa không ai có thể ép làm một việc ǵ, rằng nó là loại trẻ sẽ vâng dạ ngoan ngoăn nhưng sẽ không bao giờ chịu làm cái ǵ nó không thích. Việc đầu tiên tôi làm là bảo nó chơi một bài hoàn toàn theo ư nó - một trăm phần trăm theo cách chơi của nó. Sau đó tôi sẽ đánh lại bài đàn ấy theo nhiều kiểu, và hai thầy tṛ sẽ bàn thảo xem cách chơi nào là hay nhất hoặc là nó thích nhất. Sau đó tôi bảo nó chơi lại, và nó sẽ chơi cái bài đó hay gấp mười lần so với lần đầu. Nó sẽ tự thấy cái ǵ là hiệu quả nhất và áp dụng vào lối chơi của ḿnh."

Reiko ngừng một lúc, quan sát đầu thuốc lá đang lập ḷe. Tôi vẫn tiếp tục im lặng ăn nho.

"Tôi biết nhạc cảm của tôi khá tốt, nhưng con bé c̣n hơn cả tôi. Tôi thường nghĩ thật phí của, giá như nó vỡ ḷng với một thầy giỏi và được huấn luyện đúng th́ nó sẽ tiến xa đến đâu! Nhưng tôi đă nhầm. Nó không phải loại trẻ chịu học hành tử tế. Có loại người như vậy. Họ được trời phú cho một cái tài ḱ diệu, nhưng không thể gắng sức hệ thống hoá nó. Họ chỉ biết phí phạm nó từng tí một. Mà cả tôi nữa cũng có phần như vậy. Mà người khác th́ nhiều lắm. Đầu tiên th́ ta nghĩ họ thật là ḱ diệu. Họ có thể nh́n một bản nhạc cực khó và lập tức chơi rất hay từ đầu đến cuối được ngay. Ta thấy họ như vậy và ta phát hoảng. Ta tự nhủ "có hàng triệu năm nữa ḿnh cũng không làm được thế". Nhưng chỉ đến thế thôi. Họ không thể tiến xa hơn nữa. Tại sao ư? V́ họ không chịu bỏ công sức. Họ không có kỷ luật luyện tập. Họ được nuông quá hoá hư mất rồi. Cái tài của họ đủ để có thể chơi cái ǵ cũng hay mà không phải luyện tập ǵ và ngay từ bé họ đă được nghe mọi người khen ngợi hết lời, cho nên họ cho luyện tập chuyên cần là ngu xuẩn. Họ sẽ chọn một bài mà bọn trẻ khác phải khổ luyện trong ba tuần mới chơi được và chau chuốt chúng chỉ trong nửa thời gian ấy, và thầy giáo cho rằng họ đă học xong bài đó và giao luôn bài khác cho họ. Và họ cũng chỉ mất nửa thời gian b́nh thường cho bài mới ấy, và lại sang bài mới khác. Họ không bao giờ hiểu ư nghĩa của việc bị thầy mắng mỏ và đ̣i hỏi, họ bị mất cái yếu tố quan trọng nhất cần cho việc xây dựng tính cách. Đó là một bi kịch. Chính tôi cũng có những khuynh hướng ấy, nhưng may mắn là tôi đă có một ông thầy rất nghiêm khắc nên mới kiềm chế được chúng.

"Nhưng phải nói là dạy con bé đó rất vui. Giống như phóng một chiếc xe thể thao phân khối lớn trên xa lộ một chiếc xe phản ứng rất nhậy vớí từng động tác nhẹ của ḿnh, đôi khi c̣n quá nhậy nữa. Cái thuật dạy loại trẻ con ấy là đừng khen chúng nhiều quá. Chúng đă nhờn với khen ngợi rồi. Phải khen có liều lượng thôi, và làm cho khéo. Và đừng có ép chúng việc ǵ hết. Phải để chúng tự lựa chọn. Và không để chúng đi quá nhanh, phải bắt chúng dừng lại và suy nghĩ. Chỉ có vậy. Nếu làm được thế, ta sẽ có kết quả tốt."

Reiko thả điếu thuốc xuống sàn nhà rồi đi nát nó dưới chân. Rồi chị hít vào một hơi dài như để lấy lại b́nh tĩnh.

"Sau mỗi buổi học, chúng tôi uống trà và tán chuyện. Đôi khi tôi cho con bé nghe các phong cách nhạc Jazz trên đàn dương cầm - ví dụ thế này là Bud Powell, hoặc thế này là Thelonious Monk. Nhưng hầu hết là nó nói chuyện. Mà nó nói hay thật! Thu hút người nghe ngay lập tức. Như hôm qua tôi đă bảo cậu, tôi nghĩ phần lớn những chuyện nó nói đều là bịa tạc cả, nhưng mà rất hay. Con bé có mắt quan sát sắc sảo, sử dụng ngôn từ chính xác, miệng lưới sắc nhọn và khôi hài. Nó có thể khuấy động nhưng t́nh cảm của ḿnh. Đúng thế, thật đấy, đó là cái giỏi của nó - khuấy động t́nh cảm của người khác, làm cho ta cảm động. Và con bé biết ḿnh có cái sức mạnh ấy, và sử dụng nó hết sức khéo léo và hữu hiệu. Nó có thể sai khiến t́nh cảm cậu theo ư nó - làm cho cậu tức giận, buồn rầu, thương cảm, thất vọng hoặc hạnh phúc. Mà nó làm chuyện đó chỉ cốt để thử cái sức dẫn dụ kia của nó mà thôi, chẳng v́ lí do nào khác. Tất nhiên là măi sau này tôi mới biết thế. C̣n lúc bấy giờ tôi không hề biết nó đang định làm ǵ ḿnh hết."

Reiko lắc đầu rồi ăn mấy quả nho.

"Đó là một chứng bệnh," chị nói. "Con bé bệnh. Nó giống một quả táo thối làm hỏng các quả táo khác. Và không ai có thể chữa cho nó. Nó sẽ mang chứng bệnh ấy cho đến ngày nó chết. Theo nghĩa đó th́ nó là một sinh linh nhỏ bé đáng buồn. Đến tôi cũng sẽ thương hại nó, nếu như đă không bị là nạn nhân của nó. Tôi vẫn muốn thấy nó là nạn nhân."

Reiko ăn thêm mấy quả nho nữa. Chị có vẻ đang nghĩ xem nên kể tiếp như thế nào.

"Thế đấy, tôi đă vui vẻ dạy nó trong sáu tháng liền. Đôi khi có những điều nó nói tôi thấy hơi ngạc nhiên hoặc là lạ. Hoặc là trong lúc nó nói tôi bỗng thấy hăi hùng khi chợt nhận ra cái phi lí trong mức độ căm ghét của nó đối với ai đó, hoặc bỗng thấy nó quá đỗi thông minh, và tôi sẽ tự hỏi không biết thật sự nó đang nghĩ ǵ. Nhưng nói cho cùng th́ ai chả có thiếu sót, phải không nào? Và tôi đâu có chuyện ǵ mà phải thắc mắc về nhân cách hoặc tính nết của nó. Tôi chỉ là cô giáo dạy dương cầm của nó. Tôi chỉ cần để ư chuyện nó có chịu tập đàn hay không mà thôi. Thế nhưng bản chất của vấn đề lại là ở chỗ tôi thích con bé. Tôi rất thích nó.

"Mặc dù vậy, tôi vẫn cẩn thận không nói với nó bất ḱ chuyện ǵ quá riêng tư. Tôi có cái giác quan thứ sáu nó mách bảo rằng đừng có làm như vậy. Con bé hỏi tôi hàng trăm chuyện - nó khao khát được biết thêm về tôi, nhưng tôi chỉ nói cho nó biết những chuyện vô hại nhất - như vài chuyện hồi nhỏ, rồi đi học ở đâu, đại khái thế. Nó nói muốn biết thêm về tôi, nhưng tôi bảo chẳng có ǵ để nói: tôi có một cuộc sống buồn tẻ, một người chồng b́nh thường, một đứa con b́nh thường, và một tấn việc nhà. "Nhưng sao em lại thích cô đến thế," nó nói và nh́n thẳng vào mắt tôi với một về da diết rất ḱ. Mỗi lần nó làm thế, tôi lại thấy rùng cả ḿnh - một kiểu rùng ḿnh dễ chịu. Nhưng tôi vẫn không bao giờ nói với nó nhiều hơn những điều cần thiết.

"Thế rồi một ngày kia - một ngày tháng Năm, h́nh như thế - đang giữa giờ học th́ con bé kêu mệt. Tôi thấy nó tái mét và đầm đ́a mồ hôi, bèn hỏi nó có muốn về nhà không, nhưng nó nói nếu được nằm một lúc th́ sẽ dễ chịu ngay. Thế là tôi mang nó - gần như là bế nó - vào pḥng ngủ. Cái sô-pha của chúng tôi quá nhỏ, chỉ có cái giường là nơi có thể cho con bé nằm được. Nó xin lỗi v́ đă làm phiền, nhưng tôi bảo đừng có nghĩ thế, và hỏi nó có muốn uống ǵ không. Nó nói không, nhưng muốn tôi ở gần nó, và tôi nói sẽ vui ḷng như vậy.

"Vài phút sau, con bé xin tôi xoa lưng cho nó. Giọng nó thật sự mệt mỏi, và mồ hôi nó ra như tắm. Vậy là tôi bắt đầu xoa sát cho con hé. Rồi nó xin lỗi và hỏi nếu tôi không phiền th́ xin hay cởi giúp nó cái xu-chiêng đang vướng và làm nó đau. Thế là, tôi không biết nữa, tôi làm theo lời nó. Con bé mặc một cái áo cánh bó sát người, và tôi phải cởi khuy cái áo đó và với ra sau để gỡ cái móc xu-chiêng. Với một con bé mười ba tuổi th́ vú nó như thế là rất to. Gấp đôi tôi. Và nó không mặc loại xu-chiêng của gái mới lớn, mà mặc kiểu người lớn hẳn hoi, một kiểu đắt tiền. Tất nhiên, lúc ấy tôi không mấy chú ư đến những cái đó, và như một con ngốc, tôi cứ tiếp tục xoa lưng cho nó. Con bé luôn mồm xin lỗi với một giọng rất đáng thương, như thể nó đang cảm thấy có lỗi thật, c̣n tôi th́ cũng luôn mồm nói ôkê mà, ôkê mà."

Reiko đập cho tàn thuốc rơi xuống sàn. Lúc này tôi đă ngừng ăn nho và chú ư hoàn toàn vào câu chuyện của chị.

"Được một lúc th́ con bé bắt đầu sụt sịt khóc.

"Chuyện ǵ vậy," tôi hỏi. "Không có ǵ?" nó nói. Tôi bảo "Rơ ràng không phải là không có ǵ. Nói thật đi, em có chuyện ǵ vậy?". Thế là nói nói "Thỉnh thoảng em lại bị thế này. Em không biết phải làm ǵ. Em cô đơn và buồn lắm, em không thể nói chuyện với ai, cũng chẳng có ai để ư ǵ đến em. Đau đớn lắm cô ơi, và em lại bị thế này. Em không ngủ được, cũng chẳng muốn ăn và đến học với cô là việc duy nhất em chờ đợi hàng tuần." Thế là tôi bảo "Em có thể nói chuyện với cô. Kể cho cô nghe tại sao em lại đến nông nỗi này." Con bé nói mọi chuyện ở nhà nó đều chẳng ra sao. Nó không thể yêu được cha mẹ nó và họ cũng không yêu ǵ nó. Cha nó cặp kè với một người đàn bà khác và ít khi ở nhà, và chuyện đó làm mẹ nó phát điên rồi đổ hết lên đầu con gái. Bà ấy đánh nó hầu như hàng ngày, nó rất ghét phải về nhà. Đến đó, con bé thực sự như than khóc và mắt nó đẫm lệ, cái cặp mắt đẹp đẽ ấy của nó. Cánh tượng ấy đủ làm cho thánh thần cũng phải khóc theo. Thế là tôi báo nó nếu về nhà mà khủng khiếp thế th́ nó có thể đến chỗ tôi bất ḱ lúc nào. Nghe thấy thế, con bé choàng tay ôm lấy tôi và nói "Ôi, em xin lỗi, nhưng nếu không có cô th́ em biết làm sao đây. Xin cô dừng quay lưng lại với em. Nếu cô làm thế, em sẽ chẳng biết đi đâu nữa."

"Thế rồi th́ là, tôi cũng không biết nữa, tôi ôm đầu con bé vào ḷng và vuốt ve nó, luôn miệng nói "Nào, nào…" c̣n nó th́ ôm choàng lấy tôi và vuốt ve lưng tôi, và chẳng mấy chốc tôi bắt đầu thấy rất lạ, cả người tôi dường như nóng hổi lên. Nghĩa là, một con bé đẹp như tranh vẽ như thế, và tôi, đang ở trên giường, và chúng tôi đang ôm nhau, và tay con bé đang vuốt ve lưng tôi với một nhục cảm nồng cháy mà thậm chí đến chồng tôi cũng không thể sánh được, và tôi cảm thấy mọi ốc vít trong người đều lỏng ra hết mỗi khi con bé chạm đến ḿnh, và chưa kịp định thần th́ nó đă cởi hết áo và xu-chiêng của tôi và đang vẻ vuốt vú tôi. Và chỉ đến lúc ấy tôi mới vỡ nhẽ rằng con bé là một đứa đồng tính luyến ái từ trong máu thịt. Chuyện này đă xảy ra với tôi một lần rồi, ở trung học, năm cuối cùng. Tôi bèn bảo nó ngừng tay lại.

"Ôi xin cô làm ơn," nó nói, "Chỉ một chút nữa thôi ạ. Em cô đơn quá, cô đơn quá, xin cô hay tin em, em chỉ có một ḿnh cô, ôi… xin cô làm ơn đừng cự tuyệt em" và nó cầm tay tôi đặt lên ngực nó, lên cặp nhũ hoa tuyệt đẹp ấy, và mặc dù rơ ràng tôi là đàn bà, thế mà lúc tay tôi vừa chạm vào chỗ da thịt ấy th́ một cái ǵ đó như luồng điện bỗng chạy rần rật suốt qua tôi. Tôi không c̣n biết phải làm ǵ nữa, chỉ luôn mồm kêu không không không không không, như một con ngốc. H́nh như tôi đă bị tê liệt, không thể cử động được. Hồi trung học tôi đă có thể đẩy cô gái kia ra, nhưng bây giờ th́ tôi không thể làm ǵ được. Cơ thể tôi không chịu nghe lệnh nữa. Con bé dùng tay trái giữ bàn tay phải của tôi trên vú nó, c̣n nó th́ hôn hít và liếm láp hai đầu vú tôi, trong khi tay phải nó vẫn vuốt ve lưng tôi, lườn tôi, mông tôi. Và thế là tôi ở đó trong pḥng ngủ buông rèm kín mít với một con bé mười ba tuổi đă gần như lột trần truồng tôi ra - không biết nó cởi quần áo tôi cách nào - đang sờ soạng tôi khắp nơi và tôi th́ đang oằn oại v́ khoái lạc. Bây giờ nghĩ lại, chuyện đó có vẻ không thể tin được. Nghĩa là, thật là điên rơ, cậu thấy không? Nhưng lúc ấy th́ h́nh như con bé đă yểm bùa mê cho tôi vậy."

Reiko ngừng lời để rít một hơi thuốc lá.

"Cậu biết không, đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này với một người đàn ông," chị nói, mắt nh́n sang tôi. "Tôi kể cho cậu v́ tôi nghĩ là tôi phải kể cho cậu, nhưng tôi vẫn thấy lúng túng lắm."

"Xin lỗi chị," tôi nói, v́ chẳng biết nói ǵ khác.

"Như thế một lúc, rồi th́ bàn tay phải của con bé bắt đầu lần xuống dưới, và luồn vào trong quần lót của tôi Lúc ấy tôi đă ướt nhèm hết rồi. Nói th́ xấu hố thật, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng bao giờ ướt đến thế. Tôi vẫn cho ḿnh là loại dửng dưng với t́nh dục, nên phát hoảng khi thấy ḿnh bị kích thích đến như vậy. Thế rồi con bé luồn nhưng ngón tay mảnh dẻ và mềm mại của nó vào cậu biết đấy tôi không thể nói cho cậu hiểu hết được. Nghĩa là, nó khác hẳn với chuyện một gă đàn ông tḥ bàn tay vụng về vào chỗ ấy của cậu. Nó mê tơi hơn hẳn. Thật đấy. Như lông chim lông ngỗng vậy. Tôi tưởng như mọi cầu ch́ trong đầu ḿnh sắp sửa đứt bung ra hết. Ấy thế mà ở đâu đó trong bộ năo mù mịt của tôi lúc ấy vẫn có một ư nghĩ mách bảo tôi phải chấm dứt ngay. Chỉ nhượng bộ nó một lần thôi là tôi sẽ thua, và nếu sống mà phải giấu giếm một bí mật như thế th́ chẳng mấy chốc tâm trí tôi sẽ lại hoàn toàn be bét như xưa. Tôi cũng nghĩ đến con gái. Nó sẽ ra sao nếu nh́n thấy tôi thế này? Thứ Bảy nào nó cũng ở với ông bà ngoại đến tận ba giờ chiều, nhưng nhỡ có chuyện ǵ và nó về sớm th́ sao? Ư nghĩ ấy giúp tôi lấy lại được sức và gượng dậy trên giường. "Thôi ngay, thôi ngay đi nào." Tôi quát lên."

"Nhưng con bé không nghe. Hơn nữa, nó lại c̣n lột ngay quần lót của tôi xuống. Với chồng tôi c̣n rất ít khi cho làm chuyện ấy, v́ tôi thấy rất xấu hổ, thế mà bấy giờ tôi lại đang để cho một con bé mười ba tuổi liếm láp tôi khắp cả ở dưới đó. Tôi chịu thua. Tôi chỉ khóc. Và thật sự là tôi cảm thấy như lên thiên đường vậy.

"Thôi!" tôi kêu lên một lần nữa và lấy hết sức tát vào mặt con hé. Cuối cùng nó dừng lại, ngồi lên và nh́n vào mắt tôi. Hai chúng tôi cùng trần trụi, qú gối trên giường và nh́n nhau. Nó mười ba, tôi ba mươi mốt, nhưng, cậu biết không, nh́n thân h́nh nó tôi hoàn toàn choáng váng. H́nh ảnh ấy vẫn c̣n rơ như in trong tâm trí tôi. Lúc này tôi đă không thể tin là ḿnh đang nh́n tấm thân của một đứa con gái mười ba tuổi, và bây giờ tôi cũng vẫn không thể tin được. Để so sánh, tôi chỉ có thể nói rằng chỉ nh́n tấm thân ấy thôi cũng đủ làm cho cậu phải khóc. Cứ tin tôi đi nhé!"
Tôi chẳng biết nói ǵ, nên không nói ǵ hết.

"Có chuyện ǵ thế?" Con bé nói với tôi. "Cô thích thế mà, phải không cô? Em biết cô sẽ thích thế ngay từ lần đầu gặp cô. Em biết mà. Hay hơn nhiều so với đàn ông, phải không cô? Nh́n xem, cô ướt thế kia cơ mà! Nếu cô cho phép th́ em c̣n làm cho cô thích nữa được cơ. Thật đấy. Em có thể làm cô cảm thấy như thân xác cô đang tan ra thành nước. Cô muốn thế mà, đúng không? Và con bé nói đúng. Nó hay hơn chồng tôi rất nhiều. Và tôi cũng muốn nó tiếp tục! Nhưng tôi không thể để chuyện đó xảy ra. "Ḿnh làm thế này mỗi tuần một lần đi thưa cô," nó nói. "Mỗi tuần chỉ một lần thôi. Sẽ không ai biết đâu. Đây sẽ là một bí mật nho nhỏ của cô với em."

"Nhưng tôi ra khỏi giường, khoác áo mặc nhà và bảo nó hay đi ngay và đừng bao giờ quay lại nữa. Nó cứ nh́n tôi. Đôi mắt nó hoàn toàn vô hồn. Trước đó tôi chưa từng thấy chúng như thế bao giờ. Như thể chúng được vẽ trên giấy b́a. Không có tí chiều sâu nào. Sau khi nh́n tôi như thế một lúc, nó lẳng lặng thu nhặt quần áo, và rồi rất chạm răi, như đang biểu diễn, nó mặc vào người từng thứ một. Rỏi nó ra pḥng đàn lấy trong cái túi xách của nó ra một cái lược. Nó chải đầu, lau vết máu trên môi bằng một cái khăn tay, đi giày, và bỏ đi. Khi bước ra cửa, nó nói "Cô là một người đồng tính, cô biết mà. Thật đấy. Có thể cô muốn giấu giếm điều đó, nhưng cô sẽ đồng tính cho đến lúc chết."

"Có đúng vậy không?" tôi hỏi Reiko.
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)