Trời đă chớm đông, cái lạnh hanh khô của vùng biên giới mang đến cho ḷng người bao nỗi bâng khuâng, xao xuyến và riêng "nhỏ nhiều chuyện" th́ thêm cái bệnh xoang hành ... nhỏ lười ghê đi...
Mấy hôm nay, nhỏ "tạm thời" quên đi thói quen nhiều chuyện của ḿnh rồi ... (Chỉ là nhà của ḿnh thôi nha, c̣n trên điện thoại th́ nhỏ hổng quên đâu hen!), dù rằng nhỏ biết chuyện trường lớp của ḿnh th́ đó là chuyện dài hổng có hồi kết...
Bữa nay, ngày sinh nhựt của ông kẹ Bụt, v́ thế tờ mờ sáng (gà chưa kịp gáy là nhỏ đă thức dậy rồi - thiệt đó - nhỏ hổng có nói thách đâu) nhỏ vội vàng nhắn tin đến chúc mừng Bụt liền và thiếu lại bức thư hẹn sẽ gởi sau ... H́ ... h́...tự dưng hai chữ "tờ mờ" cho nhỏ cảm giác nhỏ giống chàng "Sơn Tinh" khi dậy thật sớm mang lễ vật đến để cầu hôn nàng Mị Nương! Nhỏ mang suy nghĩ này nói với Bụt th́ Bụt trêu nhỏ rằng:
-Cứ coi như nhỏ mang lễ vật đến cầu hôn Bụt đi!
Nhỏ vội Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii một hơi dài và bảo:
-Nhỏ mà cầu hôn Bụt th́ lúc ấy Bụt sẽ gọi nhỏ là "chị Q" hen!
Nghe nhỏ bảo vậy Bụt nhà ta la lên oai oái...và quên chút giận hờn khi nhỏ viết thư chúc mừng trễ ngày... Tại nhỏ bệnh chứ nhỏ có muốn vậy đâu! Với lại, viết thư cho Bụt hổng phải là bức thư b́nh thường nên nhỏ phải "đầu tư" suy nghĩ, làm sao khi Bụt đọc và "xúc động" đến nước mắt rơi "lộp đột" như mưa và "hứng cả tô" nhỏ mới chịu! H́...h́...
Lần sửa cuối bởi hamy; 12-11-11 lúc 06:48 PM
|