Xem bài viết riêng lẻ
  #8  
Cũ 30-07-10, 05:58 AM
trainhaqueso1 trainhaqueso1 đang ẩn
CM Thập Thất Trai
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 114
Thanks: 32
Thanked 200 Times in 98 Posts
Mặc định

--------------------------------------------------------------------------------

Chương Mười Lăm

Cuối năm, tôi lười biếng uể oải chờ mùa xuân tới, nghĩ bụng có nên về nhà thăm bố mẹ. V́ cứ lần lữa măi, tôi phát hiện ra chỉ c̣n mười ngày nữa là Tết, tôi nghĩ có lẽ công ty phải sát Tết mới cho nghĩ, thế này lại phải mua vé máy bay giá cao thôi, nhủ ḷng nhất định năm sau phải mua sẵn vé trước Tết hẳn hai tháng, th́ mới mua được vé giảm giá c̣n 40%.

Vào lúc tôi đang miễn cưỡng trực nốt mấy ngày trước kỳ nghỉ Tết, đang nghĩ t́m cách nào xin nghỉ phép trước về quê sớm thăm bố mẹ, tôi bỗng mất hút bóng dáng đôi vợ chồng sát vách. Tôi cứ tưởng họ đă về quê ăn Tết.

Nhưng vào một đêm, người vợ gơ cửa nhà tôi. Tôi mắt nhắm mắt mở hỏi: Có việc ǵ vậy? Cô vợ bẽn lẽn ngại ngần nói: Xin lỗi, em làm phiền chị lúc này, em muốn nhờ chị, nghe nói làm công nhân th́ có thể lên mạng đặt vé giá rẻ, chị có thể giúp em không? Tôi đồng ư, cho cô vào nhà, tôi bật máy tính, bắt đầu giúp họ đặt vé tàu hỏa. Nhưng đáng tiếc là trên mạng lại đ̣i công nhân phải đặt vé tập thể theo từng đơn vị, mà nơi cô và chồng cô làm lại không cho đặt vé, họ không thể mua vé cá nhân trên mạng. Cô đọc quy định, buồn bă đi về. Tôi đang ngái ngủ cũng quên không nói đôi câu an ủi cô.

Ngày hôm sau, tôi vẫn nhớ việc đó, nghĩ ḿnh phải làm ǵ đó. Tôi đọc thấy trên báo nói có thể đặt vé qua điện thoại, bèn vội vă bấm số, chuẩn bị tặng họ món quà bất ngờ.

Chưa đến lúc tan sở, tôi đă vội vàng về nhà, lúc tôi về cô vợ đang có mặt, tôi ṭ ṃ sao cô lại không đi làm, nhưng tôi chỉ kịp thông báo việc có thể đặt vé bằng điện thoại, rồi cũng không kịp hỏi. Anh chồng đi vắng, tôi vội vă nói cho cô vợ biết số điện thoại, c̣n rút máy di động của ḿnh ra giục cô bấm số đặt vé.

Cô vợ cười buồn, không đón lấy máy di động của tôi. Mắt cô ngập nước mắt, rồi nghẹn ngào nói với tôi: Th́ em gọi điện đặt vé tàu đây, cho nên bị chủ đuổi việc rồi. Nói đoạn khóc nấc lên: Tháng này cũng không trả em nửa tháng lương, bảo là em vi phạm quy định, không phạt tiền em là may rồi.

Th́ ra cô vợ cũng nghe người ta nói có thể mua vé qua điện thoại, từ lúc sáng sớm đă đi ra bốt điện thoại công cộng gọi bằng thẻ nhưng tổng đài bận liên tục, vào lúc giờ nghỉ trưa, cô lén ra ngoài gọi điện thoại th́ người ta toàn bảo đă bán hết rồi. Cả tuần liền không mua được vé, không c̣n cách nào khác cô đành lựa lúc trong tiệm không có khách, dùng điện thoại cửa hàng gọi đi đặt vé, lúc tám rưỡi sáng may quá nói được liên lạc với nhà ga, đang vui mừng th́ nghe báo là hết vé rồi. Vé không mua được th́ chớ, lại bị ông chủ nh́n thấy, mắng tại sao trong giờ làm việc lại gọi điện thoại việc riêng, đuổi việc cô luôn. Mặc cô cầu cứu van xin.

Tôi vừa an ủi cô vợ rằng, dù sao cũng Tết đến nơi rồi, nghỉ cũng tốt, sau Tết kiếm việc mới, vừa bảo cô dùng điện thoại của tôi mà đặt vé, biết đâu mua được vé.

Cô gái lắc đầu: Không được đâu, em gọi mười mấy hôm nay rồi mà có đặt được đâu. Kể cả chị gọi vào lúc mở cửa là tám rưỡi sáng, cũng chẳng c̣n vé đâu. Tuyến tàu đó khách đông lắm, làm sao mua nổi vé.

Tôi không nghĩ rằng mua vé tàu tết lại khó khăn thế này. Tôi hỏi: Thế ra ga xếp hàng được không? Mua không được th́ kiếm vé chợ đen.

Cô gái trầm ngâm nói: Chồng em đă xếp hàng ngoài ga nửa tháng rồi, chả mua nổi. Ban ngày anh xếp hàng không nổi, ban đêm anh không ngủ ra ngoài đó xếp hàng sẵn, cũng vẫn không mua nổi. Bọn phe vé quen mặt chồng em quá, chủ động ra mời chào anh ấy, nói bọn họ có vé, đảm bảo vé thật, nhưng nó lấy hoa hồng quá đắt, chúng em không dám vung tay quá trán!

Tôi nói: Hoa hồng bao nhiêu? Chắc chắn không thể đắt hơn vé! Cô vợ mím miệng cười miễn cưỡng: Chúng em về quê, ngồi ghế cứng, vé mới hai trăm thôi, nhưng hoa hồng phải ba trăm, chị bảo hai vé, tiền lẫn hoa hồng lót tay là một ngh́n rồi, bằng cả tháng lương của chúng em. Hút máu chúng em sao? Một ngh́n đồng, ở quê em là thu nhập tṛn một năm rồi, làm sao chúng em dám!

Nghe cô nói, tôi lặng im. Tôi bỗng cảm thấy tự ti, thấy ḿnh sao hời hợt thế, vô tâm thế.

Chỉ v́ hai tấm vé xe lửa về quê, mất việc, hai người ngày đêm chầu chực xếp hàng, mang tiền ăn đi gọi điện đặt vé mà phí điện thoại c̣n đắt hơn cả gọi đường dài, nửa tháng nay, kết quả họ có được là: Hết vé!

Thế bao nhiêu vé tàu đă đi đâu cả rồi? V́ sao ngày đêm xếp hàng vẫn hết vé, phe vé th́ lại gọi, bảo đi đâu cũng có vé hết, chỉ cần chi thêm ba trăm?

Rốt cuộc, vé đă vào tay ai? Sao không tới tay họ? Và số hoa hồng ngất trời kia là để nuôi ai?

Tôi tức giận đùng đùng gọi ngay số điện thoại phục vụ của nhà ga, tôi vừa nói số tàu, đă bị thông báo: Trước Tết những chuyến đó đều kín chỗ, xin hăy đi chuyến khác.

Tôi hơi thất vọng, định khuyên cô vợ mua vé tuyến khác rồi đổi xe, hoặc ngồi xe khách về. Cô vợ cười buồn: Chỗ quên chúng em chỉ có đúng tuyến tàu đó đi qua thôi, mà các tuyến tàu khác cũng khó mua vé lắm, xe khách th́ đắt quá, giá gần bằng vé máy bay rồi, hay có khi chúng em đi bộ về quê. Cô đùa, như thể đang an ủi tôi.

Nh́n đôi mày nhíu lại của cô, nghĩ tới anh chồng cô vẫn đang vạ vật ngoài ga ôm hy vọng giữa đám đông xếp hàng, chờ ông trời rủ ḷng thương, cho họ hai tấm vé về quê, mà tôi th́ lại do dự có nên về nhà thăm bố mẹ hay không, sợ về nhà th́ mệt.

Tôi bắt đầu thấy ḿnh nhỏ bé, thậm chí nhỏ nhen. Họ có thể không về quê, nhưng vẫn kiên quyết về, v́ bố mẹ tuổi cao hay về để gánh vác đỡ gia đ́nh? Dù v́ lẽ ǵ, để về quê mà phải trả giá đắt thế này, có đáng không? Có lẽ rất nhiều người cho là thường, nhưng trên cán cân t́nh người, họ đă nặng t́nh hơn tôi.

Một tấm vé tàu về quê ăn tết, chỉ một tờ giấy mỏng manh, không biết tốn bao tâm sức, xếp bao nhiêu hàng mỗi ngày đêm, bỏ bao nhiêu thứ để đánh đổi! Trên tấm vé chứa bao máu và mồ hôi, viết bao nhiêu nước mắt?

Chương Mười Sáu

Vé máy bay của tôi đă đặt mua rồi, vé giá bán lẻ. Mỗi năm tới dịp Tết, hăng hàng không đều bắt đầu kiêu ngạo, có chết cũng không thèm giảm giá, thế nhưng vé luôn không kiếm ra, người Trung Quốc có lẽ quá yêu gia đ́nh nên cuối năm dù có phải tiêu khoản lộ phí khổng lồ cũng hài ḷng, coi như là một động tác giúp cho nền kinh tế phát triển.


Ngành đường sắt, cũng bướng bỉnh nói th́ bảo là sẽ mở thêm những tàu tốc hành, tàu thêm chuyến, nhưng làm th́ lại xin lỗi khách: Vé đă hết! Đôi vợ chồng sống trong kho chứa đồ cạnh pḥng tôi thay nhau xếp hàng để mua vé tàu về cũng không kiếm nổi tấm vé thông hành cho đường về quê mẹ. Họ ngày ngày đi ra quảng trường nhà ga đứng chầu chực, hy vọng một ngày nào may mắn có người nào đó trả lại vé, nhưng vận may đó hiếm hoi lắm, họ dường như cũng đă cảm thấy hết sức lực, trừ phi có một phép màu nào đó, họ chỉ c̣n biết nhẩm tính liệu có về được hay không.

Trong lúc đó, tôi liên tục lên mạng t́m kiếm những thông tin về chuyến tàu này. Mỗi lần thấy có tin hành khách chuyển nhượng vé, tôi vội liên hệ ngay, nhưng hoá ra đều là lũ con buôn quảng cáo vé chợ đen, tiền hoa hồng c̣n đắt hơn tiền vé, mà xem t́nh h́nh căng thẳng thế này th́ hẳn giá sẽ ngày càng đắt.

Tôi muốn trả tiền chênh lệch vé chợ đen cho họ, họ chỉ cần bỏ ra tiền vé gốc thôi, nhưng họ có chết cũng không chịu, nói đây là nguyên tắc của chúng em, về quê hay không cũng chỉ mua đúng giá vé quy định thôi. Họ trịnh trọng nói với tôi: Chúng em là công dân Trung Quốc, v́ sao ngồi tàu lại phải mua vé đắt? Chúng em đâu thấp kém hơn người khác! Lẽ nào chúng em không có quyền được hưởng giá vé đúng quy định? Nếu đi mua vé chợ đen, sau này chắc chỉ toàn vé giá đắt, không mua được vé gốc, th́ những lợi nhuận chênh lệch kia chỉ nuôi béo lũ người xấu, chúng em càng nuôi họ, họ lại càng tham lam.

Nghe hai vợ chồng nói, tôi trầm ngâm. Tôi bỗng dưng sợ hăi cái xă hội đang ngày càng bệnh hoạn này, tôi sợ bị nhiễm dần những vi khuẩn chết người từ xă hội!

Tôi buồn bă bất lực, rất muốn giúp họ nhưng tôi lại chẳng giúp được họ điều ǵ cả, thậm chí chỉ một đôi vé tàu, tôi cũng không giúp được.

Rốt cuộc tôi đành t́m lối thoát lo liệu. Tôi nhờ bạn, bạn tôi lại nhờ một người quen của một người bạn khác làm trong ga, tốn bao công sức để kiếm được một đôi vé ngồi ghế cứng. Nào mời ăn cơm, nào thù tạc, nào vô số cảm ơn cảm tạ, cuối cùng tôi cũng có được hai chiếc vé trong tay, với giá chỉ chênh lệch so với giá vé gốc 100 tệ một vé.

Cơm no rượu say, người đó ợ lên cả rượu, vẫn cố nói tiếp, vé này mua là khó khăn lắm, người ta có mất thêm 300 tệ cũng chẳng mua nổi, bởi v́ tôi nể bạn bè mới giúp đó nhé!

Tôi chỉ biết dùng ánh mắt cảm kích nh́n anh ta, cảm tạ rối rít. Anh ta măn nguyện cười, c̣n tôi cũng nhẹ nhơm nghĩ, có vé rồi, họ sẽ về quê được rồi.

Vào lúc tôi đưa hai tấm vé ra trước mặt đôi vợ chồng nghèo, họ đờ ra, họ dùng một ánh mắt nghi ngờ và sùng kính đăm đăm nh́n tôi, rất lâu không nói nổi lời nào. Tôi mỉm cười, tôi cũng không nói câu nào.

Cô vợ bỗng hỏi: Chị mua vé chợ đen ư? Tôi lắc đầu. Thế vé này từ đâu ra? Tôi cười. Tôi không nói thật, tôi cũng chẳng biết v́ sao, trước mặt họ tôi thấy không nên nói ra những lời thật thà sáo rỗng. Tôi chỉ bảo, vé là một người bạn mua, họ định về quê, nhưng công ty có việc đột xuất, họ không về được nữa, đành phải nhượng lại. Kết quả là may sao tôi lại biết tin, tôi vội vàng mua tặng họ. Tôi sợ họ nói đến tiền nên vội bổ sung: vé bạn tôi không lấy thêm đồng nào đâu, họ mà đi ra ga trả lại vé c̣n bị mất thêm tiền phạt trả vé nữa ấy chứ, hai bạn đương cần, lại cũng là giúp họ đỡ vất vả, giúp họ đỡ mất tiền nữa.

Hai vợ chồng vui mừng khôn xiết, vừa nhận vé tàu vừa nh́n ngắm nó, vuốt ve tấm vé, rồi rút tiền ra đưa tôi. Tôi nhất định không lấy. Họ vội vàng nghiêm nghị bảo, chị mà không lấy tiền th́ chúng em không dám lấy vé. Tôi đành nhận tiền.

Ngày họ lên đường, họ đi sớm lắm, tôi ra ga tiễn họ. Tôi lặng lẽ mua một ít đặc sản và trái cây của Quảng Châu, vào lúc họ soát vé vào sân ga, tôi mới nhét quà vào túi vải gai đựng hành lư của họ.

Thấy họ lúc lỉu túi lớn túi nhỏ, bên trong chất chứa có lẽ cũng toàn những đồ ít giá trị, nhưng trên mặt họ tràn trề niềm vui sướng hạnh phúc và nụ cười, tôi cảm thấy giây phút đó thật đáng giá để sống và cảm nhận.

Họ cứ chốc chốc lại ngoái ra sau nh́n tôi, vừa xách túi vừa giơ tay gắng vẫy tôi thật lực, ngoác miệng cười, mắt lấp lánh vui vẻ, trong ḷng tôi có một nỗi cảm động không tên. Lại có nỗi ǵ như muốn khóc, tôi cũng mỉm cười vẫy lại họ.

Bóng họ khuất ch́m trong đám đông, tôi không bỏ đi, tôi đứng lại, tôi dường như nghe thấy tiếng c̣i tàu, đó chắc chắn là của đoàn tàu đưa họ về quê, trên chuyến đó chắc chắn họ có hai chỗ.

Đường về rất mệt mỏi, rất xa, nhưng đường về quê nhà luôn ấm áp.
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to trainhaqueso1 For This Useful Post:
Oasis (30-07-10)