Xem bài viết riêng lẻ
  #32  
Cũ 06-01-11, 09:27 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Rừng Nauy
Haruki Murakami

Chương 11

Reiko viết cho tôi nhiều lần sau cái chết của Naoko. Chị nói đó không phải là lỗi tại tôi. Không phải lỗi của ai cả, cũng như không thể đổ lỗi cho ai v́ trời đă mưa. Nhưng tôi không trả lời chị lần nào. Tôi có thể nói ǵ đây? Mà có được ǵ nữa đâu! Naoko không c̣n tồn tại trên đời này nữa; nàng đă chỉ c̣n là một nhúm tro tàn.

Người ta làm một tang lễ lặng lẽ cho Naoko ở Kobe vào cuối tháng Tám, và khi đă xong, tôi trở lại Tokyo. Tôi nói với ông chủ nhà là sẽ đi vắng một thời gian, và với ông chủ tiệm ăn Ư rằng tôi sẽ không đi làm nữa. Tôi viết cho Midori mấy chữ rằng tôi chưa thể nói ǵ được trong lúc này, nhưng hy vọng rằng cô sẽ chờ tôi thêm một chút nữa thôi. Ba ngày liền sau đó tôi chỉ ngồi trong các rạp chiếu phim, và sau khi đă xem hết các phim mới ở Tokyo, tôi xếp ba-lô, rút hết tiền tiết kiệm ở ngân hàng, đến ga Shinjuku và lên chuyến tàu tốc hành đầu tiên ra khỏi thành phố.

Không thể nhớ là tôi đă đi những đâu. Tôi chỉ c̣n nhớ được những cảnh trí, âm thanh và mùi vị, nhưng tên những nơi tôi đă đi qua th́ chẳng c̣n dấu vết ǵ trong kí ức, kể cả cảm thức về thời gian trong chuyện đă đến chỗ nào trước chỗ nào sau. Tôi đă đi từ chỗ này sang chỗ kia bằng tàu hoả, xe buưt, hoặc xin ngồi nhờ trên thùng xe tải trải túi ngủ qua đêm trong những băi đỗ xe, nhà ga, công viên, bên bờ sông hoặc bờ biển. Một lần tôi thuyết phục họ cho tôi ngủ trong góc một sở cảnh sát, lần khác th́ ngủ ngay cạnh nghĩa địa. Tôi chẳng cần biết ḿnh ngủ ở đâu, chỉ cốt sao chỗ đó thật vắng vẻ và tôi có thể nằm trong túi ngủ bao lâu tuỳ thích. Đi bộ kiệt sức rồi, tôi chỉ việc chui vào túi chăn, nốc vài ngụm whisky rẻ tiền rồi ngủ say bí tỉ. Ở những nơi tử tế th́ người ta mang cho tôi đồ ăn và mùng màn, c̣n những nơi không được tử tế lắm th́ người ta gọi cảnh sát đuổi tôi ra khỏi công viên. Với tôi th́ cũng chẳng khác ǵ. Tôi chỉ muốn được ngủ ở những nơi hoàn toàn xa lạ.

Khi đă sắp cạn tiền, tôi xin làm lao công ǵ đó vài ngày. Lúc nào cũng có những việc như vậy cho tôi làm. Tôi cứ thế đi từ nơi này qua nơi khác, không có chủ đích ǵ. Thế giới rộng lớn và đầy rẫy những sự vật và con người quái lạ. Có một lần tôi gọi cho Midori chỉ cốt để nghe giọng nói của cô.
"Vào học đă lâu rồi, cậu biết không," cô nói. "Có những lớp đă bắt đầu phải làm kiểm tra rồi. Cậu sẽ làm thế nào? Cậu có biết là cậu biệt vô âm tín đă ba tuần rồi không? Cậu đang ở đâu? Đang làm ǵ?"

"Tớ xin lỗi, nhưng tớ chưa thể quay về Tokyo được. Chưa thể được."

"Cậu chỉ biết nói có thế với tớ thôi ư?"

"Hiện giờ tớ thật sự chẳng biết nói ǵ hơn. Có thể đến tháng Mười…"

Midori gác máy luôn, không một lời nào nữa.

Tôi tiếp tục đi. Lâu lâu một lần tôi vào một nhà trọ công cộng để tắm táp cạo râu. Cái mặt tôi nh́n thấy trong gương thật gớm guốc. Nắng gió đă làm da tôi khô nẻ, hai mắt trũng sâu, hai má đầy những vết bẩn vết xước lạ lâm. Trông tôi như vừa mới ở trong một cái hang nào đó ḅ ra, nhưng vẫn có thể nhận ra được. Đó vẫn là tôi.

Lúc bấy giờ tôi đang xuống đến bờ biển rồi, có vẻ đă rất xa Tokyo, có lẽ ở mạn Tottori hoặc ở một nơi hẻo lánh gần Hyogo. Đi dọc bờ biển là dễ nhất. Lúc nào cũng có thể t́m được một chỗ ngủ thoải mái ở trên cát. Tôi sẽ đốt một đống lửa củi rều và nướng mấy con cá khô mua của dân chài quanh đó. Rồi tôi sẽ trợn trừng trợn trạc nuốt cho xuôi chút rượu whisky trong khi lắng nghe sóng vỗ và nghĩ đến Naoko. Thật quá lạ lùng là nàng đă chết và không c̣n là một phần của thế giới này nữa. Tôi không thể chấp nhận được sự thật ấy. Tôi không thể tin được. Tôi đă nghe tiếng đóng đinh vào ván thiên quan tài nàng, nhưng vẫn không thể quen với sự thật rằng nàng đă trở về cơi hư vô.

Không, h́nh ảnh nàng vẫn c̣n quá sinh động trong kí ức tôi. Tôi vẫn thấy nàng ấp ngậm tôi trong miệng, mái tóc rủ xuống bụng ở dưới kia. Tôi vẫn cảm thấy cái nóng ấm của nàng, hơi thở của nàng, và cái giây phút khi tôi không thể cưỡng lại được cơn cực cảm đang bùng lên ấy.

Tôi có thể sống lại tất cả những giây phút ấy như thể chúng vừa mới diễn ra chỉ năm phút trước đây, và chắc rằng Naoko vẫn ở bên cạnh ḿnh. Nhưng không, nàng không có ở đó; da thịt nàng không c̣n tồn tại trên thế gian này nữa.

Những đêm không ngủ được, h́nh ảnh Naoko lại hiện về với tôi. Không có cách ǵ ngăn lại được. Kí ức về nàng đây ứ trong tôi, và khi một trong số chúng đă t́m được kẽ hở để lọt ra, tất cả những cái khác cũng chen nhau ùa ra như nước lũ không thể ngăn lại được: Naoko trong bộ áo mưa vàng đang cọ rửa nhà nuôi chim và mang bao tải thức ăn sáng hôm trời mưa đó; chiếc bánh sinh nhật sứt sẹo và nước mắt nàng ướt súng sơ-mi tôi (đúng vậy, hôm ấy trời cũng mưa); Naoko sánh bước bên tôi trong bộ áo khoác lông lạc đà mùa đông; Naoko đưa tay len nghịch cái dải buộc tóc; Naoko nh́n xoáy vào tôi với cặp mắt trong veo không thể tưởng được của nàng; Naoko đang ngồi trên sô-pha, hai chân thu dưới bộ áo ngủ màu xanh da trời, tựa cằm lên đầu gối.

Nhưng kí ức ấy ào đến tôi như những đợt sóng triều cường, cuốn tôi đi đến một nơi xa lạ - nơi rồi sống với những người đă chết. Naoko sống ở đó, và tôi có thể nói với nàng và ôm nàng trong tay. Ở nơi ấy sự chết không phải là yếu tố quyết định làm chấm dứt sự sống. Ở đó, sự chết chỉ là một trong nhiều yếu tố cấu thành nên sự sống. Ở đó Naoko sống với cái chết trong con người nàng. Và nàng nói với tôi, "Đừng lo, nó chỉ là cái chết thôi mà. Đừng để nó làm phiền cậu."

Tôi không cảm thấy buồn ở nơi ấy. Chết là chết, và Naoko là Naoko. "Có chuyện ǵ thế?" nàng hỏi tôi vởi một nụ cười trách móc, "Ḿnh ở đây mà, phải không nào?" Những cử chỉ nho nhỏ quen thuộc của nàng làm dịu cơi ḷng tôi như một liều thuốc diệu ḱ. "Nếu đây là cái chết," tôi tự nhủ, "th́ chết cũng chẳng đến nỗi nào."

"Đúng thế," Naoko nói, "chết th́ có ǵ lắm đâu. Chỉ là chết thôi mà. Ở đây mọi chuyện với ḿnh đều nhẹ nhàng cả."

Naoko nói với tôi giữa những đợt sóng triều như vậy.

Nhưng cuối cùng th́ thuỷ triều cũng rút đi, và chỉ c̣n lại một ḿnh tôi trên băi biển. Bất lực, tôi không đi đâu được nữa; buồn đau sẽ vây bọc tôi trong bóng tối sâu thẳm cho đến lúc nước mắt tuôn trào. Tôi thấy như không phải ḿnh đang khóc, mà đơn giản chỉ là nước mắt tôi cứ ứa ra như toát mồ hôi vậy

Tôi đă học được một điều từ cái chết của Kizuki, và tôi tin rằng ḿnh đă biến nó thành một phần của con người ḿnh dưới dạng một triết thuyết: "Sự chết tồn tại, không phải như một đối nghịch mà là một phần của sự sống."

Bằng cách sống cuộc đời của ḿnh, chúng ta đang nuôi dưỡng sự chết. Hiển nhiên như vậy, nhưng đó lại là một chân lí duy nhất mà chúng ta phải học mới biết được. C̣n cái mà tôi học được từ cái chết của Naoko lại là thế này: không có chân lí nào có thể làm dịu được nỗi đau buồn khi chúng ta mất một người yêu dấu. Không một chân lí nào, một tấm ḷng trung thực nào, một sức mạnh nào, một tấm ḷng từ ái nào, có thể làm dịu được nỗi đau buồn ấy. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho đến tận cùng và cố học được một điều ǵ đó, nhưng bài học ấy cũng lại chẳng có ích ǵ nữa khi chúng ta phải đối mặt với một nỗi đau buồn mới sẽ ập đến không biết lúc nào. Nghe sóng biển ban đêm và lắng nghe tiếng gió thổi ngày này qua ngày khác, tôi chỉ chăm chú đến những ư nghĩ ấy của ḿnh. Ba-lô trên lưng, cát vương trên tóc, tôi cứ đi măi về phía tây, chỉ sống bằng whisky, bánh ḿ và nước lă.

Một chiều lộng gió, khi tôi nằm khóc cuộn tṛn trong túi ngủ cạnh một vỏ tàu hoang phế, một ngư phu c̣n trẻ tuổi đi ngang và mời tôi một điếu thuốc lá. Tôi nhận lấy và hút điếu thuốc đầu tiên sau hơn một năm trời nhịn khỏi. Ông ta hỏi làm sao tôi khóc, và tôi đáp gần như một phản xạ tự nhiên rằng mẹ tôi vừa mới mất. Tôi nói tôi không thể chịu đựng nổi đau buồn và chỉ biết bỏ ra đi. Anh ngỏ lời chia buồn sâu sắc với tôi và về nhà đem ra một chai sakê thật lớn với hai cái cốc.

Gió thổi mạnh đọc theo bờ cát khi chúng tôi ngồi uống với nhau ở đó. Anh ta bảo tôi rằng anh đă mất mẹ lúc mười sáu tuổi. Không khỏe mạnh ǵ, bà mẹ đă kiệt quệ v́ phải lao lực từ sáng đến đêm. Tôi lơ mơ nghe anh kể, nhấm nháp sakê và thỉnh thoảng lại ậm ừ theo câu chuyện. Tôi thấy như ḿnh đang nghe một câu chuyện từ một thế giới nào xa lắm. Anh ta đang kể chuyện quái quỉ ǵ thế không biết? Tôi tự hỏi, và bỗng nổi giận đến điên cuồng. Tôi chỉ muốn bóp chết anh ta lúc đó. Ai thèm để ư cứt ǵ đến mẹ ông nào? Tôi vừa mất Naoko đây này! Da thịt đẹp đẽ của nàng đă biến khỏi thế giới này rồi! Việc quái ǵ mà ông lại kể cho tôi nghe về bà già chết tiệt của ông thế hả?

Nhưng cơn giận của tôi lụi đi ngay như một đám lửa rơm. Tôi nhắm mắt và tiếp tục lơ mơ nghe câu chuyện lê thê của tay chài. Cuối cùng anh ta hỏi tôi đă ăn ǵ chưa. Chưa, tôi đáp, nhưng trong ba-lô tôi có bánh ḿ và pho-mát, một quả cà chua và một miếng sô-cô-la. Bữa trưa anh ăn ǵ? Anh ta hỏi. Bánh ḿ và pho-mát, cà chua với sô cô la, tôi đáp. "Đợi ở đây nhé," anh nói rồi chạy đi. Tôi định ngăn anh lại, nhưng anh đă biến vào bóng tối mà không hề ngoảnh lại.
Không biết làm ǵ hơn, tôi tiếp tục uống sakê. Băi biển đầy những vụn giấy xác pháo từ những trận pháo bông đốt bên bờ biển, và những con sóng gầm rú xô lên bờ như điên dại. Một con chó hốc hác vẫy đuôi chạy đến hít ngửi quanh đống lửa trại của tôi t́m thức ăn, nhưng cuối cùng bỏ cuộc và chạy đi chỗ khác.

Nửa tiếng sau, tay chài trở lại với hai hộp sushi và một chai sakê nữa. Anh ta nói tôi nên ăn ngay cái hộp ở trên v́ nó có cá trong đó, c̣n hộp dưới th́ chỉ có toàn xôi quấn rong với đậu phụ rán gịn nên có thể để đến mai ăn cũng được. Anh ta rót đầy sakê ra hai cốc. Tôi cám ơn anh và ăn hết nhẵn hộp sushi trên, mặc dù nó đủ cho cả hai người. Đến khi chúng tôi không thể uống sakê tiếp tục được nữa, anh mời tôi về ngủ ở nhà anh, nhưng tôi nói muốn ngủ một ḿnh ngoài băi biển, và anh cũng không nài nữa. Khi đứng lên ra về, anh lấy một tờ 5000 Yên đă gập lại từ túi quần ra và nhét nó vào túi áo tôi. "Đây," anh nói, "hăy ăn tử tế lấy vài bữa đi. Trông anh khiếp quá."

Tôi nói anh đă giúp tôi quá nhiều và tôi không thể c̣n nhận tiền của anh như vậy được, nhưng anh không chịu cầm lại tiền. "Không phải tiền đâu," anh bảo, "đó là t́nh cảm của tôi. Đừng phải nghĩ nhiều, cứ nhận đi." Tôi chỉ c̣n biết cảm ơn anh.

Khi anh đi rồi, tôi bỗng nhớ đến cô bạn gái cũ của ḿnh, người con gái đầu tiên đă ngủ với tôi vào năm cuối trung học. Tôi lạnh người khi nhận ra ḿnh đă xử tệ với cô như thế nào. Tôi đă không để ư ǵ đến những ư nghĩ và t́nh cảm của cô, hoặc nỗi đau khổ mà tôi đă gây ra cho cô. Cô thật dịu dàng ngoan ngoăn, nhưng khi đă có cô th́ tôi lại quên hết những ǵ ḿnh đang có và không hề nghĩ đến cô nữa. Hiện giờ cô làm ǵ? Và cô có tha thứ cho tôi không?

Một cơn buồn nôn dâng lên khôn cưỡng và tôi nôn oẹ dữ dội cạnh chiếc vỏ tàu. Đầu nhức như búa bổ v́ uống quá nhiều sakê, tôi giận ḿnh đă nói dối anh thuyền chài và lấy tiền của anh ta. Đă đến lúc phải về Tokyo rồi; tôi không thể sống như thế này măi. Tôi nhét túi ngủ vào ba-lô, luồn tay khoác nó lên vai rồi đi bộ ra ga tàu hoả địa phương. Tôi bảo người bán vé tôi muốn đến Tokyo càng nhanh càng tốt.

Ông ta kiểm tra lại bảng giờ tàu rồi nói tôi có thể đến tận Osaka vào sáng mai nếu chịu khó đi tàu đêm và đổi tàu một lần ở nửa đường, rồi từ Osaka lấy tàu siêu tốc về Tokyo. Tôi cám ơn và dùng tờ 5000 Yên của anh thuyền chài để mua vé. Ngồi đợi tàu, tôi mua một tờ nhật bảo và xem ngày tháng: mồng hai tháng Mười, 1970. Vậy là tôi đă đi lang thang cả một tháng ṛng. Tôi biết đă đến lúc phải trở lại với thế giới thực tại.

Một tháng lang thang ấy chẳng nâng đỡ ǵ cho tôi về mặt tinh thần mà cũng chẳng làm dịu được cơn choáng v́ cái chết của Naoko. Tôi về đến Tokyo cũng vẫn tâm trạng gần như lúc bỏ đi. Thậm chí tôi không dám gọi cho Midori. Tôi biết nói ǵ với cô? Và bắt đầu thế nào đây? "Mọi chuyện đă xong rồi, bây giờ cậu và ḿnh có thể hạnh phúc bên nhau" Không được, không thể nói vậy được. Mà dù tôi có nói thế nào đi nữa th́ sự thật cũng khác ǵ đâu: Naoko đă chết, c̣n Midori th́ vẫn ở đây. Naoko là một nhúm tro trăng trắng, c̣n Midori là một con người đang thở và đang sống.
Tôi bị đè bẹp bởi cảm thức về chính t́nh trạng bi đát của ḿnh. Về đến Tokyo rồi, nhưng tôi không làm ǵ, chỉ đóng cửa ở tịt trong pḥng nhiều ngày liền. Kí ức tôi vẫn c̣n gắn liền với người chết chứ không phải người sống. Những căn pḥng tôi đă dành riêng cho Naoko trong kí ức đều đă cửa đóng then cài, đồ đạc phủ vải trắng, bạu cửa sổ phủ đầy bụi. Phần lớn thời gian trong ngày tôi ở tịt trong những căn pḥng ấy. Và tôi nghĩ đến Kizuki. "Thế là cuối cùng cậu đă làm cho Naoko thành của cậu được rồi," tôi thấy ḿnh nói với Kizuki. "Dù sao, ngay từ đầu cô ấy cũng là của cậu. Bây giờ, có lẽ cô ấy đă về đúng chỗ của ḿnh. Nhưng trong cái thế giới này, cái thế giới bất toàn này của người sống, ḿnh đă làm hết sức ḿnh cho Naoko. Ḿnh đă cố thiết lập một cuộc sống mới cho hai đứa bọn ḿnh. Nhưng thôi quên chuyện đó đi, Kizuki à. Ḿnh trả lại cô ấy cho cậu. Ǵ th́ ǵ, cậu mới là người cô ấy chọn. Cô ấy đă tự treo cổ ḿnh trong những khu rừng tăm tối như những tầng sâu thẳm của chính cơi ḷng cô ấy. Ngày xưa, cậu đă lôi tuột một phần con người ḿnh vào thế giới của người chết, và bây giờ th́ Naoko vừa lôi một phần nữa của ḿnh vào đó. Đôi khi ḿnh cảm thấy như ḿnh là người phải trông nom một nhà bảo tàng - một nhà bảo tàng rộng lớn và trống rỗng không bao giờ có ai vào xem, và ḿnh phải trông nom nó để cho chính ḿnh xem mà thôi."

Bốn ngày sau khi về lại Tokyo, tôi nhận được thư của Reiko. Phát chuyển đặc biệt. Chỉ là một thông báo ngắn:

"Đă nhiều tuần lễ tôi không thể liên lạc được với cậu, và tôi đang lo lắng đây. Làm ơn gọi cho tôi. Lúc chín giờ sáng hoặc chín giờ tối. Tôi sẽ đợi máy."

Tôi gọi chị lúc chín giờ tối hôm đó. Reiko nhấc máy ngay lập tức.

"Cậu có sao không thế?" Chị hỏi.

"Cũng không có ǵ," tôi nói.

"Tôi đến thăm cậu vào ngày kia có được không?"

"Thăm tôi? Ở Tokyo này ư?"

"Đúng thế đấy. Tôi muốn được nói chuyện thật thoả thích với cậu."

"Chị sẽ ra khỏi khu an dưỡng chứ?"

"Chỉ như thế tôi mới có thể đến thăm cậu, đúng không nào? Dù sao, cũng đă đến lúc tôi phải rời khỏi nơi này. Ở đây cũng đă tám năm rồi c̣n ǵ. Nếu họ giữ tôi nữa, tôi sẽ bắt đầu thối rữa mất."

Tôi thấy rất khó nói. Sau một lúc im lặng, Reiko tiếp tục:

"Tôi sẽ đi tàu siêu tốc chuyến ba giờ hai mươi ngày kia. Cậu đón tôi ở ga được không? Cậu c̣n nhớ mặt mũi tôi không đấy? Hay Naoko chết rồi th́ cậu chẳng c̣n nghĩ ǵ đến tôi nữa?"

"Làm ǵ có chuyện ấy," tôi nói. "Hẹn gặp chị ở ga Tokyo ngày kia lúc ba giờ hai mươi."

"Cậu sẽ nhận ra tôi dễ thôi. Một bà già có hộp đàn ghi-ta. Chẳng có mấy người như vậy đâu."

Và quả thực là tôi nhận ngay ra Reiko trong đám đông.
Chị mặc áo tây đàn ông vải tuưt, quần dài trắng, và giày thể thao màu đỏ. Tóc chị vẫn ngắn như thế, vẫn từng chỏm nhọn lởm chởm như thế. Chị nở một nụ cười sảng khoái đầy nếp nhăn lúc nh́n thấy tôi, và tôi thấy ḿnh mỉm cười đáp lại. Tôi đỡ chiếc vali cho chị và đi bên cạnh chị ra của đi tàu về vùng ngoại ô phía Tây.

"Này Watanabe, cậu đeo cái vẻ mặt kinh khủng này từ hao giờ thế hả? Hay bây giờ ở Tokyo đang có mốt như vậy?"

"Tôi vừa đi đây đi kia một thời gian, ăn uống linh tinh quá," tôi nói. "Chị thấy tàu siêu tốc thế nào?"

"Chán chết được? Chị nói. "Không mở được cửa sổ. Tôi chỉ muốn mua một suất ăn trưa trong hộp ở một nhà ga nào đó mà không được."

"Họ có bán thức ăn trên tàu mà."

"Có, nhưng toàn bánh kẹp trong gói nilông đắt chết người. Đến ngựa đói cũng không muốn đụng đến cái thứ đó. Tôi thường thích ăn cơm suất trong hộp ở nhà ga Gotenba."

"Ngày xửa ngày xưa, trước khi có tàu siêu tốc."

"Th́ tôi chính là một kẻ từ ngày xửa ngày xưa trước khi có tàu siêu tốc mà!"

Ngồi trên tàu đi Kichioji, Reiko ngắm phong cảnh vùng Musashino trôi qua ngoài cửa sổ với tất cả vẻ ṭ ṃ của một khách du lịch.

"Tám năm có thay đổi nhiều không chị?" Tôi hỏi.

"Cậu không biết tôi đang cảm thấy những ǵ bây giờ, đúng không, Watanabe"

"Đúng, tôi không biết."

"Tôi đang sợ," chị nói. "Sợ đến mức tôi có thể cứ thế phát điên lên. Tôi không biết ḿnh sẽ phải làm ǵ, tự nhiên lại ném ḿnh ra ngoài như thế này." Chị ngừng một chút. "Nhưng cái câu "Cứ thế phát điên lên nghe cũng hay đấy chứ cậu?"

Tôi mỉm cười và cầm lấy tay chị. "Đừng lo," tôi nói. "Chị sẽ ổn mà. Chị đă đến được tận đây nhờ sức mạnh của chính ḿnh."

"Chẳng phải v́ sức mạnh của chính ḿnh mà tôi ra khỏi được đó đâu" Reiko nói. "Chính là v́ Naoko và cậu đấy. Thiếu Naoko tôi không thể chịu đựng nổi ở đó nữa, và tôi phải đến Tokyo để nói chuyện với cậu. Có thế thôi. Nếu không có chuyện ǵ, có lẽ tôi sẽ ở lại đó suốt đời mất."

Tôi gật đầu.

"Từ giờ th́ chị tính sẽ làm ǵ?" tôi hỏi Reiko.

"Tôi sẽ đi Asahikawa," chị nói. "Măi tận trên Hokkaido hoang đă! Một người bạn hồi đại học có một cái trường nhạc ở đó. Cô ấy đă đề nghị tôi đến giúp một tay hai ba năm nay rồi. Tôi bảo cô ấy ở đó quá lạnh đối với tôi Mà thật thế, chẳng nhẽ măi mới lấy lại được tự do th́ tôi lại phải lên tận Asahikawa sao? Rất khó phấn chấn v́ một nơi khỉ ho c̣ gáy như thế?"

"Không đến nỗi chán thế đâu," tôi nói và bật cười. "Tôi đă đến đấy rồi. Thị trấn ấy làm ǵ đến nỗi nào. Nó có một không khí riêng rất đặc biệt."

"Cậu chắc không?"

"Tuyệt đối chắc mà. C̣n hay hơn Tokyo nhiều."

"Ôi chao," chị nói. "Tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa, và cũng đă gửi hết đồ đoàn lên đấy rồi. Này Watanabe, cậu phải hứa sẽ đến thăm tôi ở Asahikawa đấy nhé."

"Tất nhiên rồi. Nhưng chị có phải đi lên đó ngay không? Chị có ở lại Tokyo được ít ngày không?"

"Tôi cũng thích quanh quẩn ở đây vài ngày nếu có thể được. Cậu cho tôi tá túc được không? Tôi sẽ không làm phiền cậu chứ?"

"Không có vấn đề ǵ," tôi nói. "Tôi có một cái khoang để đồ rộng lắm, tôi sẽ ngủ bằng chăn túi ở trong đó."

"Tôi không thể làm thế với cậu được."

"Có ǵ đâu mà, thật đấy. Cái khoang để đồ ấy rộng lắm.

Reiko gơ gơ ngón tay theo nhịp lên mặt cái hộp đàn kẹp giữa hai đầu gối. "Có lẽ tôi phải làm quen một tí trước khi lên Asahikawa. Tôi quên hết nếp sống bên ngoài rồi. Tôi thiếu thốn nhiều thứ lắm, và tôi lại lo sợ nữa. Cậu nghĩ có giúp được tôi một tí không? Tôi chỉ có mỗi cậu để hỏi thế thôi đấy."

"Làm được ǵ là tôi sẽ làm hết để giúp chị," tôi nói.

"Hy vọng là tôi không làm vướng đường cậu."

"Tôi chẳng có đường nào để cho chị làm vướng cả."

Chị nh́n tôi và nhếch cả hai mép lên trong một nụ cười, nhưng không nói ǵ cả.

Chúng tôi hầu như không nói ǵ nữa trong suốt quăng đường đến ga Kichijoji và từ đó về chỗ tôi bằng xe buưt. Chúng tôi chỉ trao đổi bâng quơ vài câu về những thay đổi ở Tokyo, về thời gian Reiko c̣n ở đại học âm nhạc, và chuyến đi của tôi đến Asahikawa, nhưng không ai đả động đến Naoko. Mười tháng đă trôi qua kể từ lần trước tôi gặp Reiko, nhưng tôi thấy b́nh tĩnh và thoải mái lạ lùng khi sánh bước bên chị. Đây là một cảm giác quen thuộc, tôi nghĩ thầm, và chợt nhận ra đó chính là cảm giác tôi vẫn thường có khi đi bộ khắp phố phường Tokyo cùng với Naoko. Và cũng như Naoko với tôi đă chia nhau cái chết của Kizuki, Reiko và tôi nay lại đang chia nhau cái chết của Naoko. Ư nghĩ đó khiến tôi không thể nói năng ǵ được nữa. Reiko tiếp tục nói một lúc, nhưng khi thấy tôi cứ nín thinh, chị cũng im lặng luôn. Chúng tôi chẳng ai mở mồm trên xe buưt.

Đó là một trong những chiều đầu thu khi mọi vật đều sáng sủa rơ ràng, hệt như một năm trước khi tôi đến Kyoto thăm Naoko. Những đám mây trắng và dài như những lóng xương, bầu trời cao thăm thẳm. Hương thơm trong gió, sắc độ của ánh sáng, những bông hoa li ti trong cỏ, âm vang tinh tế của mọi thứ tiếng động: tất cả những cái đó nhắc nhở tôi rằng một mùa thu nữa lại đă về, và mỗi ḱ luân chuyển của trời đất lại khiến khoảng cách giữa tôi và những người đă chết xa thêm nữa. Kizuki th́ vẫn mười bảy và Naoko hai mốt. Măi măi như vậy.

"Ôi chao, đến được một chỗ như thế này thật nhẹ nhơm biết bao!" Reiko nói trong lúc nh́n khắp xung quanh khi vừa từ xe buưt bước xuống.

"Bởi v́ ở đây chẳng có ǵ hết," tôi nói.

Tôi đưa Reiko vàn qua cổng sau, đi xuyên qua vườn để vào căn nhà nhỏ của ḿnh. Cái ǵ cũng làm cho chị thích thú.
"Thật tuyệt vời!" Chị nói. "Chính cậu làm những cái giá đỡ kia với cả cái bàn này đấy à?"

"Vâng," tôi vừa nói vừa rót trà ra cốc.

"Cậu rơ khéo tay thật đấy" Mà cậu c̣n giữ nhà cửa rất sạch sẽ nữa chứ!"

"Ảnh hưởng của Quốc-xă đấy," tôi nói. "Hắn đă biến tôi thành một kẻ sạch sẽ bệnh hoạn. Chứ không phải v́ chủ nhà phàn nàn ǵ đâu."

"Ô c̣n ông chủ nhà của cậu nữa! Tôi phải tự giới thiệu ḿnh với ông ấy. Nhà ông ấy ở phía bên kia vườn đúng không?"

"Tự giới thiệu chị với ông ấy? Để làm ǵ?"

"Để làm ǵ nghĩa là sao? Một bà già lạ lẫm tự nhiên xuất hiện ở chỗ cậu rồi bắt đầu chơi ghi-ta, ông ấy sẽ thắc mắc cho mà xem. Đi trước một bước là hơn. Tôi đă mua cả một hộp kẹo uống trà cho ông ấy đây."

"Chị khéo thật đấy," tôi nói.

"Già quá hoá khôn thôi. Tôi sẽ bảo ông ấy rằng tôi là bà cô về đằng mẹ của cậu, từ Kyoto đến chơi, cậu đừng có nói khác đấy nhé. Những lúc như thế này th́ chênh lệch tuổi tác lại hoá hay. Sẽ không ai nghi ngờ đâu."

Reiko lấy hộp kẹo trong túi ra rồi đi làm bổn phận chào hỏi. Tôi ngồi lại dưới hiên nhà, uống thêm một cốc trà nữa và chơi với con mèo. Hai mươi phút trôi qua, và khi Reiko trở về, chị lấy một hộp bánh qui gạo ra và bảo đấy là quà cho tôi.

"Chị nói chuyện ǵ với họ mà lâu thế?" tôi hỏi, miệng gặm bánh qui.

"Chuyện cậu chứ c̣n chuyện ǵ nữa," Reiko nói, ôm nựng con mèo và cọ má vào nó. "Ông ấy nói cậu là một thanh niên rất đứng đắn, một sinh viên nghiêm túc."

"Chị có chắc là ông ấy nói về tôi không đấy?"

"Chắc chắn rồi, và tôi không nghi ngờ một li một leo nào hết," chị nói rồi ph́ cười. Sau đó, thấy cái ghi-ta của tôi, chị nhặt nó lên, chỉnh dây, và chơi bài "Desafinado" của Antonio Carlos Jobim. Bao nhiêu tháng rồi tôi mới được nghe lại tiếng ghi-ta của Reiko, và nó khiến tôi nhớ lại cảm giác ấm áp của lần trước.

"Cậu tập ghi-ta đấy à?" Chị hỏi.

"Nó lăn lóc trong kho của ông chủ nhà nên tôi mượn và bập bùng thi thoảng thôi, tập tành ǵ đâu chị."

"Rồi tôi sẽ dạy cậu một buổi. Hoàn toàn không lấy tiền." Reiko để cái đàn xuống và cởi chiếc áo tây ra. Ngồi dựa lưng vào cột hiên nhà, chị hút một điếu thuốc lá. Chị mặc một cái sơ-mi cộc tay carô vải madras.

"Sơ mi đẹp đấy chứ, phải không cậu" Chị hỏi.

"Đẹp," tôi nói. Mà quả thực nó đẹp thật, kiểu carô rất hay.

"Của Naoko đấy," Reiko nói. "Tôi cuộc là cậu không biết hai đứa chúng tôi cùng một cỡ. Nhất là hồi cô ấy mới vào khu an dưỡng. Sau này cô ấy có hơi đẫy ra một chút, nhưng chúng tôi vẫn mặc chung được: áo, quần, giày, mũ. Chỉ có xu-chiêng là không chung được thôi. Tôi th́ chẳng có tí ngực nào. Vậy là chúng tôi luôn mặc đổi quần áo nhau. Thật ra là gần như chung nhau vậy."

Nghe chị nói xong tự nhiên tôi mới để ư thấy người Reiko gần giống hệt Naoko. V́ gương mặt khác, và chân tay mảnh dẻ, nên chị đă luôn gây cho tôi có cảm giác là chị nhỏ hơn và mảnh dẻ hơn Naoko, nhưng thực tế là chị rất rắn chắc.

"Cái áo tây và cái quần củng là của cô ấy," Reiko nói. "Tất cả là của cô ấy. Cậu có phiền khi thấy tôi mặc đồ của cô ấy không?"

"Hoàn toàn không," tôi nói. "Nhất định Naoko sẽ vui khi thấy có ai đó đang mặc quần áo của ḿnh, nhất là chị."

"Cũng lạ," Reiko nói và búng nhẹ ngón tay một cái.
"Naoko không để lại di chúc hay ǵ cả mà chỉ nhắc đến quần áo của cô ấy thôi. Cô ấy viết vội một ḍng vào tập giấy vở để trên bàn rằng "Xin hăy để hết quần áo của tôi cho Reiko." Cô ấy lạ thế đấy, phải không cậu" Tại sao lại chỉ quan tâm đến quần áo khi ḿnh sắp chết? Ai c̣n thèm để ư ǵ đến quần áo cơ chứ? Chắc cô ấy phải có hàng tấn những chuyện khác muốn nói chứ?"

"Chưa chắc," tôi nói.

Ngồi rít thuốc, Reiko có vẻ ch́m đắm trong ḍng suy nghĩ của riêng ḿnh. Rồi chị nói, "Cậu muốn nghe toàn bộ câu chuyện, từ đầu đến cuối, đúng không nào?"

"Vâng," tôi nói. "Xin chị kể lại hết cho."

"Những xét nghiệm của bệnh viện Osaka cho thấy t́nh trạng của Naoko có tiến triển tốt lúc ấy, nhưng cô ấy nên ở lại đó để có thể tiếp tục được điều trị th́ mới có tác dụng lâu dài. Tôi đă nói với cậu chuyện này trong thư -cái thư tôi gửi cậu vào ngày mười tháng Tám ǵ đó."

"Đúng thế. Tôi đọc thư ấy rồi."

"Vậy là, ngày hai mươi tư tháng Tám tôi nhận được một cú điện thoại của mẹ Naoko, hỏi liệu Naoko có về thăm tôi ở khu an dưỡng được không. Naoko muốn thu xếp những đồ vẫn c̣n để ở chỗ tôi, và v́ có thể cô ấy sẽ phải xa tôi một thời gian lâu nên muốn được tṛ chuyện cho thoả thích và có thể sẽ ngủ lại với tôi một đêm. Tôi nói việc ấy hoàn toàn không có vấn đề ǵ. Tôi cũng rất muốn được gặp và chuyện tṛ với cô ấy.
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)