Chủ đề: Trâm
Xem bài viết riêng lẻ
  #7  
Cũ 02-11-10, 10:32 PM
dangphuong dangphuong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Nov 2010
Bài gửi: 10
Thanks: 1
Thanked 49 Times in 10 Posts
Mặc định







Về lại Saigon, Trâm có dáng dấp như một thiếu phụ sắp có con. Trâm đi mua sắm quần áo cho em bé...Mua cả nôi và đồ choi. Trâm c̣n t́m hiểu và ăn những thức ăn có lợi cho em bé ngay khi c̣n trong bào thai. Chúng tôi, ba má Trâm và tôi... mặc kệ cho Trâm muốn làm ǵ th́ làm...
Hai tháng sau th́ Trâm có thai thật ...Từ ngày biết ḿnh có thai Trâm mới hết tư lự ..Hết những giây phút ngồi đăm chiêu. Những ǵ chất chứa trong nội tâm của Trâm... khó ai có thể biết một cách tường tận. Trâm không c̣n đanh đá như xưa nữa...Trái lại rất trầm lặng.




Sự kiện Trâm có bầu h́nh như đă mang đến cho Trâm một niềm vui, một đời sống mới. Nhưng nó lại mang đến cho chúng tôi nhiều âu lo...
Ba má Trâm muốn mướn một bà giúp việc..phụ lo cho Trâm săn sóc nhà cửa..Nhung Trâm quyết liệt từ chối..Trâm không muốn có một người thứ ba... chen vào nếp sống riêng tư nồng thắm của tôi và Trâm.
Mỗi ngày Trâm vẫn bếp núc như b́nh thường... Khi rảnh th́ đọc sách về em bé...Ban đêm đi vô đi ra ngắm nghía và đong đưa cái nôi..Tôi và Trâm đă sống với nhau những ngày tràn đầy hạnh phúc. H́nh như chúng tôi muốn tận hưởng những ngày tháng bên nhau ...khi c̣n có cơ hội. Nhiều lần nửa đêm thức giấc tôi nh́n Trâm... Gương mặt Trâm đẹp như một tranh vẽ...Tôi thường cúi xuống hôn nhè nhẹ lên gương mặt ấy..Làm sao tôi có thể san sẻ đuợc những ngày tháng của tôi cho Trâm ...? Tôi chỉ c̣n biết cầu nguyện...hi vọng một phép lạ nào đó xảy đến cho Trâm..
Tới tháng thứ chín th́ chúng tôi thuyết phục măi Trâm mới chịu dọn về nhà ở với ba má... Tôi cũng phải về theo. Vài ngày, Trâm lại kêu nhớ nhà...nhớ căn nhà nhỏ bé của tôi và Trâm...Chúng tôi tạt qua ít phút rồi trở về biệt thự ngay. Ở đây có đủ tiện nghi hơn. Nhứt là nhà lại có máy điều hoà không khí.. Nhưng Trâm vẫn không thấy thoải mái bằng cuộc sống riêng rẽ của chúng tôi..
Trâm mong tới ngày hạ sinh em bé..để c̣n trở về sống trong ngôi nhà thuê hàng tháng... Để đuợc tự do cười nói đùa giỡn với tôi...


Và chuyện ǵ đến đă đến...Trâm đă nằm trong bảo sanh viện đúng một tuần..Bác si tới thăm Trâm mỗi ngày và tất cả có vẻ b́nh thuờng. Tôi tới ngồi với Trâm suốt ... sau khi hết lớp... Như có linh tính ǵ...Trâm dặn tôi phải đặt tên con là Anh Trâm...Thật ra tên của Trâm là Trần thị Trâm Anh. Nhưng cả nhà đều gọi là Trâm..chứ không gọi là Anh... Trâm dặn tôi cả trăm thứ chuyện...Tôi vẫn để cho Trâm nói... mặc dù tôi không thấy có ǵ là không b́nh thuờng cả. Bác si cũng xác định là mọi chuyện tương đối tốt..
Mỗi khi tôi ngồi với Trâm..Trâm thuờng biểu tôi đưa ống quyển của tôi cho Trâm coi. Trâm mân mê rồi nói.."Em c̣n muốn đá anh suốt đời... Tiếc là hồi đó em đá anh nhẹ quá..nên không để lại vết xẹo nào..." Tôi cười giơ cườm tay ra khoe... "Có đây này..hàm răng đẹp của em c̣n đây nè.."
 


Tới lúc Trâm đuợc đưa vào pḥng sinh..tôi và ba má Trâm..ngồi sát bên nhau..Ai cũng hồi hộp và không ngớt cầu nguyện... Chuyện sinh nở với người b́nh thuờng... c̣n có khi bất trắc... huống hồ là với Trâm. Tôi thầm van xin với ông Trời rút ngắn tuổi đời của tôi bao nhiêu cũng đuợc để san sẻ cho Trâm…Tôi yêu thương Trâm vô vàn…Trong một sâu thẫm nào đó..tôi cảm thấy h́nh như duyên nợ của Trâm chỉ có chừng ấy thôi...Trâm sinh ra đời là v́ tôi..và chỉ ngần ấy thôi..
Khoảng nửa giờ sau, cửa pḥng sinh chợt mở ra và bác si hấp tấp đi về phía tôi "Chúng tôi cần phải mổ ngay..xin anh kư vào giấy tờ thủ tục càng nhanh càng tốt.." Tôi mất b́nh tỉnh trông thấy "Tại sao lại phải mổ...?" Bác sĩ có chút bối rối "Chúng tôi đă không nghĩ tới t́nh huống này... Khi bà nhà cố gắng dùng sức tối đa...hồng huyết cầu bỗng thay đổi nhanh chóng nên khiến bà ngất xỉu..Đă hai lần như vậy nên chúng tôi không thể nào để bà nhà dùng sức đuợc nữa.." Tôi run run hỏi "Làm sao mà có thể mổ đuợc với căn bệnh của Trâm..?" Bác sĩ cũng lắc đầu..." Chúng tôi cũng biết vậy..nhưng không c̣n cách nào khác..Chỉ trông vào may mắn thôi.."
May mắn đă không đến với Trâm và tôi... Trâm đă ra đi ngay trên bàn mổ... Chúng tôi không được nói với nhau dầu là một câu ngắn ngủi lần cuối... Không được nh́n nhau dầu xa xôi trong một không gian hờ hững đến thế nào..... Không được cầm tay nhau lần cuối...dù chỉ trong vài giây…Trâm ra đi..như một đóa hoa trong giông băo… Bên ḿnh không có một ánh mắt tiếc thương…



 

Đám tang của Trâm đă ghé qua căn nhà nồng ấm của chúng tôi vài giờ..rồi tiễn biệt một đời.
Sau ngày tang lễ tôi bỏ hết tất cả...Tôi về lại căn biệt thự và nằm ở đó suốt một tuần. Ngày nào tôi cũng đứng thẫn thờ dưới gốc cây hoa ngọc lan..Tưởng chừng như Trâm đang hối thúc tôi ..Những đau đớn của ngày nào bị Trâm đá vào ống quyển đă đi đâu..?
Ngày cuối, tôi bứng một cây hoa ngọc lan..và đem về trồng bên cạnh mộ của Trâm..
Tôi cúi xuống hôn mộ bia...hai chữ Trâm Anh nhập nhoè nước mắt của tôi...



 
 

Nào ai biết được chuyện tương lai…?
Đường trần hờ hững bước ngắn dài
Ḍng sông cắm cúi chảy ra biển ...
Và đời người như hạt sương mai..!

(hết)


Hi vọng các bạn không quá thất vọng với câu chuyện. Hẹn có dịp sẽ gặp lại.
dp
Trả lời với trích dẫn
The Following 6 Users Say Thank You to dangphuong For This Useful Post:
CM4Q (02-11-10), hoatigon208410 (15-11-10), LAO HAC (03-11-10), Nguyen Dung (18-12-10), Nhím con (03-11-10), phale (03-11-10)