Xem bài viết riêng lẻ
  #7  
Cũ 28-10-11, 09:11 AM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Vẻ mặt của ông Jules bỗng trở nên dịu dàng, đôi mắt ông như đắm ch́m trong một cơi giới nào đó, h́nh như ông đang ôn lại những kinh nghiệm tranh đấu, đau khổ mà rồi nhân loại sẽ phải trải qua trước khi biết nhận thức về hành động của họ và thay đổi để trở nên thánh thiện, hiền lành. Ông mỉm cười bảo tôi:

- Bây giờ chúng ta sẽ ra mặt trận v́ một người bạn cũ của cháu sắp từ giă cơi trần, cháu hăy t́m cách an ủi và giải thích cho anh ta hiểu các sự kiện diễn ra ở cơi giới bên nầy, như vậy cháu sẽ quen với công việc mà cháu sẽ đảm nhiệm từ nay.

Tôi theo ông Jules đến một khu rừng rậm, có tiếng súng nổ khắp nơi, tôi biết ḿnh đă ra đến mặt trận. Tôi nh́n thấy các chiến sĩ ẩn núp dưới giao thông hào, có một số đang chuẩn bị cho một cuộc xung phong. Có tiếng đạn rít bên tai khiến tôi hoảng sợ, bảo ông Jules nên t́m chỗ ẩn tránh đạn th́ ông mỉm cười lắc đầu:

- Cháu không phải lo, bom đạn không là ǵ được cháu đâu. Hiện nay cháu đâu c̣n thể xác nữa mà sợ!

Ông Jules chỉ cho tôi thấy một binh sĩ đang ḅ dưới đất. Anh nầy định ṿng ra phía sau một mô đất lớn để đánh tập hậu nhóm lính Đức đang trấn giữ ổ súng liên thanh gần đó. Điều anh không ngờ là vị trí của anh đă bị phát giác, một người lính Đức giơ súng lên nhắm anh bóp c̣. Tôi chưa kịp la lên th́ anh đă bật ngửa ra sau, đầu bị một viên đạn bắn trúng. Ngay lúc đó tôi nhận ra anh là Andrew, một người bạn láng giềng đă nhập ngũ trước tôi ít lâu. Tôi thấy Andrew từ từ thoát ra khỏi thể xác và vẫn tiếp tục ḅ mà không hề biết rằng anh ta đă trúng đạn, bỏ lại cái xác nằm sóng sượt phía sau. Ông Jules thúc nhẹ vào hông tôi như ra giấu, tôi vội bước về phía Andrew. Anh nầy ngạc nhiên la lớn:

- Ủa Steve đấy ư? Anh làm ǵ ở đây vậy?

Tôi chưa kịp trả lời th́ Andrew đă kéo tôi nằm sát xuống đất:

- Cẩn thận kẻo bọn lính Đức nh́n thấy!

Nhưng không kịp nữa, ba người lính Đức đă ở sau g̣ đất xông ra. Andrew hoảng hốt giơ súng lên nhưng đến lúc đó anh nhận ra anh không hề cầm súng. Trông điệu bộ luống cuống của anh tôi bật cười:

- Nầy Andrew, anh đă chết rồi c̣n đâu!

Nhưng Andrew không nghe câu tôi vừa nói, anh bận nh́n sững ba tên lính Đức đang khám xét cái xác của anh. Một người lục túi áo của anh lấy ra bao thuốc lá trong khi hai người kia tháo súng và bao đạn trên vai anh. Andrew nổi giận xông đến đấm đá túi bụi nhưng ba người lính kia vẫn thản nhiên như không có chuyện ǵ xảy ra. Andrew giận dữ kêu la om x̣m cho đến lúc ba người lính thu thập xong chiến lợi phẩm, rút vào sau g̣ đất th́ anh mới xúc động ôm lấy xác của ḿnh khóc oà. Tôi lúng túng nh́n anh không biết phải an ủi thế nào cho đến khi anh ngửng lên nh́n tôi:

- Nầy bạn Steve, anh cũng chết rồi sao? Tôi gật đầu. Andrew im lặng như suy nghĩ, bất chợt anh thốt lên:

- Thôi thế là hết. Bạn chết trước tôi vậy bạn có thấy thiên đàng ở đâu không?

Từ trước đến nay tôi chưa hề suy nghĩ vè điều nầy nên thoạt nghe cũng hoảng hốt, tôi nh́n quanh nhưng không thấy cảnh vật có ǵ khác lạ. Andrew cũng lên tiếng.

Tôi chẳng thấy có ǵ khác lạ hết, ở đây giống hệt như cơi trần chỉ khác ở chỗ tôi nói mấy tên lính kia cũng không nghe, tôi đánh chúng cũng không được. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu lính Đức đến, ḿnh có đánh nữa không?

Tôi lắc đầu:

- Anh quên rằng chúng ta đă chét rồi sao?

Andrew gật đầu đồng ư, rồi theo thói quen anh móc túi lấy thuốc lá ra hút nhưng dĩ nhiên không thể hút được. Anh lẩm bẩm chửi một hồi rồi than:

- Trời ơi, tôi không hút thuốc được nữa, có ǵ khổ bằng không được hút thuốc được nữa, như vậy là chết tôi rồi...

Tôi đập nhẹ lên vai anh nhắc nhở:

- Nhưng chúng ta đều đă chết rồi kia mà.

Andrew giật ḿnh sờ tay lên trán và la lớn:

- Trời ơi, làm sao đầu tôi lại lủng một lỗ lớn như thế nầy! Có ai băng bó dùm cho tôi, làm ơn gọi y tá cho tôi... Thôi chết rồi, lủng lỗ to như thế vầy th́ mất hết máu rồi c̣n ǵ...

Ngay lúc đó ông Jules bước đến bên Andrew. Ông vừa băng bó vừa thoa thuốc:

- Thuốc nầy thần diệu lắm, chỉ thoa vào là khỏi ngay, bảo đảm không có thẹo... Anh nh́n xem, vết thương lành rồi đó.

Andrew sờ tay lên trán. Vết thương đă hoàn toàn biến mất. Anh bật cười sung sướng:

- Hay thật! Hay thật! Làm sao lại có thứ thuốc kỳ diệu như vậy. Nầy bác sĩ, thuố nầy chế tạo ở đâu vậy?

Ông Jules mỉm cười từ tốn:

- Nầy anh bạn, không phải thuốc nầy công hiệu đâu, tôi chỉ bày tṛ ra vậy thôi. Chính anh đă chữa lành cho anh đó. Bên nầy cơi của tư tưởng và do sức mạnh cua tư tưởng mà anh thấy ḿnh b́nh phục. Dù có mất cả tay chân nhưng khi nghic rằng ḿnh lành lặn th́ tự khắc sẽ lành lặn ngay. Điều đáng tiếc là nhiều người không biết vậy. Họ cứ nghĩ ḿnh đang đau đớn, khổ sở v́ cụt tay, cụt chân, cụt đầu và sống măi trong t́nh trạng khủng hoảng như vậy rất lâu. Chính cái tâm trạng đau khổ kéo dài đó sẽ tạo ra những nỗi ám ảnh trong tiềm thức, ảnh hưởng vào những kiếp sống mai sau. Cùn như thế, một người chết v́ nước, v́ lửa thường bị ám ảnh bởi những yếu tố nầy và sau đó thường sợ lửa hay nước. Điều anh cần biết là chính cái tâm trạng khi chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở kiếp sau, làm sao có thể chết một cách thoải mái, an lành, chấp nhận sự chết mà không chống lại nó. Nghệ thuật chết là làm sao không mong cầu kéo dài thêm đời sống, không hối tiếc về những điều có thể làm nhưng đă không làm, không giận hờn oán ghét bất cứ ai mà thanh thản bước qua cơi tư tưởng nầy một cách ung dung tự tại. Bây giờ anh đă biết cách chữa lành bệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừa từ trần, họ rất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh cần biết rằng, ở cơi nầy không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, d́u dắt nhau mà không sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm v́ các giá trị ở cơi trần qua đến bên nầy không c̣n nghĩa lư ǵ nữa. Tất cả mọi thứ như tiền bạc, địa vị, danh vọng, quyền lực đều có thể trở nên vô giá trị vĩnh cửu mà thôi. Andrew rụt rè đặt câu hỏi:

- Thưa ông, vậy gặp lính Đức th́ tôi phải làm sao? Ông Jules mỉm cười:

- Quân Đức cũng là bạn của anh và anh nên giúp đỡ họ.

Andrew nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ư nhưng anh cũng cố gắng:

- Nhưng họ đâu biết tôi là bạn, nếu tôi gặp họ xông lại đánh th́ sao? Tôi cũng cần phải tự vệ chứ.

Ông Jules lắc đầu:

- Anh nên tránh đi. Ở cơi trần anh phải tự vệ chứ ở bên nầy th́ họ không thể làm ǵ được anh đâu. Dù họ có bao vây hay bắn anh cũng vô ích thôi. Anh vừa qua đây chưa hiểu hết mọi việc, anh nên nghe theo lời khuyên của tôi. Hiện nay chúng ta đang ở cơi tư tưởng, tất cả mọi hiện tượng vật chất hay đều không thể làm hại chúng ta được, v́ chúng ta đâu c̣n thân xác nữa. Nầy các bạn, những người vừa từ trần chưa biết điều đó. Họ đang đau khổ cần được an ủi, và anh hăy coi họ như một con người đang cần được giúp đỡ. Đừng nghĩ rằng họ là người Đức, người Mỹ hay người Pháp, sự phân biệt đó không có ư nghĩa ǵ ở cơi bên nầy cả. Cũng đừng nghĩ rằng họ là thù hay là bạn và các danh từ đó hoàn toàn vô giá trị mà chỉ nên nghĩ rằng có những người đang đau khổ cần được cứu giúp. Khi anh hàng động với cái tâm trong sạch, đầy bác ái, thương yêu th́ không một mănh lực ǵ có thể hại anh được. Nếu anh không oán ghét, giận hờn mà chỉ một ḷng thương xót, giúp đỡ người khác th́ luồn ghào quang bao quanh anh sẽ trở nên sáng chói, kẻ hung á sẽ không dám nh́n anh chứ đừng nói ám hại anh. Dù anh ở bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ được Thượng Đế che chở v́ anh đang làm việc đúng với thiên ư.

Andrew vội vă đứng thẳng người lên theo thói quen của một quân nhân và nghiêm giọng:

- Xin tuân lệnh ngài.

Ông Jules mỉm cười quay về phía tôi:

- C̣n cháu Steve, công việc của cháu khác với Andrew. Thời gian cháu ở bên cơi nầy không c̣n lâu nữa, vậy cháu hăy cố gắng quan sát, học hỏi những ǵ cháu có thể học được. Cháu sẽ trở lại cơi trần.

Tôi ngạc nhiên kêu lớn:

- Cậu nói sao? Cháu sẽ trở lại cơi trần?

Ông Jules gật đầu:

- Đúng thế. Cháu chưa chết. Lúc trái ḿn nổ, cháu bị sức ép dồn ngay ngực nên tắt thở, cháu đă hôn mê mấy giờ liền nhưng t́nh trạng nầy sắp chấm dứt. Nhiệm vụ của cháu quan trọng hơn của Andrew, cháu sẽ tiết lộ cho nhân loại biết về những điều cháu đă họ hỏi được ở cơi nầy.

Tôi bối rối một lúc rồi rụt rè:

- Thưa cậu Jules, nếu cháu không chết, phải chăng đây chỉ là một giác mộng? Làm sao cháu có thể giải thích cho mọi người biết rằng cháu không chiêm bao? Làm sao cháu không bị mọi người lên án là bịp bợm hay điên loạn?

Ông Jules mỉm cười gật đầu:

- Không đâu! Đây không phải là một giấc mộng. Sự trở về của cháu rất quan trọng và hữu ích cho nhân loại, nhất là trong giai đoạn nầy. Cháu cứ làm hết sức ḿnh và nên nhớ c̣n có ơn trên phù hộ cho cháu nữa. Không bao lâu nữa cháu sẽ tỉnh lại và cậu sẽ giúp cháu nhớ lại những điều ở cơi nầy.

Tôi ngạc nhiên:

- Nếu cậu không giúp th́ khi tỉnh lại cháu sẽ quên hết sao?

Ông Jules gật đầu:

- Thông thường th́ người ta không nhớ được nhiều những chuyện xảy ra trong giấc ngủ. Trí óc con người sẽ thu xếp những dữ kiện nầy một cách lộn xộn vô trật tự và đầu óc phán đoán của con người sẽ không chấp nhận nó nên đa số đều loại bỏ những kư ức nầy. Cháu nên biết ngoài thể xác, c̣n có những thể khác nữa, mỗi thể đều có những giác quan riêng của chúng. Nếu không biết kiểm soát các thể nầy, các dữ kiện ở cơi tư tưởng sẽ bị ghi nhận một cách sai lạc, méo mó và trở nên mơ hồ lộn xộn, vô lư... Do đó con người ta sẽ không thể nào suy luận nó một cách hữu hiệu. Một lúc khác cậu sẽ giảng cho cháu nghe sau, bây giờ chúng ta hăy lên đường v́ thời gian không c̣n nhiều lắm đâu.

Tôi đi theo ông Jules đến một căn nhà nhỏ, trong nhà có một người đ àn bà và hai đứa con nhỏ. Hai đứa bé đang đ ùa nghịch một cách vô tư nhưng người đ àn bà th́ đang đau khổ. Bà vừa khóc hết nước mắt v́ nhận được giấy báo chồng bà vừa tử trận. Ngay lúc đó một quân nhân quần áo dính đầy máu bước vào. Ông nói với vợ:

- Nầy Emma, anh đă về đây.

Dĩ nhiên người đ àn bà không nghe thấy ǵ vẫn ngồi khóc, nhưng hai đứa bé ngừng chơi kêu lên:

- Cha! Cha đă về!

Người đàn bà đưa tay bồng hai đứa bé và khóc lớn:

- Cha các con chưa về đâu.

Ông Jules nói với tôi:

- Cháu thấy không, hai đứa bé c̣n nhỏ, đầu óc vô tư và nhạy cảm nên chúng nhận ra ngay được sự sự hiện diện của cha chúng mặc dù mắt không nh́n thấy.

Ông quay ra nói với người quân nhân:

- Nầy anh bạn, chị nhà không thấy anh đau nhưng anh hăy đợi một lúc nữa khi chị ngủ, khi tâm hồn của chị thoải mái, không bận bịu hay bị chi phối bởi các tư tưởng tiêu cực th́ chị có thể tiếp xúc được với anh. Dĩ nhiên khi thức dậy chị sẽ không nhớ ǵ hết nhưng nếu anh khéo léo khuyên bảo th́ chị sẽ cảm thấy được an ủi rất nhiều. Anh đă hiểu và chấp nhận số phận nên anh không cón đau khổ bao nhiêu nhưng anh có thể giúp cho chị bớt đau khổ...

Người quân nhân cung kính nghiêng ḿnh trước ông Jules.

- Xin cám ơn ngài. Ngài đă giúp đỡ tôi và các anh em trong binh chủng của chúng tôi rất nhiều. Thay mặt các anh em, tôi xin cảm tạ ngài.

Ông Juleschỉ tay về phía tôi:

- Đây là thanh niên mà tôi đă nói với anh trước đây.

Người quân nhân bắt tay tôi một cách nồng nàn:

- Nhờ anh nói dùm với nhà tôi rằng "Bông hồng dù ở đâu cũng là bông hồng và lúc nào cũng đẹp hết". Anh cứ nói như vậy là nhà tôi hiểu. Sau đây là địa chỉ của nhà tôi...

Cậu Jules chờ tôi nói chuyện với người quân nhân kia xong rồi mới ra hiệu cho tôi đi theo. Lần nầy đă quen nên tôi lướt đi một cách nhẹ nhàng, hai chân tôi không hề đụng đất và chỉ thoáng giây chúng tôi đă đến căn nhà khác. Trong nhà có hai người già đang ngồi than khóc dưới ngọn đ èn leo lét. Họ vừa nhận được điện tín báo tin người con trai của họ đă tử trận. Tuy nhiên họ không biết rằng anh nầy cũng đang có mặt trong nhà, dĩ nhiên dưới một dạng thể khác. Anh mặc bộ quân phục dính đầy máu, cố gắng tiếp xúc với cha mẹ nhưng không được nên rất đau khổ. Anh kêu lên:

- Trời ơi, mẹ tôi không nghe thấy tôi. Mẹ tôi tưởng tôi đă chết nhưng tôi vẫn c̣n sống kia mà. Làm sao tôi có thể nói cho mẹ tôi hiểu được đây!

Cậu Jules vỗ vai người quân nhân, an ủi:

- Anh hăy b́nh tĩnh. Tôi sẽ giúp anh nhưng trước hết anh hăy nghe tôi nói đă. Anh hăy nh́n bức h́nh chụp khi anh vừa tốt nghiệp trường vơ treo trên tường kia, khi đó anh mặc bộ quân phục mới và sạch sẽ, người không bị một vết thương nào, anh hoàn toàn khỏe mạnh, vui vẻ. Bây giờ anh hăy tưởng tượng rằng hiện nay anh cũng y hệt như thế.

Người quân nhân làm theo lời ông Jules. Lạ thay chỉ trong một thoáng giây sau anh đă mặc một bộ quân phục mới tinh. Gương mặt anh hết đau khổ, nhăn nhó mà trở nên sáng sủa, tươi tắn. Các vết thương trên thân thể anh hoàn toàn biến mất. Chính người quân nhân cũng ngạc nhiên về sự kiện nầy nên anh sững người một lúc rất lâu trước khi quay nh́n về phía cha mẹ. Cậu Jules nói tiếp:

- Anh hăy nghĩ đến tâm trạng của anh trong ngày tốt nghiệp đó. Anh đă hănh diện và sung sướng biết bao, phải không? Bây giờ anh hăy hồi tưởng hoàn cảnh tốt đẹp lúc đó rồi đến bên cạnh cha mẹ anh, chia sẻ sự sự sung sướng đó với họ. T́nh thương có một sức mạnh an ủi phi thường, anh hăy làm như tôi nói đây...

Người quân nhân làm y hệt như lời khuyên, và tôi thất rơ một luồng hào quang từ thân thể anh ta lan tỏa ra, lan rộng khắp pḥng, bao bọc cả hai người già đang ngồi đó. Tự nhiên bà mẹ bớt khóc và trở nên b́nh tĩnh hơn. Bà nói với chồng:

- Henri, tôi có cảm giác rằng con ḿnh không đến nỗi nào, chắc nó được ơn trên phù hộ... Tôi chắc nó thế nào cũng được ơn trên phù hộ.

Ông già cũng ngưng khóc. Ông nh́n vợ một lúc rồi nhẹ nhàng:

- Có lẽ bà nói đúng. Chúng ta hăy cầu nguyện Thượng Đế.

Cả hai bước đến bên thánh giá treo trên tường và quỳ xuống cầu nguyện. Người quân nhân cũng bước đến quỳ bên cha mẹ. Tự nhiên căn pḥng bỗng bừng sáng lên một thứ ánh sáng chói lọi, tinh khiết khiến tôi cũng cảm thấy sung sướng, thoải mái lây. Cậu Jules nói với tôi:

- Cháu thấy không, sự đau khổ của người chết có thể ảnh hưởng đến người sống và ngược lại, nếu người sống đau khổ, than khóc th́ họ cũng ảnh hưởng rất nhiều đến người chết. Điều quan trọng lúc nầy là phải làm sao để giúp cho họ b́nh tĩnh trở lại, sáng suốt ư thức về sự việc đang diễn ra. Một phương pháp rất hữu hiệu là gợi lại cho họ những kỷ niệm đẹp nhất, những cảm giác sung sướng nhất, để giúp họ thoát khỏi th́nh trạng hoảng hốt kia. Chỉ khi nào họ thoải mái an lạc và sáng suốt th́ cháu mới có thể giúp đỡ họ được. Người quân nhân nầy là sĩ quan trường vơ bị, từ nhỏ đă say mê binh nghiệp, ngày tốt nghiệp là ngày anh sung sướng nhất v́ đă thỏa măn được niềm mong ước từ trước. Biết cách nhắc nhở anh ta hồi tưởng lại kỷ niệm đó để anh b́nh tĩnh trở lại, thoát khỏi ảnh hưởng đau khổ của cái chết, giảm bớt sự giằng co quyến luyến với gia đ́nh th́ anh mới có thể siêu thoát được.

- Nhưng siêu thoát là thế nào?

Ông Jules mỉm cười:

- Con người là một thực thể phức tạp gồm có nhiều thể khác nhau chứ không phải chỉ có thể xác mà thôi. Điều nầy khoa học không thể giải thích rơ rệt v́ đối tượng của khoa học chỉ xây dựng trên căn bản của các giác quan thuộc về thể xác, vốn hết sức giới hạn. Khi xác thân không c̣n sử dụng được nữa, các thể khác cần được giải phóng ra khỏi xác thân càng sớm chừn g nào càng hay chừng đó, đó là sự siêu thoát. Cháu nên biết rằng tâm trạng con người khi từ trần hết sức quan trọng v́ nếu có sự quyến luyến th́ sự giải phóng nầy sẽ bị tŕ hoăn lại rất lâu, gieo các ấn tượng đau khổ lên các thể kia, và ảnh hưởng đến các kiếp sống mai sau. Đó cũng là lư do người ta cần tránh than khóc, kêu gọi kể lể trong các đám tang mà phải b́nh tĩnh đặt hết tâm hồn vào sự cầu nguyện cho người quá cố được siêu thoát. Cháu nên biết rằng tâm trạng con người khi từ trần hết sức kinh khủng đối với những ai tin rằng chết là mất hết tất cả. Đa số đều bám vào sự sống một cách tuyệt vọng. Có người cho rằng có một thế giới khác, một cảnh âm ty địa ngục ghê sợ, đang chờ đón họ nên họ nhất định không chịu từ bỏ cơi trần. Do đó có một sự phấn đấu mạnh mẽ giữa phần thân xác sắp tan ră và phần tâm linh cố gắng giữ nó lại. Đó cũng là lư do nhiều người cứ hấp hối măi mà không chết được, họ ở t́nh trạng không sống mà cũng không chết (comatose). Sau khi chết, nhiều người cứ quanh quẩn bên cái xác thân của ḿnh, dù thấy xác thân đó đă rữa ra, bị gịi bọ đục khoét cho đến khi xác thân hoàn toàn tan ră th́ mới siêu thoát được. T́nh trạng nầy có thể kéo dài nhiều năm, gieo vào tâm thức người đó những ấn tượng hết sức ghê gớm, đau khổ và sự ám ảnh nầy sẽ ảnh hưởng nhiều đến cá tính của người đó trong kiếp sau.

Sau khi cầu nguyện xong, người quân nhân bước đến cạnh cậu Jules:

- Cám ơn ngài đă giúp cho tôi và cha mẹ tôi. Bây giờ tôi phải làm ǵ?

- Anh hăy đợi khi cha mẹ anh ngủ say, khi các giác quan thể xác của cha mẹ anh tạm thời yên nghỉ th́ anh có thể tiếp xúc được với hai ông bà ở một b́nh diện khác. Điều cần nhất là chính anh phải có sự thoải mái, b́nh an đă rồi anh mới có thể an ủi được cha mẹ anh, giúp họ bớt đau khổ.

Người quân nhân gật đầu như hiểu lời khuyên bảo:

- Xin cám ơn ngài. Nếu cha mẹ tôi bớt đau khổ th́ tôi có thể yên tâm được rồi.

- Anh cứ yên tâm. Tôi biết cha mẹ anh sẽ được thoải mái. Ông bà đă biết chấp nhận và đặt tất cả vào bàn tay Thượng Đế. Một khi đă để cho Thượng Đế hành động th́ mọi sự sẽ tốt đẹp. C̣n về phần anh, chút nữa có một thiếu nữ tên là Marjorie sẽ đến gặp anh. Cô ta sẽ giúp đỡ và hướng dẫn anh. Anh nên nghe theo lời khuyên của cô ấy.

Cậu Jules giới thiệu tôi với quân nhân kia và nói rơ về trường hợp đặc niệt của tôi. Người quân nhân mừng rỡ xiết chặt tay tôi:

- Nếu anh có thể ghé thăm cha mẹ tôi và nói với ông bà rằng "Robbie vẫn khỏe mạnh như thường". Tên tôi là Robert, bạn bè thường gọi là Rob nhưng cha mẹ tôi lại thích gọi tôi là Robbie, đây là một tên riêng chỉ cha mẹ tôi biết mà thôi. Đây là địa chỉ của cha mẹ tôi...
Trả lời với trích dẫn