Xem bài viết riêng lẻ
  #11  
Cũ 06-01-11, 08:46 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Có hết chuyện lạ này đến chuyện lạ kia trong buổi chiều Chủ nhật ấy. Một trận hoả hoạn xảy ra gần nhà Midori, và khi leo lên sân phơi trên tầng ba để xem, chúng tôi đă gần như hôn nhau. Nói thế nghe thật ngu xuẩn, nhưng mà đúng như vậy.

Chúng tôi đang uống cà-phê sau bữa ăn và nói chuyện về cuộc sống ở đại học th́ nghe tiếng xe cứu hoả.

Tiếng c̣i cứ to măi lên và có vẻ có thêm nhiều xe. Rất nhiều người chạy ngang qua cửa hàng, nhiều người ḥ hét. Midori vào một pḥng phía mặt đường, mở cửa sổ nh́n xuống. "Chờ một phút nhé," cô nói và biến mất, sau đó tôi nghe tiếng chân chạy th́nh thịch trên cầu thang.

Tôi ngồi đó uống cà-phê một ḿnh và cô nhớ xem Uruguay là ở đâu. Xem nào, Brazil th́ ở đây, Venezuela ở kia, và Colombia ở đâu đó chỗ này nhưng tôi không thể nhớ vị trí của Uruguay. Mấy phút sau Midori xuống và giục tôi đi ngay theo cô. Tôi theo cô đến cuối pḥng và trèo một cái thang hẹp dốc ngược lên một cái sàn gỗ có những cọc phơi quần áo bằng tre. Cái sàn ấy cao hơn hầu hết những mái nhà xung quanh và có thể nh́n xuống khu phố ấy rất rơ. Những đám khói đen lớn đang ngùn ngụt bốc lên từ một nơi cách đó ba bốn nhà và bị gió thổi bay về phía phố chính. Không khí khét lèn lẹt.

"Nhà Sakamoto rồi," Midori nói, nghiêng người trên lan can. "Họ vẫn làm những phụ kiện cửa truyền thống và những đồ như vậy. Nhưng lâu nay đă thôi rồi."

Tôi cũng nghiêng theo cô trên lan can và cố nh́n xem chuyện ǵ đang xảy ra. Một toà nhà ba tầng che khuất chỗ bị cháy, nhưng h́nh như có ba hoặc bốn xe cứu hoả đang hoạt động ở đó. Chỉ có hai xe có thể len vào ngơ hẹp chỗ nhà cháy, mấy cái kia phải đậu ngoài phố chính. Một đám đông ṭ ṃ đang tụ tập quanh đó.

"Này, có khi cậu nên gói ghém những thứ có giá trị và sẵn sàng sơ tán đi," tôi bảo Midori. "Gió đang thổi về hướng khác, nhưng có thể đổi chiều bất ḱ lúc nào, mà lại có cái trạm xăng ở ngay kia. Tớ sẽ giúp cậu xếp đồ."

"Những thứ có giá trị nào? Midori nói.

"Ơ ḱa, chắc cậu phải có vài thứ cậu muốn giữ chứ? Giấy tờ ngân hàng, các con dấu, giấy tờ luật pháp, những thứ như thế. Tiền mặt dự trữ nữa."

"Quên đi. Tớ không chạy đi đâu cả."

"Ngay cả nếu nó cháy đến đây ư?"

"Cậu nghe rơ rồi mà. Tớ chết cũng chẳng sao."

Tôi nh́n vào mắt cô, và cô nh́n thẳng vào tôi. Tôi không thể biết là cô đùa hay thật. Chúng tôi cứ thế mất một lúc, và rồi tôi hết lo lắng.

"Ôkê," tôi bảo. "Tớ hiểu rồi, tớ sẽ ở lại với cậu."

"Cậu sẽ chết cùng tớ ư?" Midori nói với cặp mắt sáng long lanh.

"Làm ǵ có chuyện ấy." tôi bảo. "Tớ sẽ chạy nếu có nguy hiểm. Nếu cậu muốn chết, cậu có thể chết một ḿnh."

"Cái đồ đểu ḷng lim dạ đá này!"

"Tớ không thể chết với cậu chỉ v́ cậu đă đăi tớ bữa trưa. Tất nhiên, nếu là bữa tối th́…"

"Thôi nào, được rồi… Ḿnh cứ ở đây xem một lúc đă. Ḿnh có thể hát. Nếu t́nh h́nh xấu đi th́ lúc ấy hăy tính."

"Hát ư?"

Midori mang hai cái gối ngồi sàn, bốn hộp bia và một cái ghi-ta từ dưới nhà lên. Chúng tôi uống và nh́n khói đen bốc lên cao. Cô gẩy đàn và hát. Tôi hỏi cô không sợ hàng xóm họ ghét hay sao, xem hoả hoạn ngay gần nhà mà lại vừa uống bia vừa hát trên sân phơi chẳng có vẻ là một cử chỉ đáng kính.

"Quên đi," cô nó́. "Chúng tớ không bao giờ để ư hàng xóm họ nghĩ ǵ."

Cô hát vài bài dân cả đă từng hát với nhóm nhạc của cô. Nói cô hát hay th́ quá gượng, nhưng cô có vẻ rất say sưa với âm nhạc của ḿnh. Cô hát qua tất những bài hát cũ mà ai cũng biết - "Cây chanh", "Con rồng có phép", "Năm trăm dặm", "Những bông hoa đă đi đâu" "Michael, hăy chèo thuyền vào bờ". Lúc đầu cô c̣n định bắt tôi hát bè trầm, nhưng tôi hát dở quá nên cuối cùng cô hát một ḿnh cho thoả thích. Tôi uống bia, nghe cô hát và để mắt đến đám cháy. Nó bùng lên lụi xuống nhiều lần. Người ta ḥ hét ra lệnh ầm ĩ. Một cái trực thăng báo chí lạch phạch trên cao, chụp ảnh rồi bay đi. Tôi sợ hai đứa đă bị chụp vào ảnh. Một viên cảnh sát thét qua loa phóng thanh bắt mọi người phải lùi ra. Một đứa bé khóc gọi mẹ. Có tiếng kính vỡ ở đâu đó. Và chẳng mấy chốc gió bắt đầu đổi hướng lung tung, và bụi tro trăng trắng rơi lả tả xung quanh chúng tôi. Nhưng Midori vẫn uống và hát. Sau khi đă hát hết những bài quen thuộc, cô hát một bài nghe rất lạ và bảo rằng đó là do cô sáng tác:

Muốn nấu món hầm cho anh mà không có nồi.
Muốn đan chiếc khăn cho anh mà chẳng có len.
Muốn viết một bài thơ tặng anh mà không có bút.

"Đó là bài "Em chẳng có ǵ", Midori tuyên bố. "Một bài hát thực sự khủng khiếp, cả lời lẫn nhạc".

Tôi lắng nghe mớ âm nhạc hổ lốn ấy, bụng nghĩ đến chuyện ngôi nhà sẽ nổ tung theo cái trạm xăng khi nó bắt lửa. Hát mệt rồi, Midori để cái ghi-ta xuống và ngả vào vai tôi như con mèo ngoài nắng.

"Cậu thấy bài hát của tớ thế nào?" cô hỏi.

Tôi thận trọng đáp, "Độc đáo, đặc biệt, và biểu lộ rất rơ tính cách của cậu."

"Cám ơn," cô nói. "Chủ đề là: Tớ chẳng có ǵ."

"Ô tớ cũng hơi thấy thế."

"Cậu biết không," cô nói, "khi mẹ tớ chết…"

"Sao nữa?"

"Tớ chẳng thấy buồn tí nào.

"Ồ!"

"Mà lúc bố tớ bỏ đi cũng vậy."

"Thật ư?"

"Thật thế. Cậu thấy tớ có kinh khủng không? Có chai ĺ không?"

"Tớ chắc cậu phải có lí do."

"Lí do của tớ. Hừmm. Mọi thứ đều khá phức tạp trong cái nhà này. Nhưng tớ luôn nghĩ đúng thế, rằng họ là mẹ và bố tớ, và tất nhiên là tớ phải buồn nếu họ chết hoặc tớ không bao giờ thấy họ nữa. Nhưng chuyện lại không xảy ra như thế. Tớ không cảm thấy ǵ cả. Không buồn. Không cô đơn. Thậm chí c̣n chẳng mấy nghĩ đến họ. Nhưng có đôi khi tớ nằm mơ. Lúc th́ mẹ tớ đang từ trong bóng tối quát mắng vọng ra, lên án là tớ đă vui khi bà ấy chết. Nhưng tớ có vui đâu. Tớ chỉ không buồn. Và nói thật là tớ không nhỏ một giọt nước mắt nào. Vậy mà tớ đă từng khóc suốt đêm khi con mèo của tớ chết, hồi tớ c̣n bé."

Sao nhiều khói thế? Tôi tự hỏi. Không thể nh́n thấy ngọn lửa, và khu vực đang cháy có vẻ không lan rộng thêm. Chỉ có mỗi cột khói cứ ngoằn ngoèo bốc măi lên trời. Cái ǵ cháy mà lâu vậy?

"Nhưng tớ không phải là đứa duy nhất có lỗi, Midori tiếp tục. "Đúng là tớ có tính lạnh lùng. Tớ biết thế. Nhưng nếu họ, bố mẹ tớ, đă yêu tớ hơn một chút, có lẽ tớ đă xúc cảm nhiều hơn - và biết buồn, ví dụ thế?"

"Cậu nghĩ cậu chưa được thương yêu đầy đủ phải không?"

Cô ngoẹo đầu nh́n tôi. Rồi khẽ gật một cái thật dứt khoát. "Ở đâu đó giữa "chưa đủ" và "không có tí ǵ". Tớ vẫn luôn thèm được yêu. Dù chỉ một lần thôi. Tớ muốn biết được yêu đầy phần ḿnh nó ra sao, đầy đến mức không thể chịu được nữa ấy. Chỉ một lần thôi. Nhưng họ chưa bao giờ cho tớ cái đó. Chưa bao giờ, dù chỉ một lần. Nếu tớ nũng nịu và xin cái ǵ đó, họ chỉ biết đẩy tớ đi rồi quát "Không! Tốn tiền quá!" Tớ chỉ có nghe thấy câu ấy. Thế là tớ quyết định phải t́m được ai đó sẽ yêu tớ vô điều kiện ba trăm sáu lăm ngày một năm. Lúc đó tớ mới học tiểu học, nhưng đă quyết định dứt khoát một lần như vậy đấy."

"Uao?" tôi nói. "Thế cậu đă t́m được ai chưa?"

"Đấy mới là cái khó," Midori nói. Cô nh́n khói bốc lên một lúc, vẻ nghĩ ngợi. "Có lẽ tớ đă đợi quá lâu. Tớ đang t́m kiếm sự hoàn hảo. Thế mới khó."

"Đợi một t́nh yêu hoàn hảo ư?"

"Không, ngay tớ cũng không ngu đến thế. Tớ đang t́m sự ích kỉ. Ích kỉ hoàn hảo. Nói ví dụ như tớ bảo cậu tớ muốn ăn bánh dâu. Và cậu liền bỏ hết mọi việc đang làm để chạy đi mua nó cho tớ. Rồi cậu hổn hển chạy về, qú gối dâng cái bánh dâu ấy cho tớ. Rồi tớ nói tớ không muốn ăn nó nữa và vứt nó ra ngoài cửa sổ. Đó là cái tớ đang t́m."

"Tớ không chắc cái đó có liên quan ǵ đến t́nh yêu không," tôi nói, hơi ngạc nhiên.

"Có chứ," cô nói. "Cậu không biết đấy thôi. Có những lúc trong cuộc đời một đứa con gái, những cái như thế lại cực ḱ quan trọng."

"Như ném cái bánh dâu ra ngoài cửa sổ ư?"

"Chính xác! Và khi tớ làm thế, tớ muốn người đàn ông phải xin lỗi tớ. "Midori này, bây giờ th́ anh biết rồi". Anh thật là một thằng ngốc! Nhẽ ra anh phải biết là em sẽ không thèm bánh dâu nữa. Tất cả trí thông minh và ḷng nhạy cảm của anh chỉ bằng một băi phân lừa. Để bù đắp cho em, anh sẽ đi mua cho em cái ǵ khác nhé. Em thích ǵ nào? Bánh sô-cô-la? Bánh phó-mát?"

"Rồi sao nữa?"

"Tớ sẽ hiến cho anh ấy tất cả t́nh yêu xứng đáng với điều anh ấy đă làm."

"Tớ nghe thấy điên lắm."

"Mặc kệ cậu, với tớ, đó mới là t́nh yêu. Mặc dù không phải ai cũng có thể hiểu được tớ." Midori hơi hơi lắc đầu dụi vào vai tôi. "Với một loại người nào đó, t́nh yêu bắt đầu từ cái ǵ đó tí xíu và ngốc nghếch. Từ những cái như thế, hoặc nó không bao giờ bắt đầu được cả."

"Tớ chưa gặp cô gái nào suy nghĩ như cậu."

"Khối người đă nói thế với tớ," cô nói, cạo cạo măi vào cái móng tay. "Nhưng đấy là cách nghĩ duy nhất mà tớ biết. Nói nghiêm chỉnh đấy. Tớ đang nói với cậu những điều tớ tin tưởng. Chưa bao giờ tớ biết là cách nghĩ của tớ khác với mọi người. Tớ không cố t́nh khác người. Nhưng khi tớ nói thật th́ ai cũng cho là tớ đùa hoặc đóng kịch. Lúc ấy, tớ thấy đời chỉ là của nợ mà thôi!"

"Và cậu muốn chết cháy cho xong hả?"

"A, không phải, chuyện đó khác. Đó chỉ là chuyện ṭ ṃ thôi."

"Cái ǵ? Chết cháy à?"

"Không, tớ chỉ muốn xem cậu phản ứng thế nào," Midori nói. "Nhưng, tớ cũng không sợ chết. Thực đấy. Như ở đây này, cứ thế sặc khói rồi bất tỉnh và chưa kịp ǵ th́ tớ đă có thể chết rồi. Cái đó không làm tớ sợ, so với cái chết của mẹ tớ và mấy người họ hàng khác. Tất cả họ hàng nhà tớ đều chết sau khi đă đau đớn v́ những căn bệnh khủng khiếp. Di truyền trong máu rồi. Tớ đoán thế. Luôn luôn là một quá tŕnh lâu dài, thật lâu dài, và cuối cùng th́ hầu như không thể biết được họ c̣n sống hay đă chết nữa kia. Chỉ có đau đớn và chịu đựng mà thôi."

Midori đặt một điếu Marlboro lên miệng và châm lửa.

"Kiểu chết đó mới làm tớ sợ. Bóng đen của sự chết gặm dần dần vào vùng sống, và rồi tất cả tối ṃ không nh́n thấy ǵ hết, và mọi người xung quanh đều cho rằng ḿnh chết nhiều hơn sống rồi. Tớ ghét cái đó. Không thể chịu được nó."

Nửa tiếng sau, trận hoả hoạn đă được dập tắt. Người ta đă có vẻ ngăn chặn được nó không lan rộng ra và cũng không có thương vong ǵ. Chỉ c̣n một xe cứu hoả ở lại, và đám đông đă giải tán, tiếng người nói râm ran. Một xe cảnh sát ở lại điều khiển xe cộ, ngọn đèn xanh của nó cứ xoay tṛn. Hai đám đông đă tụ lại ở mấy cái cột đèn gần đó để xem những hoạt động ở phía dưới.

Midori có vẻ đă kiệt sức. Người mềm oặt, cô nh́n lên trời và không nói ǵ nữa.

"Mệt hả?" tôi hỏi.

"Cũng chẳng đến nỗi," cô nói. "Tớ chỉ tự tha lổng ḿnh và giăn ra thôi. Lâu lắm mới lại làm thế."

Cô nh́n vào mắt tôi và tôi cũng thế. Tôi quàng tay và hôn cô. Vai cô hơi rung lên rất nhẹ, rồi cô thả lỏng người và nhắm mắt lại trong nhiều giây. Nắng đầu thu làm hàng mi cô đổ bóng xuống hai g̣ má, và tôi có thể thấy đường viền của nó run rẩy.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng êm ái, một nụ hôn không có ư sẽ lấn tới nữa. Có lẽ tôi đă không hôn Midori hôm ấy nếu chúng tôi không ở cả buổi chiều trên sân phơi ngoài nắng, uống bia và xem đám cháy, và chắc hẳn là cô cũng cảm thấy như vậy. Sau một thời gian dài cùng nh́n những mái nhà lấp loá và đám khói và bọn chuồn chuồn ngô với nhiều thứ khác nữa, chúng tôi đă cảm thấy cái ǵ đó ấm áp và gần gụi, và có thể cả hai chúng tôi đă muốn, một cách lờ mờ, lưu giữ cái tâm trạng ấy dưới một h́nh thức nào đó. Nụ hôn đó là như vậy. Nhưng cũng như mọi nụ hôn khác, không phải nó không có một yếu tố nguy hiểm nhất định.

Người đầu tiên lên tiếng là Midori. Cô nắm tay tôi và bảo tôi, với một bộ dạng như hơi khó khăn, rằng cô đang đi lại với ai đó. Tôi nói tôi cũng cảm thấy chuyện đó.

"Cậu có một cô gái mà cậu thích chưa?" cô hỏi.

"Có," tôi nói.

"Nhưng cậu vẫn luôn rảnh vào Chủ nhật, phải không nào?"

"Phức tạp lắm đấy," tôi nói.

Thế rồi tôi nhận ra rằng màn phép lạ ngắn ngủi của buổi chiều đầu thu ấy đă tan mất rồi.

Đến năm giờ tôi nói tôi phải đi làm và hỏi Midori có đi uống nước ăn bánh với tôi ở đâu đó không. Cô nói phải ở nhà nhỡ có người gọi đến.

"Tớ ghét phải đợi ở nhà cả ngày v́ một cú điện thoại. Khi có một ḿnh cả ngày, tớ cảm thấy như da thịt ḿnh cứ thối dần từng tí một - thối và tan rữa ra cho đến khi chỉ c̣n là một vùng xanh xanh bị hút hết xuống đất. Tất cả những ǵ c̣n lại chỉ là mớ quần áo này. Đợi ở nhà cả ngày với tớ là như vậy đấy."

"Lần sau cậu c̣n phải đợi thế th́ tớ sẽ ở với cậu," tôi nói. "Với điều kiện là phải có ăn trưa."

"Tuyệt," cô nói. "Tớ sẽ thu xếp một trận hoả hoạn nữa làm món tráng miệng."

Midori không đến lớp Lịch sử sân khấu ngày hôm sau. Sau lớp học, tôi ra nhà ăn và ngồi nuốt bữa trưa nguội ngắt vô vị một ḿnh. Rồi tôi ra ngoài nắng ngồi quan sát cảnh sân trường. Cạnh tôi là hai cô sinh viên đang tṛ chuyện rất lâu rồi, mà đứng suốt. Một cô ôm cái vợt bóng quần vào ngực âu yếm như ôm con, c̣n cô kia ôm mấy cuốn sách và một cái đĩa nhạc của Leonard Bernstein. Cả hai đều xinh và có vẻ say sưa câu chuyện lắm. Từ phía toà nhà câu lạc bộ sinh viên vọng đến một giọng nam trầm đang luyện giọng theo gam. Rải rác khắp nơi là những nhóm bốn năm sinh viên một đang trao đổi cái ǵ đó với nhau, cười nói ḥ hét ầm ĩ. Ngoài băi đỗ xe có những tay đang đi patanh ván. Một ông giáo sư với chiếc cặp da trong tay đang vừa đi ngang băi xe vừa phải tránh bọn đi patanh kia. Trong sân có một cô gái đội mũ sắt qú dưới đất, đang viết những đại tự lên một tấm biển về chuyện đế quốc Mỹ đang xâm lăng châu Á ǵ đó. Đó là quang cảnh ban trưa b́nh thường ở trường, nhưng khi tôi ngồi đó và quan sát với một thái độ mới, tôi bỗng nhận ra một điều. Bằng cách riêng của họ, tất cả những con người tôi thấy trước mắt đều có vẻ hạnh phúc. Họ hạnh phúc thật hay chỉ có vẻ thế thôi th́ tôi không biết. Nhưng nh́n bề ngoài th́ họ đều hạnh phúc trong cái buổi chiều đẹp trời cuối tháng Chín ấy, và v́ vậy mà tôi cảm thấy một nỗi cô liêu rất mới mẻ với ḿnh, như thể tôi là đứa duy nhất ở đó không thực sự là một phần của cảnh trí xung quanh.

Hăy thử nghĩ xem, trong những năm tháng qua tôi đă từng là một phần của cảnh trí nào? Cảnh cuối cùng mà tôi nhớ được là một quán bi-a gần cảng, nơi Kizuki và tôi chơi với nhau trong tinh thần hoàn toàn bằng hữu. Kizuki đă chết đêm hôm đó, và từ ấy một ngọn gió lạnh gay gắt đă ngăn cách tôi với thế giới.

Thằng bé Kizuki này sự tồn tại của nó có nghĩa ǵ đối với tôi? Tôi không thể trả lời được câu hỏi đó. Tôi chỉ biết rằng - và tuyệt đối chắc chắn - cái chết của Kizuki đă măi măi lấy đi một phần tuổi mới lớn của tôi. Nhưng điều đó có ư nghĩa ǵ, và hậu quả của nó ra sao, th́ tôi không thể t́m hiểu được.

Tôi ngồi đó rất lâu, quan sát sân trường và những con người qua lại trên đó, và cũng hy vọng sẽ thấy Midori. Nhưng cô không xuất hiện, và khi giờ nghỉ trưa đă hết, tôi vào thư viện chuẩn bị cho lớp học tiếng Đức của ḿnh.

Nagasawa đến pḥng tôi chiều thứ Bảy ấy và rủ tôi lại đi chơi đêm ngoài thành phố. Hắn sẽ thu xếp thông hành qua đêm cho tôi. Tôi nói sẽ đi. Cả tuần lễ đó đầu óc tôi đă như bùn loang và tôi đang sẵn sàng ngủ với bất ḱ người nào, bất kể là ai.

Cuối chiều, tôi tắm rửa, cạo mặt và mặc quần áo sạch sẽ - sơ-mi polo và áo ngoài vải bông - sau đó ăn tối với Nagasawa ở nhà ăn rồi hai đứa lấy xe buưt đến Shinjuku. Chúng tôi đi bộ quanh một khu phố tấp nập một lúc, rồi vào một quán bar và ngồi đợi một cặp gái thích hợp. Bọn con gái thường đi thành từng cặp vào quán bar này - chỉ trừ tối hôm đó. Chúng tôi ở đó gần hai tiếng, nhấm nháp whisky pha Soda với tốc độ không để cho ḿnh say. Cuối cùng, hai cô gái trông có vẻ thân thiện vào ngồi ở quầy và gọi một cốc gin pha chanh với một cốc gin Mexico pha chanh có muối lăn miệng cốc. Nagasawa đến chỗ họ ngay, nhưng các cô nói đang chờ bạn trai rồi. Dù sao, cả bốn chúng tôi vẫn được một hồi tán phét vui vẻ cho đến khi bạn t́nh của hai cô xuất hiện.

Nagasawa đưa tôi đến một quán bar khác thử vận may, một cái quán chật hẹp ở một nơi như hũ nút, hầu hết khách đều đă say và rất ầm ĩ. Một nhóm ba cô gái chiếm cứ một cái bàn ở phía sau. Chúng tôi nhập bọn và nói chuyện vui vẻ, cả năm đều hứng thú, nhưng khi Nagasawa đề nghị cả bọn đi một chỗ khác uống tiếp th́ các cô nói đă sắp đến giờ cấm trại và họ phải về khu học xá. Vận may của chúng tôi chỉ có thế. Hai đứa c̣n đến một chỗ khác nữa nhưng kết quả cũng chẳng hơn ǵ. Không biết làm sao không có đứa con gái nào đồng hành nhập bọn với chúng tôi đêm đó.

Đến mười một rưỡi th́ Nagasawa đành phải bỏ cuộc.

"Xin lỗi đă kéo cậu đi mà chẳng được ǵ," hắn nói.

"Không sao," tôi đáp. Với tớ, thỉnh thoảng được thấy cậu hỏng việc một hôm thế này cũng bơ."

"Có lẽ mỗi năm một lần," hắn thú nhận.

Thực t́nh tôi cũng chẳng thấy thèm muốn ǵ nữa.

Lang thang trong khu Shinjuku trong một đêm thứ bảy ầm ĩ, quan sát cái năng lượng bí hiểm phát ra từ hỗn hợp t́nh dục và rượu cồn, tôi bắt đầu cảm thấy rằng cái thèm muốn của tôi chả là cái thá ǵ.

"Cậu làm ǵ bây giờ hả, Watanabe?"

"Có lẽ tớ đi xem phim," tôi nói. "Lâu lắm rồi tớ chưa xem phim."

"Vậy th́ tớ sẽ đến chỗ Hatsumi," Nagasawa nói. "Cậu cảm phiền nhá."

"Có ǵ đâu," tôi nói. "Sao tớ lại phiền chứ."

"Nếu cậu thích, tớ có thể giới thiệu cậu với một cô sẽ cho cậu ngủ cùng đêm nay."

"Thôi, thực t́nh là tớ đang muốn xem phim."

"Xin lỗi nhá," Nagasawa nói. "Tớ sẽ bù cho cậu vào dịp khác."

Rồi hắn biến vào đám đông. Tôi đến một cửa hàng ăn nhanh làm một chiếc bánh kẹp với ít cà-phê cho tỉnh táo, rồi đi xem The Graduate ở một rạp chiếu phim cũ kỹ mở cửa hai tư giờ một ngày. Phim cũng chẳng hay đến thế, nhưng v́ không biết làm ǵ hơn nên tôi vẫn ngồi lại và xem nó lần nữa. Ra khỏi rạp lúc bốn giờ sáng, tôi lang thang dọc những con phố giá lạnh ở Shinjuku, nghĩ ngợi mông lung.

Khi đi bộ đă mệt, tôi vào một tiệm cà-phê mở suôt đêm và ngồi đợi chuyến tàu sáng đầu tiên với một cuốn sách và một tách cà-phê. Chẳng mấy chốc, tiệm cũng đông toàn những người như tôi, đang đợi những chuyến tàu đầu tiên trong ngày. Một người hầu bàn tới lễ phép hỏi xem tôi có đồng ư cho khách khác ngồi cùng bàn không. Tôi bảo không sao. Ai ngồi trước mặt tôi chẳng được tôi chỉ đang đọc sách mà thôi.

Hoá ra lại là hai cô gái. Trông cũng trạc tuổi tôi. Không cô nào tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng chẳng tệ.

Cả hai đều ăn mặc và trang điểm một cách kín đáo: chắc chắn họ không phải loại hay lang thang ở Shinjuku vào lúc năm giờ sáng thế này. Tôi đoán họ chỉ bị lỡ mất chuyến tàu cuối cùng thôi. Họ có vẻ yên tâm ngồi với tôi: tôi ăn mặc tử tế, đă cạo mặt tối hôm trước, và nhất là tôi lại đang chăm chú đọc Núi Thiêng của Thomas Mann.

Một cô có khổ người đă có thể gọi là to lớn. Cô mặc một cái áo khoác ngắn màu xám, quần ḅ trắng, tay cầm một cuốn sách bỏ túi to b́a nilông, và đeo hoa tai lớn h́nh vỏ ṣ. Bạn cô th́ nhỏ người, đeo kính, mặc áo len cài khuy xanh da trời ra ngoài sơ-mi carô, và có một cái nhẫn đồi mồi. Cô nhỏ người có thói quen bỏ kính ra và ấn ấn vào hai mắt bằng đầu ngón tay.

Cả hai gọi cà-phê sữa với bánh ngọt mà họ ăn măi chưa hết v́ c̣n mải th́ thầm tranh căi chuyện ǵ đó có vẻ nghiêm trọng. Cô lớn nghiêng nghiêng đầu nhiều lần, c̣n cô nhỏ th́ lắc đầu cũng nhiều lần như thế. Tôi không nghe thủng được câu chuyện của họ v́ máy stereo đang chơi rất to các bài hát của Marvin Gaye hoặc Bee Gees hoặc cái ǵ đó, nhưng có vẻ như cô nhỏ đang giận dữ hoặc cáu bẳn c̣n cô lớn th́ đang cố an ủi. Cứ đọc một đoạn sách tôi lại liếc sang phía họ một tí.

Ôm chặt cái túi đeo vai vào ngực, cô nhỏ đi vào nhà vệ sinh nữ, và lúc đó cô lớn quay sang nói với tôi.

"Xin lỗi làm phiền anh, nhưng anh có biết có quán nào trong khu này vẫn c̣n bán rượu giờ này không ạ"

Bị bất ngờ, tôi đặt sách xuống và hỏi, "Sau năm giờ sáng ư?"

"Vâng…."

"Nếu cô hỏi tôi, th́ năm giờ hai mươi sáng mọi người đều đă trên đường về nhà để giă rượu và đi ngủ rồi."

"Vâng, tôi cũng biết thế," cô nói, hơi có vẻ lúng túng, "nhưng bạn tôi nói cô ấy cần uống rượu. Cũng là quan trọng đấy ạ."

"Có lẽ các cô chỉ có thể về nhà uống rượu thôi."

"Nhưng tôi lại phải đi chuyến tàu bảy giờ rưỡi về Nagano."

"Vậy cô phải t́m một máy bán đồ uống và một chỗ tốt để ngồi. Chắc các cô chỉ có thể làm như vậy."

"Tôi biết hỏi thế này là quá đáng, nhưng anh có thể đi cùng không ạ? Chỉ có hai đứa con gái th́ thực không thể làm thế được."

Tôi đă có những trải nghiệm bất thường ở Shinjuku, nhưng chưa bao giờ được hai cô gái lạ mời uống rượu vào lúc năm rưỡi sáng. Từ chối có thể sẽ c̣n rắc rối hơn, mà thời gian th́ không thành vấn đề, thế là tôi mua một ôm rượu sakê với đồ nhắm ở một máy bán hàng gần đó, và ba đứa chúng tôi vào một băi đậu xe vắng ngắt cạnh cửa ra phía tây của ga tàu để làm một bữa nhậu tuỳ hứng.

Hai cô nói họ đă thành bạn v́ cùng làm với nhau ở một hăng du lịch. Cả hai đều đă tốt nghiệp đại học năm nay và bắt đầu đi làm. Cô nhỏ có một bồ trai đă cặp vớỉ nhau được một năm, nhưng vừa mới phát hiện ra anh chàng vẫn ngủ với một cô khác và chuyện này làm cho cô rất đau khổ. Cô lớn nhẽ ra đă phải về vùng núi Nagano từ đêm trước để dự đám cưới anh trai, nhưng đă quyết định ở lại qua đêm với người bạn đang đau khổ và sẽ đi chuyến tàu tốc hành đầu tiên sáng Chủ nhật.

"Chuyện của cô thật tệ," tôi nói với cô nhỏ, "nhưng làm sao cô biết được là bạn trai cô đang ngủ với người khác?"

Vừa nhấp từng ngụm sakê nhỏ, cô gái vừa luôn tay rứt cỏ dưới chân.

"Tôi không phải làm ǵ cả," cô nói. "Tôi mở cửa pḥng anh ta, và anh ta đang ở đó, làm chuyện ấy.

"Khi nào vậy?"

"Đêm hôm kia."

"Sao lại thế được? Cửa không khoá à?"

"Đúng thế."

"Tại sao anh ta không khoá cửa?"

"Tôi biết thế quái nào được!"

"Ồ, chị ấy biết phải nghĩ làm sao bây giờ?" cô lớn nói, có vẻ thật sự lo lắng cho bạn. "Chắc chị ấy phải choáng lắm. Anh có thấy thế là kinh khủng không?"

"Tôi thực không biết nói sao bây giờ," tôi đáp. "Cô phải nói chuyện hẳn hoi với bạn trai cô. Sau đó là vấn đề cô có tha thứ cho anh ta hay không."

"Chẳng ai hiểu t́nh cảnh của tôi cả," cô nhỏ cắm cảu, tay vẫn nhỏ cỏ.

Một bầy quạ xuất hiện ở phía tây và lượn trên một cửa hàng bách hoá lớn. Lúc bấy giờ trời đă rạng. Sắp đến giờ tàu đi Nagano, nên chúng tôi đem chỗ sakê c̣n lại cho một gă vô gia cư dưới cầu thang cửa ra phía Tây, mua vé và cùng vào tiễn cô lớn đi. Sau khi tàu chạy rồi, cô nhỏ và tôi cuối cùng thể nào lại vào một khách sạn ở gần đó. Cả hai đều chẳng có nhu cầu đặc biệt ǵ phải ngủ với nhau, nhưng dường như đều thấy cần phải thế để kết thúc mọi chuyện.

Tôi cởi quần áo trước và ngồi trong bồn tắm uống bia như trả thù đời. Cô vào ngồi với tôi và cũng uống như thế. Hai đứa duỗi người trong nước và im lặng nốc bia.

H́nh như chúng tôi không thể say được, mà cũng chẳng thấy buồn ngủ. Da thịt cô rất trắng trẻo mịn màng, và cô có một đôi chân đẹp. Tôi ngỏ lời khen đôi chân, nhưng câu "Cảm ơn" của cô nghe như một tiếng cằn nhằn.

Nhưng khi đă vào giường, cô bỗng thành một con người khác hẳn. Cô đáp ứng lại từng động chạm nhẹ nhàng nhất của tôi, oằn oại và rên rĩ. Khi tôi vào trong cô, cô bấu chặt móng tay vào lưng tôi, và khi lên đến cực cảm, cô gọi tên anh chàng kia đúng mười sáu lần. Tôi tập trung đếm những tiếng gọi ấy để tŕ hoăn cực cảm của chính ḿnh. Rồi hai đứa lăn ra ngủ.

Lúc mười hai giờ rưỡi tôi thức dậy th́ cô đă đi rồi.

Không thấy mảnh giấy nào viết để lại. Một bên đầu tôi nặng trịch rất lạ v́ say rượu vào cái giờ oái oăm nọ. Tôi tắm hương sen cho tỉnh người, cạo mặt và trần truồng ngồi trên một cái ghế, uống một chai nước quả lấy trong tủ lạnh và điểm lại những sự kiện đêm hôm trước. Cảnh nào cũng có vẻ không có thật và xa xôi lạ lùng, như thể tôi đang nh́n chúng qua hai ba lần kính, nhưng chúng đều là những chuyện đă thực sự xảy đến với tôi. Những cốc bia vẫn c̣n trên bàn kia, và một cái bàn chải đánh răng đă dùng c̣n lăn lóc cạnh bồn rửa mặt.

Tôi ăn bữa trưa nhẹ ở Shinjuku rồi vào trạm điện thoại gọi cho Midori Kobayashi, nhớ đâu hôm nay cô lại chẳng ở nhà đợi cú điện thoại ấy. Tôi để máy reo mười lăm lần mà vẫn không ai trả lời. Hai mươi phút sau tôi gọi lại nhưng cũng vẫn thế. Tôi lấy xe buưt về học xá.

Một phong thư phát chuyển đặc biệt đang đợi tôi trong hộp thư bên cửa vào. Thư của Naoko.
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)