Xem bài viết riêng lẻ
  #14  
Cũ 29-04-10, 11:30 AM
Avatar của MinhThy
MinhThy MinhThy đang ẩn
CM Môn Sinh
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Đến từ: Giữa đất và trời
Bài gửi: 120
Thanks: 346
Thanked 320 Times in 100 Posts
Mặc định

Một buổi sáng đẹp trời, tôi nấu thật nhiều món ăn cho chồng trước khi đi làm. Hôm nay tôi muốn làm nhiều món lạ hơn những lần trước để tẩm bổ cho anh. Nấu xong tôi dọn lên bàn, vào pḥng đánh thức anh dậy ăn sáng, nhưng anh đă đi lúc nào không hay. Tôi thấy một lá thư anh để lại.

“Hôm nay anh không ăn sáng, chiều anh bận việc nên về rất trễ cũng không ăn cơm. Em khỏi nấu cho vất vả”.

Vài chữ viết thật hời hợt của anh làm tôi rất buồn! Không hiểu sao anh lại làm như vậy?

Chiều hôm đó tôi vẫn nấu cơm như thường lệ và nhịn đói để chờ anh về ăn chung…

Hoàng hôn đă tắt, tôi đem những bức h́nh đám cưới của hai vợ chồng ra xem… Nh́n lên đồng hồ đă 10 giờ tối, tiếng gió vi vu đong đưa những ngọn cây, đám lá xào xạc, như bước chân anh về! Tôi ôm bờ vai lạnh, mím chặt đôi môi v́ trời se buốt! Nh́n ra cửa ngóng chờ anh! Bụng đói cồn cào nhưng mà tôi vẫn chờ đến lúc ngủ quên mà chẳng hay.

Giật ḿnh thức dậy đă 12 giờ khuya, tôi bắt đầu thấy lo, nên gọi điện thoại cho anh nhiều lần, điện thoại đă tắt máy. Nh́n ra cửa, trời tối đen và sấm sét, gió mạnh ào ạt, đập vào những cánh cửa “ầm ầm” làm cho tôi ớn ốc gáy, thót cả tim! Tôi mở hết tất cả đèn trong nhà…

Tôi tới lui phập phồng không biết có chuyện ǵ mà hôm nay anh lại về trễ thế?

Tiếng kèn inh ỏi trước cửa nhà, tôi mừng quá chạy ra đón. Anh bước xuống xe mùi rượu nồng nặc. Vừa bước vào trong anh đă ói xối xả lên người tôi. Nh́n anh lúc này rất bê tha, đáng ghét. Tôi trông chờ, để nh́n anh như thế này ư?

Hỏi ǵ anh cũng khôg trả lời, chỉ lăn ra sàn ngủ không biết ǵ.

Tôi giận, bỏ vào pḥng, mặc kệ anh với bộ đồ hôi hám cùng mùi rượu trong người, tôi trăn trở trong pḥng nhưng không ngủ được! Tôi cầm một tấm chăn bước xuống giường. Nh́n anh nằm trên sàn nhà đúng như một thằng bợm nhậu xấu xí, tôi đắp chăn lên người anh rồi ngồi đó nh́n …

Buổi sáng thật trong lành, tôi uống một cốc nước trong để thanh lọc cơ thể. Nh́n ra cửa pḥng, mặt trời bắt đầu ló rạng, có một tia sang đang rọi vào người tôi, như một niềm hy vọng … cho một ngày mới!

Tôi đang cắm hoa vào b́nh, điện thoại trong nhà reo lên:

- Alô Loan nè, ḿnh báo cho Hồng tin vui đây, ḿnh có thai được 3 tháng rồi, ḿnh và anh ấy vui lắm. C̣n Hồng dự tính khi nào sinh con?

Tôi cắt ngang lời Loan, nói đang bận chút việc, sẽ gọi lại sau, và cúp máy.

Ngoài trời mưa nhiều hơn, tôi đang thả hồn vào những phím đàn cho vơi đi nỗi cô đơn. Nh́n những xác phượng rơi lả tả dưới mưa, mắt tôi ngấn lệ. Tôi tự hỏi ḷng, đây có phải hạnh phúc như tôi hằng mong đợi?

Mỗi ngày đi qua như càng tệ hơn, anh bắt đầu đi sớm về khuya, mùi rượu nồng nặc, đúng tác phong của một kẻ bê tha.

Có khi anh ngồi một ḿnh đâu đó thật lâu, không nói ǵ với ai. Anh làm không khí trong căn nhà ngày càng nặng nề và tẻ nhạt hơn. Tôi hỏi anh đủ thức chuyện về công việc làm ăn và sức khỏe của anh nhưng anh vẫn không nói ǵ nhiều ngoài câu:

”Mọi chuyện b́nh thường, không có ǵ đâu em!”

Buổi cơm chiều chủ nhật, tôi nấu pín ḅ hầm thuốc bắc cho anh và them nhiều món mà anh thích, dù sao đi nữa tôi vẫn là một người vợ.

Nh́n nhiều món ăn trên bàn anh như ngán ngẩm. Tôi cứ múc vào bát cho anh …

- Em có chuyện muốn bàn với anh.

- Chuyện ǵ em cứ nói, anh nghe đây!

Tôi gắp miếng trứng rán vào miệng rồi tiếp:

- Em tính tuần sau sẽ đi làm lại. Ở nhà mấy tháng nay em thấy buồn quá anh à!

Anh không trả lời tôi. Chuông điện thoại reo trên bàn, anh bắt lên nghe, trả lời được vài câu, cúp máy, anh quay ngoắt người quát tháo:

- Ăn uống cũng không được yên!

Nói đến đó anh đứng dậy bỏ vào pḥng một mạch. Miếng trứng rán chưa kịp nuốt vào như đă mắc nghẹn nơi cổ tôi. Tức tối, tôi theo anh vào pḥng:

- Anh chưa trả lời câu hỏi của em, có phải em đă mất tự do của ḿnh?

Anh vẫn không trả lời khiến tôi càng tức.

- Sao anh vẫn không trả lời em? Chẳng lẽ anh muốn em làm nô lệ cho anh, chết già trong căn nhà này. Anh…

Anh cắt ngang câu nói của tôi:

- Cô phải biết cô là ǵ của tôi! Cô đi làm hay là đi giao du với những thằng khác? Chẳng lẽ một người đàn ông như tôi, không nuôi được cô? Tiền dạy đàn của cô mỗi tháng không đủ một chầu nhà hàng.

- Anh nói vậy chẳng khác nào không muốn cho tôi đi làm! Anh nh́n lại ḿnh đi, anh có xứng đáng là một người đàn ông?

Tôi chưa kịp nói tiếp đă bị một cái tát vào mặt. Anh bỏ ra ngoài pḥng, tôi ôm mặt bàng hoàng với cái tát anh vừa tặng tôi!

Tôi khuỵu xuống nhà, người lịm đi, ngồi ngây ra đó!

Nhớ đến câu nói của Loan: “Loan và Hồng là những người có phước, có chồng đám cưới hẳn hoi! Chúc mừng Hồng nhe, sang năm nhớ ẵm một hoàng tử”

Tôi cười mỉa, ngán ngẩm cho số phận của ḿnh

Tôi vẫn ngồi ngay ra đó. Từ phía sau anh ôm tôi vào ḷng. Đưa ly nước vào miệng tôi:

- Cho anh xin lỗi chuyện vừa rồi, anh… em tát vào mặt anh đi!

Anh tự lấy tay tát vào mặt anh nhiều lần, tôi vẫn không nói ǵ và không quan tâm đến những ǵ anh làm. Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc anh với những cái tát đó…

Tôi thấy ḿnh nhạt nhẽo, sự cộng hưởng về mặt thể chất và tinh thần, tôi thao thức trong sự cô đơn khi có chồng cũng như không, tâm trí tôi như đan trỗi dậy bắt tôi suy nghĩ thật nhiều… Ôi sao tôi lại như thế này? Không biết những người phụ nữ khác lấy chồng có gặp những chuyện như tôi?
Signature:
Trả lời với trích dẫn