Dễ Thương
Và... ḿnh lại nhớ ai nhiều đến thế
Chắc mùa Thu này riêng để ḿnh buồn
Hạt mưa rớt nơi đầu nguồn cuối bể
Thầm ngỡ là... giọt nước mắt dễ thương
Dễ thương lắm như... ngày đầu vụng dại
Muốn trao lời nhưng ḷng ngại... gió nghe
Muốn đặt khẽ bàn tay vào... tay ấy
Cho trăm năm lạc cả lối quay về
Chiều buông xuống trên ḍng sông thơ thẩn
Con nước nào quanh quẩn chẳng đành đi
Vẫn biết chứ, nước luân phiên ṛng, lớn
Nhưng... hôm nay rồi... giữ lại được ǵ?
Mùa Thu trước ai để quên chiếc lá
Vùng tâm tư vàng nhuộm cả Thu này
Ḿnh để quên một nhịp tim rất lạ
Ở bên người, sao người nỡ... không hay?
Ḿnh làm thơ chẳng để thành thi sĩ
Chuyện của ḷng dành riêng chỉ... người ta
Mỗi một ḍng là mênh mang t́nh ư
Rất đơn sơ mà... nguyên vẹn, thật thà
Mai đi nhé, gởi cho người ở lại
Phút yếu ḷng, ḿnh chẳng phải... ḿnh đâu
Nếu có lúc người nghe hồn trống trải
Đọc thơ này và... xin nghĩ đến... nhau...
Trần Tường Vi
|