Cô em nhỏ sáng nay gọi điện:
- Em buồn…
Ḿnh biết, không phải lần đầu em buồn…
Nỗi buồn của em đă triền miên cùng em hơn mười năm qua
Những nỗi buồn không cách chi nguôi được…
Hơn một lần em khóc khi ngồi cà phê với ḿnh:
- Em khổ lắm chị
- Bỏ nỗi khổ đấy xuống đi em
- Em không thể..
Ḿnh hiểu cái sự không thể ấy của em… nhiều khi cảm thấy giận em vô cùng v́ cái sự cố chấp vô lư trong t́nh yêu của em:
- Sao em khờ vậy?
- Sao em dại dột vậy?
- Người ta có đáng cho em làm thế không?
Em cũng biết rơ em khờ, em biết rơ em dại dột nhưng vẫn cố giữ nỗi đau trong ḷng… Càng đau hơn khi bây giờ em chấp nhận làm chiếc bóng bên lề, làm sao tránh khỏi những bẽ bàng xót xa đây em…
Quả là giận th́ giận, mà thương th́ thương…
Em nặng nhẹ người ta mỗi khi nghĩ đến sự bạc bẽo của họ mà em đang phải chịu đựng. Thế rồi lại tiếp tục nhớ thương họ…
Ṿng luẩn quẩn không có lối ra dẫn em đi mười mấy năm trời chưa thôi.
Nghe điện thoại của em xong giận em th́ ít mà xót xa cho em th́ nhiều…
Thôi đi em. Buông tay đi em!
Khuyên em mà biết rơ rồi cũng chỉ là những lời khuyên vô vọng.
Ừ thôi th́ cầu mong cho em b́nh an trong chính niềm đau của ḿnh!
|