Chủ đề: Phút bình yên
Xem bài viết riêng lẻ
  #17  
Cũ 19-02-12, 03:09 PM
hoabeodai hoabeodai đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 1.191
Thanks: 9.477
Thanked 4.572 Times in 1.144 Posts
Mặc định

Sau chuyến đi từ thiện cùng gia đình ngày 13,14/2 vừa qua,tôi muốn viết một bài chia sẻ tâm tình của mình với bao cảm xúc nhưng tôi chưa viết được.Cố gắng lắm tôi cũng chỉ mới ghi lại được phần đầu chuyến viếng thăm cơ sở Thiện Duyên,thôi thì,hãy để mọi việc tự nhiên,rồi sẽ có lúc suối nguồn tuôn chảy....
Tôi bâng khuâng một thoáng,rồi quay về với mối cảm hoài từ lâu.Không,tôi phải thực hiện đúng với mong mõi của riêng mình.Tranh thủ thu xếp gọn gàng,vừa tinh sương,tôi lên đường vân du.Các thành viên trong đoàn đã tập trung,gồm tôi và hai cậu em con chú.Đến giờ xuất phát,tôi chào mẹ và mọi người khoác hành trang cất bước...
Nhìn lên đỉnh núi cao ngất còn mờ sương lạnh,tôi quay lại cười với mẹ thân yêu rồi mạnh dạn bước những bước đầu tiên của cuộc hành trình.Đường đi bắt đầu rậm rịt,ba chị em tôi chỉ còn cách nhắm đỉnh núi mà tiến không kể gai góc,dốc đèo,cái balo trên lưng lúc nãy còn thấy nhẹ nhàng giờ đã trì nặng và vướng víu,thằng em tôi cứ đưa nước lên miệng tu liên tục,mồ hôi ướt áo dù không khí trên cao vẫn giá buốt.Với trách nhiệm dẫn đầu(và ...bày đầu) của mình,tôi quyết định phải lên tới đỉnh núi bằng bất cứ giá nào.Đường đi dốc,hơn hai tiếng đồng hồ bám vách đá và cây,cuối cùng chúng tôi cũng đã gần đến đích,đường đi càng lên cao càng dốc,thỉnh thoảng vài chú sóc nhảy chồm ngang qua trước mặt làm chúng tôi giật mình,tôi nhắc nhở các em chú ý dưới chân,cả trên cành cây đề phòng rắn ăn đêm trở về hang vào sáng sớm.Nước uống mang theo đã cạn,vì lúc ngửa cổ tu thằng em tôi đã vô ý làm rơi luôn chai nước xuống khe núi,tôi bắt đầu thấy lo lắng nhưng vẫn rất tự tin,thoảng nghe trong hơi gió mát tiếng róc rách rất nhẹ phát ra từ một nơi nào đó.Im lặng!tôi đi quanh và không nén được vui mừng khi trèo xuống một hang đá"nước đây rồi!" Một vòi nước mát lạnh,róc rách chảy,chảy mãi...Ở đây có người đang sinh hoạt:đó là vợ chông người tiều phu nghèo nàn nhưng chơn chất.
Còn gì vui bằng giữa núi rừng heo hút này lại gặp được đồng loại của mình?...
Sau khi rửa tay chân mặt mũi xong,tôi mượn cái ấm đen xì của vợ người tiều phu,lấy nước trong hang đá nấu ấm trà,tôi mang hết số bánh ngọt ra tặng cho chị chỉ để lại vài chiếc ba chị em dùng.Trong khi chờ đợi nước sôi,tôi lần ra cửa hang,giây phút đầu tiên,tôi nhận ra rằng,từ trên đỉnh cao nhìn xuống,thành phố làng quê lấp lóa dưới ánh nắng mai trông thật ngoạn mục.Tôi vui và thấy lâng lâng niềm cảm xúc...
Nâng cái ly bằng nhựa,nhấp nhẹ ngụm trà tôi cảm thấy thật thoải mái và hạnh phúc biết bao...
Tặng lại hết số trà còn thừa cho vợ chồng người tiều phu,chúng tôi tiếp tục lên đường.Một nấm mồ vô chủ nằm chênh vênh bên sườn núi,có một tảng đá xiêu vẹo khắc tên người quá cố nhưng nét chữ đã phai nên tôi không đọc được,chấp tay cầu nguyện cho người mau siêu thoát,chúng tôi lại bám vách đá leo lên,thằng em tôi vừa thở vừa bảo "chị không biết mệt hay sao mà cứ lẩm bẩm hoài thế" tôi phì cười "sao không mệt,niệm chú cũng là cách quên mệt đó chớ" .
Cuối cùng,tôi đã lên tới đỉnh núi Bà Đen.
Làn gió mát lạnh khiến tôi hoàn toàn thư thái,những chú bướm đủ màu sắc bay lượn vòng quanh như khen ngợi chúng tôi đã vượt qua cam go thử thách.Chúng tôi nhanh chóng quét dọn lại trang thờ và thắp hương trước ảnh tượng Đức LINH SƠN THÁNH MẪU,người phụ nữ theo tương truyền đã không cúi mình chịu ô nhục nên đã bỏ lên núi này tập hợp dân binh thao lược quyền cước chống trả cái ác.Nét cương nghị trên gương mặt tượng Bà phần nào thể hiện được khí phách nữ nhi.Tôi chiêm bái Bà với tất cả lòng thành ...
Xong.Tôi bước ra phía vách núi ,những cảm nhận vui tươi lúc ở hang đá của vợ chồng người tiều phu đã biến mất,chỉ còn lại trong tôi một sự thương cảm tuyệt đối lúc này đây khi nhìn xuống xóm thôn,làng mạc.Tôi thấy mặt đất như một tổ mối khổng lồ,tất cả mọi sự xây dựng dù kỳ vĩ đến đâu cũng tựa như những tổ mối đùn lên giữa vũ trụ,tôi cảm thấy mong manh quá....
Mấy ai hiểu được điều này???
Tôi đau xót nghĩ rằng :chính vì những cố chấp với tầm nhìn hạn hẹp mà con người cứ mãi tranh giành,gây đau khổ cho nhau,nếu một ngày nào đó,có người cũng như tôi,đứng trên một chiều cao tương đối để mở rộng tầm
nhìn,...để thấu hiểu phần nào lẽ huyền vi của cuộc đời...thì có lẻ thanh bình sẽ có mặt khắp nơi.
Ngồi yên lặng giữa đỉnh non cao lồng lộng,tôi thầm khấn nguyện sự an lạc này đến khắp mọi người.Và sau cùng,tôi chỉ nghĩ " Lên cao mới thấu triệt toàn cảnh của cuộc đời" Bất giác,lời bài thơ đâu đó tôi nhớ loáng thoáng rằng:
"Mặt trời đà gác núi
Sông chảy về biển khơi
Muốn nhìn trời đất rộng
Hãy lên cao hỡi người..."
Và em!hãy mạnh dạn bước lên,bước lên,em nhé!!!!

HBD 14/2/2012(chỉnh xong 19/2/2012)

Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 19-02-12 lúc 03:14 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 8 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post:
bocau (20-02-12), Cá chuồn (22-02-12), hahaha (19-02-12), hoatigon208410 (20-02-12), mimosa (28-02-12), Nhím con (22-02-12), phale (28-02-12), tra sua (28-02-12)