|
#2
|
|||
|
|||
NGẪM
lắng nghe khúc nhạc đêm để thấy được b́nh minh đang tới em có mơ chăng? Cánh đêm vỗ măi lặng thầm đến cô đơn. trong căn pḥng có hai chục mét vuông bốn con ngựi vẫn đang làm việc có hay không? Những bữa tiệc của những ngày về sau. ngày kia là thật sự xa rồi xa cái nơi tưởng chừng bao khát vọng đặt vào ḷng bàn tay những câu thơ mà thốt lên những lời nóng bỏng. ở ngoài kia bầu trời rộng lớn ta tiếp tục đi kiếm những con đường chân lư sống là "cho rồi mất" nên cuộc đời phải biết chịu đau thương. |
#3
|
|||
|
|||
ĐĂ TỪNG LÀ NGƯỜI CỦA SƠN DƯƠNG
xa nơi này có nhớ hay chăng? vào một ngày trời nắng cầm trên tay "hồ sơ xin việc" bước đến bàn tay run run không biết nói ǵ sợ người ta phỏng vấn nào đă chuẩn bị ǵ đâu hồ sơ gửi lại nhẹ nhàng chị nói một câu: "khi nào xét xong chị gọi" một tuần sau được tin điện thoại vừa vui mừng vừa lo lắng lắm cơ đến hỏi han xem t́nh h́nh công việc nhận việc ngay vào buổi đầu tuần trời mưa quá hôm đầu tiên đi làm đôi dầy vải ướt ngấm vào hết tất quần áo may âm ẩm chút thôi ngày đầu tiên làm việc của tôi mọi thứ dường như suôn sẻ ngồi vào ngay bàn làm việc với những thao tát đầu tiên. ai cũng nghĩ ḿnh có khả năng nhưng thế rồi qua mười ngày mới biết khi lên đàm giọng tôi không phù hợp chỉ v́ dè nên rất khó nghe đêm nay là những đêm cuối cùng ngồi trên máy của công ty làm việc viết bài thơ để lại cho biết ḿnh đă từng là người của Sơn Dương. |
#4
|
|||
|
|||
CÔNG VIỆC ĐÊM KHUYA
Ở ngoài kia có mưa Hay là trời đă tạnh Tôi ngồi trong pḥng lạnh Bốn bức tường bao quanh. Có mầu trắng, mầu xanh... Có màu vàng bóng điện Chẳng có ai nói chuyện Một ḿnh ngồi cô đơn. Ở trước mặt nh́n lên Là không gian im lặng Ở đằng sau nh́n xuống Là tầng một, tầng hai. Tôi ngồi trực điện thoai Một người canh bộ đàm Thoảng có tiếng chuông vang Tôi nhấc lên khẩu hiệu: "Thế Kỉ Mới, xin nghe" Khách đọc xong địa chỉ Tôi chuyển vào máy luôn "Dạ, cảm ơn... chú ạ" Tiếng đàm cũng tung lên. Rồi tất cả lặng yên Chờ cho xe di chuyển Xe đến điểm "báo dừng" Thế là tôi mời khách. Cứ thế hết đêm vắng Ngày sớm lại bắt đầu! |
#5
|
|||
|
|||
CHÚT NHỚ THÔI!
nhớ chằng nhớ chịt nhớ những ǵ đây có hàng cây hay cầu thang lên pḥng làm việc? chị trưởng pḥng giọng nói thân quen hay những nhân viên làm cùng mỗi ca sáng, chiều tối kéo tấm rèm che cây lộc vừng già đung đưa cánh tay trước gió có những lúc vô t́nh gơ vào cửa sổ lại giật ḿnh tưởng ai gọi sau lưng nhớ chăng chỗ để xe trên dốc nằm nghiêng ngả bên cạnh ḥn non bộ có cây ổi bom sai mà nh́n chẳng muốn rời mắt ra nổi rồi có nghe đâu một vài tiếng chửi cũng thành quen thiếu lại nhớ đến người ngày mai đi chưa kịp quen biết ai chưa xin số một ai trong pḥng làm việc chưa biết nhà nhau mà t́m khi cần thiết chưa được một cuộc hẹn nào liệu có ngày gặp lại tất cả không? buồn rười rượi chưa kịp xa đă nhớ nỗi nhớ cỏ lau chờ măi vô cùng.... |
#6
|
|||
|
|||
NẾU ĐỜI TÔI CHỈ THẾ
Tôi viết bài thơ này ở công ty Sơn Dương Khi kiếm măi mới được làm tại đó Ngày thiếu thốn và đói kém quá Nêm nỗi buồn kết chỗi mấy câu thơ. Ngày tôi vui khi cuối tháng nhận lương Mà giữa tháng đă tiêu không c̣n sót Lại đi vay, nhặt gom nhặt góp Để ăn mỳ suốt nửa tháng về sau. Ngày người nghỉ tôi đi làm vất vả Lại vất vả hơn khi có mưa về Đau đớn thay những biên bản gớm ghê Lương trừ bớt, không một lời thương tiếc. Làm theo ca, lúc làm ngày - làm đêm Hôm nay thức, giờ này mai lại ngủ Tất cả theo một lịch tŕnh cũ Có bao giờ thay đổi mới ḿnh đâu? |
#7
|
|||
|
|||
TƯƠNG TƯ ĐÊM
Đánh nhầm địa chỉ Anh bảo tôi đang nhớ ai Tôi bảo: "Em đang tương tư đêm" Đêm nay em sẽ viết bài thơ Trong buồn vui và nước mắt Trong t́nh yêu cũng có tương tư Nhưng t́nh yêu giữa người và công việc Ngày mai kia rời khỏi công ty Sẽ chẳng bao giờ trở về làm lại nữa Ở ngoài đời có c̣n thường xuyên gặp lại? V́ mỗi người, ở mỗi một quê xa Làm ở đây tạm thời hay là làm đến già Th́ vài tháng sẽ quên dần bóng Hiếu Có hay không rồi cũng không cần nữa Là người dưng dù có gặp trên đường Tương tư đêm, ôi hỡi, tương tư đêm! |
|
|