|
|
#1
|
|||
|
|||
Truyện ngắn dưới 100 chữ
Lời hứa
- Hải Âu - Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ. Ngày lại ngày. Cuộc đời lặng lẽ trôi theo ḍng thời gian. Thoắt mà đă hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng ly với đám bạn th́ thằng Linh cứ đứng thập tḥ. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi... cả năm qua con ngoan... không hư một lần nào...”. |
#2
|
|||
|
|||
Anh Hai
- Nguyễn Hàn Chung - Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo ḍng lũ. Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum cḥng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già cho mẹ”. Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em c̣n quờ quạng một lúc nữa đến khi cái chum chỉ c̣n là một chấm mờ mới ch́m sâu vào cơn hung bạo của nước trời. Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi ǵ cũng chỉ nói: “Anh Hai!”. |
#3
|
|||
|
|||
Giọt nước mắt người đời
- Lê Nguyên Vũ - “Cứ đi trên chiếc cầu ấy, con sẽ thấy thiên đường”. Mẹ hay chỉ chiếc cầu vồng sau cơn mưa lộng lẫy mà bảo thế, ngày xưa... Thời gian trôi qua. Nắng chiều đổ nghiêng triền núi. Một cụ già phơ phơ râu tóc đến quỳ bên một nấm cỏ vàng úa : - Con đă đi t́m chiếc cầu vồng của mẹ một đời. Con về rồi đây, mẹ ơi. Chiều vẫn yên lặng. |
#4
|
|||
|
|||
Soong cơm tráng
- Nguyễn Thanh Thanh - Xưa, nhà nghèo, đông con, cơm c̣n bữa rau bữa cháo, nói ǵ đến thức ăn. Lâu mới có món cá con kho mặn. Soong cá ăn xong, đổ cơm vào tráng ăn rất ngon. Ba luôn nhường cho con cơm tráng lần đầu và tráng lại lần hai cho ḿnh. Ba lao động cực nhọc, không một lời than, cố nuôi con ăn học nên người. Nay trưởng thành, xa nhà, các món Tây Tàu con đă từng nếm nhưng không thể nào bằng món cơm tráng ngày xưa. Chiều mưa làm con nhớ nhà, nhớ Ba và thèm chén cơm tráng, Ba ơi! |
#5
|
||||
|
||||
Bàn Tay
Vơ Thành An Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em ḷn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô t́nh đụng tay em... mềm mại. Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai. Tự trách, mấy lâu ḿnh quá vô t́nh. |
#6
|
||||
|
||||
Con Nuôi
Tác giả: Unknown Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức h́nh chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đ́nh. Một học sinh cho rằng cậu bé trong h́nh chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Ḿnh biết tất cả về con nuôi đấy. Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là ǵ? Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là ḿnh lớn lên từ trong tim mẹ ḿnh chứ không phải từ trong bụng. |
#7
|
||||
|
||||
Cái Nụ - Nguyễn Thị Bích Phụng
Cái Nụ là con nuôi. Mẹ Hà cho tôi và Nụ cùng đi học. Tôi thường đỏng đảnh, đố kỵ Nụ. Điều đáng ghét là Nụ vẽ rất đẹp. Những bức vẽ của nó như có hồn hoa lá, lời biển cả… Lớn. Tôi du học, lấy chồng sinh con, định cư bên ấy. Ngày về thăm mẹ, mẹ đă già và mất trí trong lần tai nạn. Mẹ nh́n tôi xa lạ, rồi ôm chầm lấy Nụ, vỗ vào lưng nó: -Ngoan nào, bé Thảo cưng của mẹ, nín đi… mai mẹ cơng con đi xem hội làng đêm trăng… “tùng dinh dinh là tùng dinh dinh, có con sư tử vui múa quanh ṿng quanh”. Câu hát như hàng vạn mũi kim châm vào tim tôi ứa máu. |
#8
|
||||
|
||||
Quà sinh nhật
Trương Hoa Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: “Má ơi, má thèm ǵ, để con nấu má ăn?” Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm v́ mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao má chẳng ăn ǵ?” Về nhà, mọi người t́m má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến… |
#9
|
||||
|
||||
Bố là mẹ
Hữu Thành Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…” Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong ṿng tay mẹ”. Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi: - Sao con khóc? - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng. - Mẹ đâu? Nh́n theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường. |
#10
|
||||
|
||||
Xa xứ
Bùi Phương Mai Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học. Thư đầu viết: "ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước ḿnh..." Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..." Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..." |
|
|