|
|
#1
|
|||
|
|||
Trâm
Trâm 01: Tỉnh của tôi ở nhỏ lắm và nghèo nàn. Trường chỉ có tới lớp đệ nhị. Nên thi đậu xong tú tài I, tôi phải qua tỉnh kế bên để học lớp đệ nhất....Ba tôi mất đă lâu. Một ḿnh mẹ nuôi 6 đứa con nên vất vả trăm chiều. Ngày nào mẹ cũng thức dậy khoảng 3 giờ sáng. Nấu nướng gói bánh để sáng mai gánh gồng ra chợ. Có những buổi trưa ế ẩm cả nhà ăn bánh trái trừ cơm là chuyện thường. Mẹ không khoẻ ǵ nhưng tôi chưa bao giờ thấy mẹ nghỉ ngơi một ngày nào.. trừ có ngày Mồng một tết. Có đôi khi tôi thấy buổi trưa mẹ mệt mỏi..Mẹ nằm vùi không ăn uống. Tôi nghĩ mẹ đă bệnh rồi. Nhưng tới 3 giờ sáng mẹ cũng lồm cồm ngồi dậy...và cơn bệnh qua đi. Nhà nghèo quá...Một mẹ goá bụa và 6 đứa con nhỏ... Sống lây lất..nên hai anh lớn của tôi phải nghỉ học sớm để phụ với mẹ...Khi có đứa nào bệnh, những đứa kia đi vô khóm rẫy hái lá ngũ trảo về để nấu nước xông... Anh em chúng tôi tự lo cho nhau...để mẹ bớt nhọc nhằn. Tôi đậu tú tài I xong, tính đi kiếm việc ǵ làm, nhưng mẹ nhất định không chịu. Mẹ nói chỉ c̣n có ḿnh tôi là có thể làm cho mẹ được nở mày nở mặt đôi chút... Qua tỉnh khác, không có tiền ở trọ, tôi phải coi sóc một căn biệt thự của một người giàu có ở Saigon. Cũng may, ông bà chủ hiền lành và tiền công của tôi cũng đủ cho sách vở và tiền ăn. Công việc của tôi là quét tước trong nhà cho sạch sẽ...Lau bàn ghế để đừng có bụi bậm bám đầy. Bên ngoài th́ chăm sóc vườn bông và tưới nước bón phân cho những cây ăn trái... Hai ông bà chỉ có một cô con gái...trạc bằng tuổi tôi. Cô tên Trâm. Nhưng không hiểu sao cô rất ghét tôi. Mỗi khi cô theo ông bà chủ về thăm ngôi biệt thự là cô kiếm cách hành hạ tôi. Cô đanh đá lắm nhưng ...rất đẹp. Cô "nhờ" tôi leo lên cây ngọc lan...hái xuống cho cô những đoá hoa cao nhứt.... Cô nũng nịu với mẹ bắt anh P. phải bứng cho cô cây này bông kia để cô mang về Saigon trồng...Cô không chịu đi xe hơi...mà nhơng nhẽo với ba bắt anh P. chở cô bằng xe đạp đi ra chợ...Cô lấy giày cao gót đá vô ống quyển tôi là chuyện thường...Tôi cũng ghét cô..nhưng không dám ghét ra mặt. Cuối năm đó, tôi thi đậu bằng tú tàu II...Trâm con của ông bà chủ nghe nói thi rớt tú tài I. Lần cuối, khi ông bà chủ về thăm căn biệt thự...tôi xin nghỉ để về quê. Ông bà có vẻ quyến luyến tôi ghê lắm... Nhưng sáng hôm sau đột nhiên hai ông bà kêu tôi lên pḥng khách nói chuyện...Ông hỏi tôi có tính toán ǵ cho tương lai không...? Bà cũng hỏi tôi có tính đi học đại học không? Tôi t́nh thật trả lời..là tôi cũng chưa biết...Tôi đang thắc mắc không hiểu hai ông bà này muốn ǵ....? Th́ ông bỗng nghiêm trọng : "Cháu có thể về Saigon để kèm dùm cho con Trâm thi tú tài I kỳ hai không...?". Tôi c̣n đang ngẩn ngơ th́ ông nói tiếp "Cháu sẽ ở nhà hai bác.....Có pḥng riêng cho cháu đàng hoàng ....". Tôi nh́n thấy thấp thoáng trong kia...con nhỏ Trâm đang có vẻ như đứng ngồi không yên... Chuyện này là sao...? Tôi bất ngờ quá..! Con nhỏ đó ghét tôi... Tôi cũng ghét nó..không lẽ hai ông bà không biết...? Tôi dứt khoát " Dạ không. Cháu không đủ "tài" để kèm thi tú tài I đâu... Xin hai bác nhờ ai khác...". Tôi nghe trong kia có tiếng dậm chân rầm rầm... Đúng là con nhỏ này c̣n "ghiền" hành hạ tôi... Đừng có ỷ giàu mà ăn hiếp người ta..Tôi nghĩ thầm trong bụng như vậy. Sau đó, tôi cám ơn hai ông bà và từ giă..Tôi chờ hoài để "liếc xéo" con nhỏ Trâm đáng ghét kia môt cái ..Nhưng không thấy cô ta đâu nữa Về tới nhà, mẹ tôi mừng lắm ..Anh hai chưa ǵ đă nói.."Em phải tiếp tục học tới đại học... Chắc trong gia phả nhà ḿnh chỉ có em là người học cao nhứt.." Tôi muốn học thêm chứ...Việc học đối với tôi là một niềm vui, một phấn đấu kỳ thú. Thế nhưng, tôi đang băn khoăn... Anh hai năm nay phải nhập ngũ rồi...Anh ba chắc cũng năm tới thôi... Nếu tôi cũng đi học ở Saigon th́ ai phụ đỡ đần cho mẹ..? Vả lại, tiền sách vở ..tiền trọ pḥng cũng là một vấn đề. Chuyện chưa ngả ngũ và có vẻ như đi vào bế tắc. Tạm thời tôi ở nhà phụ gánh nước bửa củi. Một hôm, tôi đang bửa củi sau nhà... th́ bỗng nghe tiếng đứa em gọi giựt ngược ...anh tư nhà có khách. Vừa quẹt mồ hôi trán vừa bước vô nhà...tôi ngạc nhiên quá đỗi khi thấy khách là ông chủ căn biệt thự. Nhà chỉ có cái đi văng cũ mèm là có thể ngồi được...Ông lịch sự hỏi tôi "Cháu vẫn khoẻ chứ..?" Nhưng ông th́ tiều tuy xuống sắctrông thấy...Tôi đắn đo hỏi ông "Ông chủ kiếm cháu có việc ǵ không..?" Ông ngồi xích lại gần tôi thêm rồi buồn rầu "Cũng chuyện con Trâm thôi.." Rồi ông kể chuyện về Trâm cho tôi nghe..Trâm từ nhỏ đă bị bệnh bại huyết. Số hồng huyết cầu không vững chắc...Khi lo lắng buồn rầu th́ số hồng huyết cầu giảm xuống..Suốt cả tuần nay, số hồng huyết cầu trong người Trâm giảm xuống tới mức nguy hiểm... Ông không nói rơ..nhưng ngầm cho tôi biết là v́ sự từ chối của tôi có thể đă ảnh hưởng nặng nề tới tâm thần của Trâm...Tôi giật ḿnh và cảm thấy hối hận. Tôi thật sự không bao giờ tưởng tượng được môt cô gái đanh đá như Trâm...lại là một người mang một căn bệnh nguy hiểm..có thể chết bất cứ lúc nào...Những cú đá vào chân tôi...chắc chỉ là..những giây phút hận đời..hận ông trời...Có lẽ cô ghét tất cả những người mạnh khoẻ yêu đời... Càng nhớ lại..tôi càng hối hận..sao không ráng chiều cô đôi chút ...? Tôi nh́n ông..không biết nói ǵ bây giờ...Ông không ép tôi nhưng cặp mắt..th́ xa xăm diệu vợi. Cuộc đời bất trắc khó lường....và may rủi thường xảy ra rất bất ngờ...Tôi xin ông ở nán lại thêm một chút nữa để chờ mẹ tôi và hai anh của tôi về...Không nói ra miệng nhưng tôi nhiều phần đă muốn theo ông về Saigon. Mẹ tôi...đă chịu nhiều bất hạnh...nên nghĩ tới bất hạnh dầu của ai...mẹ cũng dễ dàng mềm ḷng. C̣n hai anh của tôi... th́ đứng xụi lơ.. Tôi lại ôm quần ôm áo...vái lạy bàn thờ của ba tôi ba lạy..và theo ông về Saigon... (c̣n tiếp) Lần sửa cuối bởi dangphuong; 02-11-10 lúc 10:37 PM |
The Following 6 Users Say Thank You to dangphuong For This Useful Post: | ||
Bóng Đêm (02-11-10),
CM4Q (02-11-10),
hoatigon208410 (15-11-10),
Nhím con (02-11-10),
phale (02-11-10),
VỀ MIỀN TRUNG (02-11-10)
|
#2
|
|||
|
|||
Mạch chuyện thật gợi hứng cho người đọc. Cảm ơn DP đă đến với diễn đàn NV nhé!
PL chờ đọc phần tiếp theo của câu chuyện, hy vọng là không phải chờ lâu nhỉ? |
The Following 4 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#3
|
||||
|
||||
Xin lỗi có phải Đặng Viễn Phương, trước ở Playku ?
|
The Following 2 Users Say Thank You to VỀ MIỀN TRUNG For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (15-11-10),
phale (03-11-10)
|
#4
|
|||
|
|||
Trâm 02 Trên xe đi về Saigon, tôi hỏi ông chủ, bệnh của Trâm có thể chữa lành được không? Ông nh́n tôi lắc đầu "Nhiều phần là không...?" Cả hai trầm ngâm suốt con đường dài. Tôi suy nghĩ tôi sẽ làm được ǵ? Vai tṛ của tôi chỉ là kèm cho Trâm học hay c̣n ǵ nữa...? Sao Trâm cứ khăng khăng muốn người kèm dạy phải là tôi, người mà cô ghét cay ghét đắng? Về tới nhà, ông chủ nói với tôi: "Bác dặn cháu hai điều. Thứ nhứt đừng nói cho con Trâm biết là bác đi t́m cháu. Nó giận điên lên với ai tỏ vẻ thương hại nó. Thứ hai bác nghĩ cháu nên gọi hai bác là bác." Vừa bước vô nhà bác đă nói lớn lên "Trâm ơi! Coi có ai đến nhà ḿnh này." Một lát sau, tôi mới thấy Trâm ơ hờ bước ra. Cô trố mắt nh́n tôi, nửa có vẻ bực ḿnh nửa có chút vui mừng. Nhưng sao tôi không c̣n thấy ghét cô nữa.Tôi chào cô trước "Dạ..chào cô Trâm." Cô hất hàm: "Anh tới đây làm ǵ?" Ông chủ đỡ lời cho tôi:"À..anh ấy cần việc làm nên xin ba tạm thời tới đây kèm cho con học." Bác giả lả:"Người quen dù sao cũng tốt hơn con" Trâm nh́n tôi nghi ngờ, hỏi trỏng "Có thiệt không?" Dĩ nhiên là không thiệt rồi, nhưng sao tôi vẫn nói dối một cách rất chơn chất thiệt thà: "Dạ thiệt chớ.!" Kể từ hôm đó, cuộc đời tôi bỗng rẽ vào một ngă quanh không ngờ. Công việc của tôi ngoài "kèm sư" bất đắc dĩ, tôi c̣n phải làm cho cô được vui. Cả hai điều này đều rất khó khăn đối với tôi..Trâm vẫn là một cô gái rất đanh đá và rất đáng ghét. Tôi không biết ông chủ có nói thật với tôi về căn bệnh của cô hay không? Hay chỉ là một cái cớ để thuyết phục tôi về đây. Cô đầy đọa tôi c̣n hơn là hồi ở căn biệt thự dưới tỉnh. Bây giờ lâu lâu cô c̣n ngắt véo tôi nữa. Có một lần tôi đứng sau lưng cô chỉ bài, cô c̣n cầm tay tôi lên cắn một cái gần chảy máu.Tôi muốn vả cho cô một tát tai, nhưng thật t́nh tôi không nỡ. Dù cô có bệnh thật hay chỉ là giả vờ. Một hôm, tôi nhăn mặt với cô v́ chỉ một bài toán đơn giản, tôi giảng hoài mà cô vẫn không hiểu.Thấy tôi nhăn nhó, cô bỗng cầm cuốn sách đập vô đầu cô lia lịa. Cô nhảy đầm đập và miệng th́ hét lên: "Sao mà tôi ngu ngốc dữ vậy.?" Tôi c̣n đang bàng hoàng th́ cô đă ngă xuống đất.Tôi tưởng cô chỉ làm ḿnh làm mẩy với tôi thôi. Không ngờ 5 phút sau, thấy cô vẫn nằm im, tôi hô hoán lên...Mọi người xúm quanh, hỏi tôi chuyện ǵ đă xảy ra..Tôi kể lại ...ai cũng nh́n tôi trách móc. Lần đó Trâm phải vô nằm bệnh viện cả tuần. Tôi vô thăm cô, nhưng cô nhứt định không thèm gặp mặt tôi. Tới bây giờ th́ tôi đă hiểu rơ ràng, cô có bệnh thật và là một căn bệnh nguy hiểm. Kỳ thi tú tài I lần thứ hai năm đó Trâm cũng rớt. Tôi không thấy cô buồn một chút nào. Nhưng tôi th́ buồn vô hạn. Tôi đă không làm tṛn trách nhiệm. Sau kỳ thi, tôi chờ hai ông bà chủ cho tôi nghỉ việc. Nhưng không thấy hai ông bà đá động ǵ hết. Thời gian ghi danh vào đại học cũng sắp hết rồi..Tôi đang bồn chồn, th́ bỗng một hôm Trâm đề nghị với tôi: "Anh P. hay em với anh đi Đà Lạt nghỉ hè. Ở đây em thấy tù túng quá!" Cái mặt của cô như ra lệnh. Tôi bực ḿnh quá, nhưng thấy h́nh như cô sắp sửa muốn ngă xỉu...tôi hết hồn trả lời nhanh " Được..được...được mà..!" Tôi phải dấu mẹ và hai anh tôi về vụ đi Đà Lạt này..Khi tôi về không biết tôi có c̣n ghi danh học đại học kịp không? Hai ông bà chủ chiều Trâm từng chút một. Cô muốn ǵ là được nấy. Không ai dám nói một điều ǵ trái ư cô. Riết rồi cô càng ngày càng ương ngạnh. Tính t́nh th́ vô cùng ngang bướng xấu xí, nhưng gương mặt th́ lại đẹp quá sức. Càng ngày càng đẹp ra. H́nh như căn bệnh này khiến người ta đẹp ra th́ phải...! Những khi cô không đanh đá...nét mặt cô sầu thảm ngó về một khoảng xa xăm nào đó... Lúc đó h́nh như cô mới thật là cô...một đóa hoa mong manh.Tôi nh́n cô, nước mắt tôi lưng tṛng. Ông Trời thật là tàn nhẫn. Chúng tôi đi xe đ̣ tới Đà Lạt. Nhà có xe, có tài xế nhưng Trâm không muốn đi xe nhà. Hai ông bà cũng có một căn biệt thự ở Đà Lạt nhưng Trâm nói là muốn ở nhà thuê. Cô lại c̣n dứt khoát phải là nhà do cô thuê lấy. Đà Lạt mùa này đẹp vô cùng. Buổi sáng nh́n xa xa, sương mù c̣n thấp thoáng. Sâu xuống bên dưới là một ngọn suối. Đêm ngủ nghe tiếng suối chảy róc rách và tiếng lá cây rung xào xạc như trong cảnh thần tiên. Những khi vui, Trâm không có vẻ ǵ là bệnh hoạn cả. Tôi và cô đi mua những bức tranh lụa. Về tới nhà, cô nhứt định tự ḿnh cô treo lên. Tôi đứng vịn cái thang nhỏ. Cô mặc một cái áo bà ba...tôi nh́n lên..rụng rời. Thấy tôi có vẻ lạ, cô nhíu mày rồi cũng biết. Cô cười mỉm nh́n tôi hỏi:"Có đẹp không?" Từ lần đó, Trâm và tôi h́nh như thân hơn.Trâm tự đi chợ mua thức ăn. Về nhà hai đứa cùng nấu nướng. Nghề nấu ăn của tôi c̣n cao cường hơn Trâm.Thế nhưng càng vế sau, Trâm càng dành nấu nướng và lo toan giống như một người đàn bà chu đáo trong gia đ́nh. Nhà chỉ có một pḥng ngủ.Trâm ngủ trong pḥng c̣n tôi th́ đi ngủ lang thang. Khi th́ pḥng ngoài. khi th́ treo vơng nằm ngủ dưới mấy gốc cây. Đúng là một kỳ đi nghỉ hè. Trâm và tôi đi khắp Đà Lạt.Thác nước nào cũng ghé qua.Trâm đ̣i đi ngựa ở thác Cam Ly. Cản không được tôi đành phải chạy theo con ngựa. May mà con ngựa nhỏ xíu, nó chạy c̣n chậm hơn tôi. Có khi hai đứa ngủ trưa ở đồi thông. Ăn bánh ḿ ở bờ hồ Than Thở. Đi bộ mệt nghỉ tới chùa Linh Phong. Một đêm, Trâm cứ nằng nặc kêu tôi dọn đồ qua ngủ chung với Trâm. Con nhỏ này muốn cái ǵ là chỉ có Trời mới cản được.Trâm ngủ trên giường tôi nằm ở dưới đất. Không biết Trâm có ngủ được hay không chứ tôi cứ thao thức hoài. Một hôm đi chợ Đà Lạt, tôi bỗng gặp Lan cô bạn học chung lớp Đệ nhất năm rồi. Cả hai đều mừng rỡ.Tôi giới thiệu với Trâm, Lan là bạn học. Tới phiên Trâm tôi giới thiệu với Lan là "cô chủ". Lan tṛn mắt ngó: "cô chủ" là sao?" Về tới nhà Trâm giận tôi suốt một ngày đêm. Tôi năn nỉ măi mới chịu ăn chút cơm. Qua sáng hôm sau, Trâm dằn mặt tôi:"Anh không được giới thiệu em là "cô chủ".!" Tôi nh́n Trâm hỏi lại: "Vậy Trâm muốn tôi giới thiệu như thế nào.?" Trâm trả lời không đắn đo: "Là người yêu của anh." Tôi chưng hửng, không biết con nhỏ này nói thật hay nói chơi? Nhưng nh́n nét mặt của cô hầm hầm...tôi không nghĩ là cô nói chơi. (c̣n tiếp) Lần sửa cuối bởi dangphuong; 02-11-10 lúc 10:36 PM |
The Following 5 Users Say Thank You to dangphuong For This Useful Post: | ||
CM4Q (02-11-10),
hoatigon208410 (15-11-10),
LAO HAC (03-11-10),
Nhím con (03-11-10),
phale (03-11-10)
|
#5
|
|||
|
|||
Dạ thưa anh, tôi không phải là VP của anh!
dp |
The Following 2 Users Say Thank You to dangphuong For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (15-11-10),
phale (03-11-10)
|
#6
|
|||
|
|||
Trâm 03 Ở Đà Lạt hai tháng, đi chơi măi cũng chán..Trâm lại đ̣i về Saigon. Về tới nơi, tôi hộc tốc tới trường đai học. Năn nỉ thế nào họ cũng không chịu cho tôi ghi danh v́ đă quá trể. Tôi buồn vô hạn ... Mẹ tôi và hai anh biết được chắc giận tôi lắm...Cả nhà đang kỳ vọng nơi tôi..Thấy tôi trầm ngâm .... Trâm hỏi tại sao..? Không dấu được nên tôi phải nói thật cho Trâm biết. Nghe xong, Trâm bỗng nghiêng ḿnh qua và hôn tôi..Miệng lí nhí.."Trâm xin lỗi anh.." Tôi thẫn thờ...Lần đầu tiên tôi được một cô gái hôn..và là một cô tuyệt đẹp... Cả ngày hôm đó tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ...Tôi chưa từng biết qua t́nh yêu là như thế nào..Cũng chưa từng biết nhớ nhung ai... Nhưng nụ hôn này..khiến tôi bâng khuâng. Nhưng tôi không nghĩ là tôi yêu thương Trâm...Tôi chỉ thương xót Trâm mà thôi. C̣n công việc của tôi... tôi cũng không biết phải làm ǵ bây giờ. Học th́ không học được... Về nhà cũng không dám...Nghĩ tới nghĩ lui..tôi đành phải đi kiếm việc làm. May quá có một trường trung học tư thục nhận tôi vào làm giáo sư dạy toán đệ nhất cấp. Tôi xin hai ông bà chủ cho tôi ra ngoài ở riêng. Hai ông bà c̣n chưa biết trả lời sao...th́ Trâm bỗng buộc miệng nói "Anh đi đâu em theo đó..Đừng ḥng mà bỏ em.." Cả hai ông bà và tôi ...nh́n Trâm tưởng cô nói đùa. Nhưng không, gương mặt cô không có vẻ ǵ là đùa cợt. Nhưng tôi không dọn ra ngoài là không được..Thế là một lần nữa ..định mạng như cợt đùa với tôi... Trong một vở tuồng bi hài kịch nào đó sắp xếp cho Trâm và tôi phải sống chung với nhau. Hai ông bà th́ không dám trái ư Trâm..C̣n tôi th́ không nỡ...Tôi mà ra đi một ḿnh..nhiều phần là Trâm sẽ vào bệnh viện ngay. Tôi bây giờ giống như là một ông thần hộ mạng của Trâm... Tới chỗ trọ mới...Trâm cũng một ḿnh bày biện đủ thứ, giống như lúc chúng tôi sống ở Đà Lạt... Ba má Trâm ngày nào cũng ghé thăm. Về sau Trâm "cấm" ba má không được tới mỗi ngày..mà mỗi tuần chỉ được tới một lần. Đối với hai ông bà lời nói của Trâm giống như là mệnh lệnh của vua. Không tuân theo là sẽ bị chém đầu... Tôi mới đi dạy có một tuần mà các em học tṛ lớp đệ tứ quái quỉ cũng ḷ ṃ kiếm được nhà ghé qua ... điều tra. Trâm xưng "cô" với mấy em rất tự nhiên. Khi các em về rồi..Trâm bỗng hỏi tôi "Anh có muốn cưới em không..?" Lần này th́ tôi không chịu nổi nữa..Tôi cự Trâm "Này..đừng có đùa giỡn quá đáng nha... Chuyện vợ chồng không phải tṛ chơi đâu..!" Trâm cũng cười "Không chịu th́ thôi..Làm ǵ mà hung dữ quá vậy...?" Sống với Trâm riết rồi tôi cũng quen...Càng ngày tôi càng thấy khắng khít yêu thương căn nhà của ḿnh. Hay là khắng khít yêu thương ai cũng không biết chừng... Rời khỏi trường là tôi về nhà ngay..Tôi sợ vắng tôi lâu Trâm sẽ buồn. Trâm không có bạn bè nào cả...Có lẽ tính t́nh của Trâm bất thường..Thêm tính ương ngạnh cao ngạo nên không ai muốn làm bạn với Trâm..Trên đời này chỉ có tôi là cùng trang lứa và gần gũi thân thiết với Trâm thôi...Mặc dù Trâm ở nhà nấu nướng quét dọn nhà cửa cũng hết giờ...nhưng tôi vẫn không muốn Trâm cảm thấy lẻ loi. Ba má Trâm thương tôi lắm...Cả hai ông bà coi tôi như là một ân nhân. Một bữa về tới nhà, tôi ngạc nhiên sao không thấy Trâm ra cười đón tôi như thường lệ..Vô tới nhà nh́n quanh quất cũng không thấy Trâm đâu...Tôi hoảng quá đi thẳng vào buồng th́ thấy Trâm đang nằm thiêm thiếp..Tôi sợ hết hồn kề sát bên Trâm lo lắng.."Trâm..cô sao vậy..? Cô cảm thấy trong người như thế nào...? Có muốn tôi kêu hai bác qua đây không?" Tôi hỏi một hơi liền miệng mấy câu ...Trâm mở mắt ra nh́n tôi "Anh lo lắng cho em nhiều lắm có phải không..?" Tôi trả lời ngay không chút nghĩ ngợi.."Nhiều..nhiều lắm..!" Trâm cười.."Em không sao..hồi nảy em ráng sức kéo cái tủ kia..nên em mệt quá.." Tôi thương Trâm quá...nên cúi xuống hôn Trâm..Trâm cũng kéo đầu tôi xuống và hôn lại. Hai tháng sau chúng tôi làm đám cưới...Bác sĩ khuyên chúng tôi là không nên có con sớm ...Hăy chờ cho tới bao giờ sức khoẻ của Trâm khá hơn một chút. Tôi và Trâm cũng không muốn có con ngay nên chúng tôi cũng không hỏi là tại sao..? Tôi xin phép nhà trường nghỉ hai tuần để cùng Trâm qua Nhật . Sức khoẻ của Trâm dạo này rất khá... Những ngày ở Tokyo là những giây phút thần tiên tuyệt vời....Cả hai đều có mối t́nh đầu tiên trong đời và cùng trở thành hai vợ chồng...Trâm bắt tôi phải cùng Trâm chụp không biết bao nhiêu là h́nh. Trâm nói "Để nếu lỡ mai mốt em đi rồi..anh cũng c̣n những h́nh ảnh của em.." Tôi cự nự Trâm sao lại ăn nói không giữ mồm giữ miệng...Thế nhưng trong thâm tâm của Trâm và tôi đều biết...Trâm có thể ra đi bất cứ lúc nào. Đêm cuối cùng ở Tokyo, Trâm bỗng nài nỉ tôi "Em muốn có một đứa con với anh.." Tôi c̣n cười nói giỡn .."Không..không phải một đứa đâu..mà là nhiều đứa..cho tới bao giờ đủ một đội banh mới thôi..." Nhưng Trâm không cười...nét mặt tràn đầy ưu tư xa vắng..Tôi lật đật ôm sát Trâm vào người.."Em thấy trong người sức khoẻ ra sao..?" Đêm hôm ấy, Trâm nồng nàn hơn bất cứ đêm nào...H́nh như Trâm muốn dồn hết tất cả yêu thương cho một mầm sống nào đó trong tương lai. Dẫu sao chúng tôi cũng có một đêm tuyệt vời ... (c̣n tiếp) Lần sửa cuối bởi dangphuong; 02-11-10 lúc 10:34 PM |
The Following 5 Users Say Thank You to dangphuong For This Useful Post: | ||
CM4Q (02-11-10),
hoatigon208410 (15-11-10),
LAO HAC (03-11-10),
Nhím con (03-11-10),
phale (03-11-10)
|
#7
|
|||
|
|||
Về lại Saigon, Trâm có dáng dấp như một thiếu phụ sắp có con. Trâm đi mua sắm quần áo cho em bé...Mua cả nôi và đồ choi. Trâm c̣n t́m hiểu và ăn những thức ăn có lợi cho em bé ngay khi c̣n trong bào thai. Chúng tôi, ba má Trâm và tôi... mặc kệ cho Trâm muốn làm ǵ th́ làm... Hai tháng sau th́ Trâm có thai thật ...Từ ngày biết ḿnh có thai Trâm mới hết tư lự ..Hết những giây phút ngồi đăm chiêu. Những ǵ chất chứa trong nội tâm của Trâm... khó ai có thể biết một cách tường tận. Trâm không c̣n đanh đá như xưa nữa...Trái lại rất trầm lặng. Sự kiện Trâm có bầu h́nh như đă mang đến cho Trâm một niềm vui, một đời sống mới. Nhưng nó lại mang đến cho chúng tôi nhiều âu lo... Ba má Trâm muốn mướn một bà giúp việc..phụ lo cho Trâm săn sóc nhà cửa..Nhung Trâm quyết liệt từ chối..Trâm không muốn có một người thứ ba... chen vào nếp sống riêng tư nồng thắm của tôi và Trâm. Mỗi ngày Trâm vẫn bếp núc như b́nh thường... Khi rảnh th́ đọc sách về em bé...Ban đêm đi vô đi ra ngắm nghía và đong đưa cái nôi..Tôi và Trâm đă sống với nhau những ngày tràn đầy hạnh phúc. H́nh như chúng tôi muốn tận hưởng những ngày tháng bên nhau ...khi c̣n có cơ hội. Nhiều lần nửa đêm thức giấc tôi nh́n Trâm... Gương mặt Trâm đẹp như một tranh vẽ...Tôi thường cúi xuống hôn nhè nhẹ lên gương mặt ấy..Làm sao tôi có thể san sẻ đuợc những ngày tháng của tôi cho Trâm ...? Tôi chỉ c̣n biết cầu nguyện...hi vọng một phép lạ nào đó xảy đến cho Trâm.. Tới tháng thứ chín th́ chúng tôi thuyết phục măi Trâm mới chịu dọn về nhà ở với ba má... Tôi cũng phải về theo. Vài ngày, Trâm lại kêu nhớ nhà...nhớ căn nhà nhỏ bé của tôi và Trâm...Chúng tôi tạt qua ít phút rồi trở về biệt thự ngay. Ở đây có đủ tiện nghi hơn. Nhứt là nhà lại có máy điều hoà không khí.. Nhưng Trâm vẫn không thấy thoải mái bằng cuộc sống riêng rẽ của chúng tôi.. Trâm mong tới ngày hạ sinh em bé..để c̣n trở về sống trong ngôi nhà thuê hàng tháng... Để đuợc tự do cười nói đùa giỡn với tôi... Và chuyện ǵ đến đă đến...Trâm đă nằm trong bảo sanh viện đúng một tuần..Bác si tới thăm Trâm mỗi ngày và tất cả có vẻ b́nh thuờng. Tôi tới ngồi với Trâm suốt ... sau khi hết lớp... Như có linh tính ǵ...Trâm dặn tôi phải đặt tên con là Anh Trâm...Thật ra tên của Trâm là Trần thị Trâm Anh. Nhưng cả nhà đều gọi là Trâm..chứ không gọi là Anh... Trâm dặn tôi cả trăm thứ chuyện...Tôi vẫn để cho Trâm nói... mặc dù tôi không thấy có ǵ là không b́nh thuờng cả. Bác si cũng xác định là mọi chuyện tương đối tốt.. Mỗi khi tôi ngồi với Trâm..Trâm thuờng biểu tôi đưa ống quyển của tôi cho Trâm coi. Trâm mân mê rồi nói.."Em c̣n muốn đá anh suốt đời... Tiếc là hồi đó em đá anh nhẹ quá..nên không để lại vết xẹo nào..." Tôi cười giơ cườm tay ra khoe... "Có đây này..hàm răng đẹp của em c̣n đây nè.." Tới lúc Trâm đuợc đưa vào pḥng sinh..tôi và ba má Trâm..ngồi sát bên nhau..Ai cũng hồi hộp và không ngớt cầu nguyện... Chuyện sinh nở với người b́nh thuờng... c̣n có khi bất trắc... huống hồ là với Trâm. Tôi thầm van xin với ông Trời rút ngắn tuổi đời của tôi bao nhiêu cũng đuợc để san sẻ cho Trâm…Tôi yêu thương Trâm vô vàn…Trong một sâu thẫm nào đó..tôi cảm thấy h́nh như duyên nợ của Trâm chỉ có chừng ấy thôi...Trâm sinh ra đời là v́ tôi..và chỉ ngần ấy thôi.. Khoảng nửa giờ sau, cửa pḥng sinh chợt mở ra và bác si hấp tấp đi về phía tôi "Chúng tôi cần phải mổ ngay..xin anh kư vào giấy tờ thủ tục càng nhanh càng tốt.." Tôi mất b́nh tỉnh trông thấy "Tại sao lại phải mổ...?" Bác sĩ có chút bối rối "Chúng tôi đă không nghĩ tới t́nh huống này... Khi bà nhà cố gắng dùng sức tối đa...hồng huyết cầu bỗng thay đổi nhanh chóng nên khiến bà ngất xỉu..Đă hai lần như vậy nên chúng tôi không thể nào để bà nhà dùng sức đuợc nữa.." Tôi run run hỏi "Làm sao mà có thể mổ đuợc với căn bệnh của Trâm..?" Bác sĩ cũng lắc đầu..." Chúng tôi cũng biết vậy..nhưng không c̣n cách nào khác..Chỉ trông vào may mắn thôi.." May mắn đă không đến với Trâm và tôi... Trâm đă ra đi ngay trên bàn mổ... Chúng tôi không được nói với nhau dầu là một câu ngắn ngủi lần cuối... Không được nh́n nhau dầu xa xôi trong một không gian hờ hững đến thế nào..... Không được cầm tay nhau lần cuối...dù chỉ trong vài giây…Trâm ra đi..như một đóa hoa trong giông băo… Bên ḿnh không có một ánh mắt tiếc thương… Đám tang của Trâm đă ghé qua căn nhà nồng ấm của chúng tôi vài giờ..rồi tiễn biệt một đời. Sau ngày tang lễ tôi bỏ hết tất cả...Tôi về lại căn biệt thự và nằm ở đó suốt một tuần. Ngày nào tôi cũng đứng thẫn thờ dưới gốc cây hoa ngọc lan..Tưởng chừng như Trâm đang hối thúc tôi ..Những đau đớn của ngày nào bị Trâm đá vào ống quyển đă đi đâu..? Ngày cuối, tôi bứng một cây hoa ngọc lan..và đem về trồng bên cạnh mộ của Trâm.. Tôi cúi xuống hôn mộ bia...hai chữ Trâm Anh nhập nhoè nước mắt của tôi... Nào ai biết được chuyện tương lai…? Đường trần hờ hững bước ngắn dài Ḍng sông cắm cúi chảy ra biển ... Và đời người như hạt sương mai..! (hết) Hi vọng các bạn không quá thất vọng với câu chuyện. Hẹn có dịp sẽ gặp lại. dp |
The Following 6 Users Say Thank You to dangphuong For This Useful Post: | ||
CM4Q (02-11-10),
hoatigon208410 (15-11-10),
LAO HAC (03-11-10),
Nguyen Dung (18-12-10),
Nhím con (03-11-10),
phale (03-11-10)
|
#8
|
||||
|
||||
"TRÂM" hay quá Anh DP ơi , đọc một mạch tới phút cuối có 1 chút luyến tiếc xót thuơng v́ sự ra đi của "TRÂM " Nhưng ...4Q cảm nhận được "TRÂM " đă rất hạnh phúc với nụ cười viên măn ...
Chờ những tác phẩm mới của Anh |
The Following 3 Users Say Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
#9
|
|||
|
|||
Câu chuyện hay mà buồn... (Uhm, mà thường cái ǵ buồn mới hay..)
Đóa hoa mong manh đă cố vươn lên mạnh mẽ cũng không thể nào đi được một quăng đường dài hơn... Thương Trâm, thương sinh linh bé bỏng và thương "tôi" trong câu chuyện. Cảm ơn DP đă gởi lên diễn đàn câu chuyện cảm động này! |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (15-11-10)
|
|
|