|
|
#1
|
|||
|
|||
Thơ Nguyễn Bính
Tiểu sử
Nguyễn Bính sinh vào năm 1918 với tên thật là Nguyễn Trọng Bính tại xóm Trạm, thôn Thiện Vịnh, xă Đồng Đội (nay là xă Cộng Ḥa), huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định). Theo tài liệu được Hội Nhà Văn ở Hà Nội công bố về tiểu sử của ông: thuở nhỏ Nguyễn Bính không được đi học ở nhà trường mà chỉ được học ở nhà với cha là ông đồ nho Nguyễn Đạo B́nh và đồng thời cũng được người cậu ruột là Bùi Trinh Khiêm dạy kèm. Ông mồ côi mẹ rất sớm, cha đi bước nữa, gia đ́nh túng quẫn, nên khi lên 10 tuổi đă phải theo anh ruột là Nguyễn Mạnh Phác ra Hà Nội sinh sống. Thời gian này ông được người anh dạy học ở nhà. Năm 13 tuổi ông đă bắt đầu làm thơ và năm 1937 được giải khuyến khích về thơ của nhóm Tự lực văn đoàn với tập thơ Tâm hồn tôi. Những năm đầu thập niên 1940, Nguyễn Bính nhiều lần lưu lạc vào miền Nam. Lúc này ông đổi tên là Nguyễn Bính Thuyết. Năm 1943, Nguyễn Bính lại đi vào miền Nam lần thứ ba và đă gặp Đông Hồ, Kiên Giang. Có lúc ông cư ngụ trong nhà Kiên Giang. Đó là thời ông viết những bài Hành Phương Nam, Tặng Kiên Giang, Từ Độ Về Đây… Chính v́ vậy ông được gọi là “thi sĩ giang hồ”. Năm 1947, Nguyễn Bính tham gia kháng chiến chống Pháp ở miền Nam. Đến năm 1954, khi Hiệp định Genève chia đôi đất nước, Nguyễn Bính tập kết về Bắc năm 1955 và được bố trí phục vụ trong Hội Nhà Văn ở Hà Nội một thời gian. Năm 1956, ông được giao nhiệm vụ phụ trách tờ Trăm Hoa (nguyên văn trong tài liệu của Hội Nhà Văn) và tham gia vào phong trào Nhân văn – Giai phẩm. Đến năm 1958, bị buộc chuyển về tỉnh nhà Nam Định, làm việc tại Ty Văn hoá Nam Định cho đến khi mất. Nguyễn Bính mất sáng ngày 20 tháng 1 năm 1966, tức ngày 29 tháng chạp âm lịch xuân Ất Tị, tại nhà một người bạn ở huyện Lư Nhân tỉnh Hà Nam. Khi đó không một người vợ con ruột thịt nào của ông có mặt. Nguyễn Bính được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật năm 2000 Nguồn: thica.net |
The Following 3 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#2
|
|||
|
|||
Thư gửi thầy mẹ
Ai về làng cũ hôm nay, Thư này, đưa hộ cho thầy mẹ tôi. Con đi mười mấy năm trời Một thân bé bỏng, nửa đời gió sương: Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi! Thầy mẹ ơi! Thầy mẹ ơi, Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư! Con đi năm ấy tháng tư Lúa chiêm xấp xỉ, giỗ từ tháng ba. Con đi quạnh cửa, quạnh nhà Cha già đập lúa, mẹ già rũ rơm. Cha giă gạo, mẹ thổi cơm Có con, con vắng, ai làm thay cho? Con dan díu nợ giang hồ Một mai những tưởng cơ đồ làm nên. Ai ngờ ngày tháng lưu niên Đă không gọi chút báo đền dưỡng sinh, Lại mang ân ái vào ḿnh Cái yêu làm tội, làm t́nh cái thân. Bó tay như kẻ hàng thần Chán chường như lũ tàn quân ĺa thành. Mẹ cha th́ nhớ thương ḿnh Ḿnh đi thương nhớ người t́nh xa xôi… Ở thư này, thầy mẹ ơi! Nhận cho con lấy vài lời kính thăm Xin thầy mẹ cứ yên tâm Đừng thương nhớ, một vài năm, con về. Thầy ơi, đừng chặt vườn chè Mẹ ơi đừng bán cây lê con trồng… Nhớ thương thầy mẹ khôn cùng Lạy thầy, lạy mẹ thấu ḷng cho con. Nguyễn Bính |
The Following 3 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#3
|
|||
|
|||
Qua nhà
Cái ngày cô chưa có chồng Đường gần tôi cứ đi ṿng cho xa Lối này lắm bưởi nhiều hoa … (Đi ṿng để được qua nhà đấy thôi) Một hôm thấy cô cười cười Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất ḷng Biết đâu rồi chả nói cḥng: “Làng ḿnh khối đứa phải ḷng ḿnh đây!” Một năm đến lắm là ngày Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng Từ ngày cô đi lấy chồng Gớm sao có một quăng đồng mà xa Bờ rào cây bưởi không hoa Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo. Lợn không nuôi, đặc ao bèo Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn Giếng thơi mưa ngập nước tràn Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều. Nguyễn Bính |
The Following 3 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#4
|
|||
|
|||
Oan nghiệt
Hôm nay bắt được thư Hà Nội Cho biết tin Dung đă đẻ rồi Giờ sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tận Bao giờ tôi biết mặt con tôi? Nào xem thử đoán tên con gái Oanh, Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi? Tôi biết vô t́nh Dung lại muốn Con ḿnh mang lấy nghiệp ăn chơi. Ngọc nữ trót sinh vào tục lụy Đời con rồi khổ đấy con ơi! Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướng Nuôi được con sao, giời hỡi giời! Mẹ con chỉ đợi hồng đôi má Chỉ đợi chiều xuân kia thắm tươi Hôn con một chiếc hay là khóc Rồi gởi cho nhgười thiên hạ nuôi Mẹ con nịt vú cho tṛn lại Chiều cái hoang đàng lũ khách chơi Đời cha lưu lạc quê người măi Kiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười Có mẹ có cha mà đến nỗi Miệng đời mai mỉa gái mồ côi Vài ba năm nữa con khôn lớn Uốn lưỡi làm sao tiếng “mẹ ơi” Đời em xuống dốc tôi lên dốc Nào có vui ǵ, khổ cả đôi Sương chiều gió sớm bao đơn chiếc Bướm lại ong qua mấy ngậm ngùi Sắt son một chuyến giăng c̣n sáng Tâm sự đôi ḍng nước chảy xuôi Cỏ bồng trở lại kinh ḱ được Hoa đợi hay bay xứ khác rồi. Vô khối ngọc trong the thắm đấy Dung c̣n chung thủy nữa hay thôi? Rồi có một đêm màn rủ thấp Ngă vào tay một khách làng chơi. Em có nghĩ rằng trong hắt hủi Con ḿnh trằn trọc cánh tay ai? Em có nghĩ rằng trong quán trọ Đầu tôi lại gối cánh tay tôi? Cha mẹ đă không nuôi dạy được Con là phận gái hạt mưa sa Chân bùn tay lấm hay hài hán Hay lại b́nh khang lại nguyệt hoa? Cành đưa lá đón theo đời mẹ Phách ngọt đàn hay tục xướng ca Cha lo ngại lắm là con gái Chẳng có bao giờ biết mặt cha Con mười sáu bảy xuân đương độ Cha bốn năm mươi chửa trót già Cha buồn tiễn khách hơi thu quạnh Con thẹn che đàn nửa mặt hoa Chàng chàng thiếp thiếp vui bằng được Bố bố con con chẳng nhận ra Một lứa bên giời chung lận đận Thương nhau cha soạn khúc T́ bà Áo xanh mà ướt v́ đêm ấy Tội nghiệp đời con, xấu hổ cha “Khóm cúc tuôn đôi ḍng lệ cũ “Con thuyền buộc một mối t́nh nhà…” Giờ đây cha khóc v́ thương nhớ Gửi vọng về con một chiếc hôn Tiền cha không đủ hoàn lương mẹ C̣n lấy đâu mà nuôi nấng con? Thôi cha cầu chúc cho con gái Mắt chớ lưu cầu môi chớ son Càng tài sắc lắm càng oan nghiệp “Bảy nổi ba ch́m với nước non” Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ Nghèo lắm con ơi! bạc lắm con! Ở đây cha khóc mà thương nhớ Đất Huế dầm mưa mấy tháng tṛn… Nguyễn Bính |
The Following 3 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#5
|
|||
|
|||
Mùa đông đan áo
Đă quyết không … không … được một ngày Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây ? Lâu nay tôi thấy ở ḷng tôi Như có tơ vương đến một người Người ấy, nhưng mà tôi chả nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi. Tôi quen ngậm miệng với t́nh xưa T́nh đă sang sông đă tới bờ T́nh đă trao tôi bao oán hận Và đem đi cả một thuyền mơ. Mơ có năm năm đă vội tàn, Có nàng đan măi áo len đen. Có nàng áo đỏ đi qua đấy, Hương đượm ba ngày hương chưa tan. Mà hương đượm măi ở hồn tôi, Tôi biết là tôi yêu mất rồi! Tôi biết từ đây tôi khổ lắm, Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi! Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen C̣n tôi người lạ, tôi người lạ, Có cũng nên mà không cũng nên. Oán đă bao la, hận đă nhiều Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu ? Tôi đi măi măi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều. Nguyễn Bính |
The Following 3 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#6
|
|||
|
|||
Xuân tha hương
Tết này chưa chắc em về được Em gởi về đây một tấm ḷng Ôi, chị một em, em một chị Trời làm xa cách mấy con sông… Em đi dang dở đời mưa gió Chị ở vuông tṛn phận lănh cung Chén rượu tha hương, trời: đắng lắm! Trăm hờn ngh́n giận suốt mùa đông. Chiều qua ngồi ngắm hoàng hôn xuống Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng! Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm ḷng Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở Chị vẫn môi son, vẫn má hồng? Áo rét ai đan mà ngóng đợi C̣n vài hôm nữa hết mùa đông Cột nhà hàng xóm lên câu đối Em đọc tương tư giữa giấy hồng Gạo nếp nơi đây sao trắng quá Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết Một ḿnh em vẫn cứ tay không Vườn nhà Tết đến hoa c̣n nở Chị gởi cho em một cánh hồng (Tha hương chẳng gặp người tri kỷ Một cánh hoa tươi đỡ lạnh ḷng) Tết này chưa chắc em về được Em gởi về đây một tấm ḷng Chao ơi! Tết đến mà không được Trông thấy quê hương thật năo nùng! Ai bảo mắc duyên vào bút mực Suốt đời mang lấy số long đong! Người ta đi kiếm giàu sang cả Ḿnh chỉ mơ toàn chuyện viển vông Em biết giàu sang đâu đến lượt Nợ đời nặng quá gỡ sao xong? Tết này chưa chắc em về được Em gởi về đây một tấm ḷng Tết này, ồ thế mà vui chán Những một ḿnh em uống rượu hồng Rượu say nhớ chị thời con gái Thương chị từ khi chị lấy chồng Cố nhân chẳng biết làm sao ấy Rặt những tin đồn chuyện bướm ong Thôi em chả dám đa mang nữa Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng Nàng bèo bọt quá em lăn lóc Chắp nối nhau hoài cũng uổng công (Một trăm con gái thời nay ấy Đừng nói ân t́nh với thủy chung!) Người ấy xuân già chê gối lẻ Nên người nong nả chuyện sang sông Đ̣ ngang bến dọc tha hồ đấy Quư hóa ǵ đâu một chữ “đồng” Vâng em trẻ dại em đâu dám Thôi để người ta được kén chồng Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ Chịu làm sao được những đêm đông (Khốn nạn, tưởng yêu th́ khó chứ Không yêu th́ thực dễ như không ) Chị ơi, tết đến em mua rượu Em uống cho say đến năo nùng Uống say cười vỡ ba gian gác Ném cái chung t́nh xuống đáy sông! Thiên hạ “Chi nghinh nam bắc điểu” T́nh đời “Diệp tống văng lai phong” Tết này chưa chắc em về được Em gởi về đây một tấm ḷng Sương muối gió may rầu rĩ lắm C̣n vài hôm nữa hết mùa đông Xuân đến cho em thêm một tuổi Thế nào em cũng phải thành công Em không khóc nữa, không than nữa Đây một bài thơ hận cuối cùng Không than chắc hẳn hồn tươi lại Không khóc tha hồ đôi mắt trong Chị ơi, em cưới mùa xuân nhé Đốt pháo cho thơm với rượu hồng Xa nhà xa chị tuy buồn thực Cũng cố vui ngang gái được chồng Em sẽ uống say hơn mọi bận Để hồn về măi xứ Hà Đông Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm ḷng. Với lá thư này là tất cả Những lời tâm sự một đêm đông Thôn gà eo óc ngoài xa vắng Trời đất tàn canh tối mịt mùng Đêm nay em thức thi cùng nến Ai biết t́nh em với núi sông Mấy sông mấy núi mà xa được Ḷng chị em ta vẫn một ḷng Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm ḷng Cầu mong cho chị vui như tết Tóc chị bền xanh má dậy hồng Trong mùa nắng mới sầu không đến Giữa hội hoa tươi ấm lại ḷng Chắc chị đời nào quên nhắc nhở: - Xa nhà uống rượu có say không? Nguyễn Bính Huế tháng chạp năm Nhâm Ngọ 1942 |
The Following 2 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
CM4Q (28-11-10),
hoatigon208410 (28-11-10)
|
#7
|
|||
|
|||
Quote:
Thôi cha cầu chúc cho con gái Mắt chớ lưu cầu môi chớ son Ngu đần xấu xí hay tàn tật Yên phận chồng con yên phận con Càng tài sắc lắm càng oan nghiệp “Bảy nổi ba ch́m với nước non” Hai câu ấy sau này người ta cắt đi. Nhưng anh nghĩ dù thế nào cũng nên tôn trọng nguyên tác, nếu cắt v́ lư do nào đó cũng nên chú thích, ví dụ: "đă cắt hai câu". Ngoài ra anh biết trong bài "Viếng hồn trinh nữ", người ta cũng cắt đi một khổ 4 câu. |
The Following 3 Users Say Thank You to Tường Thụy For This Useful Post: | ||
#8
|
|||
|
|||
Quote:
Nguồn các bài thơ em lấy từ thica.net anh ạ. |
The Following 2 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
CM4Q (28-11-10),
hoatigon208410 (28-11-10)
|
#9
|
|||
|
|||
Nguyễn Bính có hai bài thơ dùng một vần, gọi là "trăm câu một vần". Đó là bài "Xuân tha hương" và bài "Giời mưa ở Huế". Phale đă giới thiệu bài "Xuân tha hương", tôi xin giới thiệu nốt bài c̣n lại:
Giời mưa ở Huế* Giời mưa ở Huế sao buồn thế! Cứ kéo dài ra đến mấy ngày Thềm cũ nôn nao đàn kiến đói Giời mờ ngao ngán một loài mây . Trường Tiền vắng ngắt người qua lại Đập Đá mênh mang bến nước đầỵ Đ̣ vắng khách chơi nằm bát úp Thu về lại giở gió heo may ... Chúng tôi hai đứa xa Hà Nội Bốn tháng h́nh như kém mấy ngày Lăn lóc có dư mười mấy tỉnh Để rồi nằm mốc ở nơi đây Thuốc lào hút măi người ra khói Thơ đọc suông t́nh hết cả hay Túi rỗng nợ nần hơn Chúa Chổm áo quần trộm mượn, túng đồ thay . Hàng xóm có người con gái lẻ ư chừng duyên nợ với nhau đây Chao ơi! ba bốn tao ân ái Đă đủ tan tành một kiếp trai. Tôi rờn rợn lắm giai nhân ạ! Đành phụ nhau thôi, kẻo đến ngày Khăn gói gió đưa sang xứ lạ Ai cười cho được lúc chia tay ? Giời mưa ở Huế sao buồn thế! Cứ kéo dài ra đến mấy ngày Xa xôi ai nhớ mà thương nhớ ? Mà nhớ mà thương đến thế này ! Cố nhân chẳng khóa buồng xuân lại Vung văi ân t́nh khắp đó đây. Mưa chiều, nắng sớm, người ta bảo Cả đến ông giời cũng đổi thay Gia đ́nh thiên cả lên thành thị Buôn bán loanh quanh bỏ cấy cày "Anh em cánh nhạn người Nam Bắc Tâm sự hồn quyên lệ ngắn dài ..." Giời mưa ở Huế sao buồn thế! Cứ kéo dài ra đến mấy ngày Hôm qua c̣n sót hơn đồng bạc Hai đứa bàn nhau uống rượu say Nón lá áo tơi ra quán chợ Trơ vơ trên bến nước sông đầy Sầu nghiêng mái quán mưa tong tả Chén ứa men lành lạnh ngón tay. Ôn lại những ngày mưa gió cũ Những chiều quán trọ, những đêm say Người quen nhắc lại từng tên một Kể lại từng nơi đặt dấu giầy Trôi dạt dám mong ǵ vấn vít Ṣng đời thua nhẵn cả thơ ngây Tỉ tê gợi tới niềm tâm sự Cúi mặt soi gương chén rượu đầy Bốn mắt nhuộm chung màu lữ thứ Đôi ḷng ḥa một vị chua cay Đứa thương cha yếu thằng thương mẹ Cha mẹ chiều chiều ... con nước mây Không hiểu v́ đâu hai đứa lại Chung lưng làm một chuyến đi đầy ? Giời mưa ở Huế sao buồn thế! Cứ kéo dài ra đến mấy ngày ... Nguyễn Bính ================ * Nhiều bản chép là "Trời mưa ở Huế". Tôi lấy theo sách cũ. Lưu ư là trong thơ Nguyễn Bính, ông hay dùng những chữ "giời", "giả nhời", ví dụ: Cô hái mơ ơi Chẳng giả nhời nhau lấy một nhời. Đây là cách nói của người miền Nam Nam Định. Tiếc rằng sau này người ta cho là ông viết sai chính tả nên tự ư sửa đi. Thực ra ông cố ư viết như thế. Lần sửa cuối bởi Tường Thụy; 28-11-10 lúc 10:10 PM |
The Following 2 Users Say Thank You to Tường Thụy For This Useful Post: | ||
CM4Q (28-11-10),
hoatigon208410 (28-11-10)
|
#10
|
||||
|
||||
Những bóng người trên sân ga
Những cuộc chia ĺa khởi tự đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tối ngày. Có lần tôi thấy hai cô gái Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng “Đường về nhà chị chắc xa xôi?” Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều Ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu. Hai người bạn cũ tiễn chân nhau Kẻ ở sân toa kẻ dưới tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nḥa trong bóng tối từ lâu. Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài Chị mở khăn giầu anh thắt lại: “Ḿnh về nuôi lấy mẹ, ḿnh ơi!” Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi trấn ải xa Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng Lưng c̣ng đổ bóng xuống sân ga Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi ǵ Chân bước hững hờ theo bóng lẻ Một ḿnh làm cả cuộc phân ly. Những chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những đôi mắt ướt nh́n đôi mắt, Buồn ở đâu hơn ở chốn này? (Nguyễn Bính) Thích nhất khổ thơ này v́ thấy cứ giống ḿnh thế nào ấy... Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi ǵ Chân bước hững hờ theo bóng lẻ Một ḿnh làm cả cuộc phân ly. |
The Following User Says Thank You to amthanhmoi For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (28-11-10)
|
|
|