|
|
#1
|
|||
|
|||
Dửng dưng trước tổ ấm nhà ḿnh
Sáng nay, cô bạn thân t́m tới cơ quan và kéo tôi ra ngoài uống cà phê. Mặt nó tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ kịp đợi tôi uống hết ngụm đầu tiên, nó đă xổ ra cả tràng: “Này, h́nh như lăo chồng mày có bồ. Đă 3 lần tao bắt gặp lăo ư đi với một em chân dài rồi. Mấy lần trước, tao cứ nghĩ ḿnh nh́n lầm. Nhưng, lần này th́ chắc chắn đúng. Vậy nên, tao phải đến báo tin ngay cho mày”. “Thật đúng là…” – cô bạn bỏ dở câu nói bằng cái thở dài héo hắt. Tôi b́nh tĩnh đặt ly cà phê xuống bàn, hỏi lại: “Thế hả? Ok. Cảm ơn mày. Thôi, tao phải lên làm việc đây”. Nghe vậy, cô bạn nhảy chồm ra khỏi ghế, nh́n tôi bằng đôi mắt in h́nh hai dấu hỏi to đùng: “Này, mày có làm sao không? Lăo ấy là chồng mày. Lăo ấy đang đi với một người phụ nữ khác. Ấy vậy mà mày cứ dửng dưng như thể đây là chuyện nhà hàng xóm vậy. Nghe bạn nói, tôi bỗng ngẩn ṭ te và rồi chất vấn lại bản thân ḿnh. Ừ, th́ chuyện nhà tôi mà. Tôi cũng muốn cáu lắm, muốn nổi giận lắm nhưng sao người cứ lạnh băng, chẳng có tí cảm xúc nào. Có lẽ, nh́n cái vẻ mặt thản nhiên vô hồn của tôi, cô bạn không chịu nổi đă đùng đùng xách túi về trước. Lẽ thường, nghe một tin sốt dẻo như vậy, tôi sẽ phải mặt đỏ tía tai và chất vấn bạn hàng chục câu liền: Nào là có thật không? Mày gặp lăo ấy lúc nào, ở đâu? Con bé đó trông ra sao, xinh hay xấu? Họ có biểu hiện t́nh cảm không? Vậy mà tôi tuyệt nhiên chẳng thốt lên được câu nào. Ngay cả gọi bạn quay lại cũng không. Hôm đó, nghi án chồng có bồ mà cô bạn thân cung cấp cứ ám ảnh tôi suốt. Gọi là không nghĩ ǵ th́ không phải, nhưng, điều làm tôi đau đớn lại không phải về việc chồng ngoại t́nh (có hoặc không) mà là cảm xúc của ḿnh. Tôi tự hỏi ḿnh làm sao vậy? Người đó là chồng tôi, sao tôi lại dửng dưng thế? Hay là t́nh yêu của chúng tôi đă chết rất lâu, trước cả khi tôi nhận ra nó không c̣n tồn tại? Tôi và anh ấy lấy nhau đến nay đă được 15 năm. Chúng tôi có với nhau hai mặt con. Nếu so với lời tuyên bố của một chị cùng cơ quan: Đời sống vợ chồng chỉ kéo dài 5 năm là cùng th́ hôn nhân của chúng tôi đă “thọ” lắm. Một lần, công đoàn cơ quan tôi mời một chuyên gia tư vấn tâm lư đến nói chuyện t́nh yêu – hôn nhân cho cán bộ nhân dịp ngày phụ nữ VN 20/10. Trong buổi đó, chuyên gia hỏi chúng tôi: “Các bạn cảm thấy hôn nhân của ḿnh thế nào? Các bạn thấy ḿnh hạnh phúc hay bất hạnh? Hàng loạt cánh tay đưa lên. Người th́ bảo tôi hài ḷng về những ǵ ḿnh đang có. Người th́ thở hắt bảo: “Hôn nhân của tôi chán chẳng buồn chết”. Đến lượt ḿnh, tôi nói: “Tôi th́ chẳng buồn cũng chẳng vui”. Có một điều tôi muốn nhưng không dám nói ra là kỳ thực, tôi c̣n không nhớ ḿnh có cuộc sống vợ chồng nữa kia. Kết thúc buổi nói chuyện hôm đó, trước khi ra về, vị chuyên gia tâm lư có gặp tôi và nói rằng: “Em cẩn thận với cuộc sống gia đ́nh của ḿnh nhé. Em vui cũng được, buồn cũng được nhưng ít ra là c̣n cảm xúc chứ sống với nhau mà vô cảm hoàn toàn th́ thật đáng lo ngại”. Sau đó, theo lời gợi ư của chuyên gia, tôi bắt đầu để mắt hơn đến gia đ́nh của ḿnh. Tôi kiểm tra xem trong một ngày đời sống vợ chồng của chúng tôi ra sao. Sáng, tôi trở dậy xách làn đi chợ, mua thức ăn. Khi tôi về th́ chồng cũng đă dậy. Chúng tôi thường chạm mặt nhau trong pḥng khách, nhưng chồng tôi sẽ lánh về bên phải để nhường đường cho tôi đi vào bếp. Tôi chẳng cảm ơn chồng một câu, c̣n chồng th́ cũng chẳng hỏi em đi chợ về rồi đấy à, em mua ǵ cho bố con anh ăn đấy. Như điều tất yếu, tôi mua ǵ th́ cả nhà ăn vậy. Chẳng ai thắc mắc là sao không ăn món này, món kia. 7h30, chúng tôi bắt đầu ra khỏi nhà. Sống cùng pḥng nhưng chúng tôi có 2 tủ quần áo riêng. V́ thế, ai thích mặc ǵ th́ tự ra tủ ḿnh chọn lấy một bộ. Bàn là đă có, thích th́ là, không thích th́ tự biên tự diễn. Rồi cặp ai người đó xách, ai xong trước ra trước, ai xong sau ra sau. Con cái lớn tự lo được nên chẳng ai phải đèo ḅng đứa nào. Tôi ra đến cửa là lao xuống cầu thang, trong đầu lởn vởn đủ thứ, nào là công việc hôm nay không biết có thuận buồm xuôi gió không? Tiền tháng này c̣n nhiều hay ít? Tôi chẳng biết chồng ḿnh mặc áo ǵ, quần ǵ. V́ thế có dạo, cô bạn thân gọi cho tôi hỏi hôm nay chồng mày mặc bộ ǵ đi làm (chắc đó là lần đầu tiên nó bắt gặp chồng tôi đi với em nào đó), tôi đă thành thật trả lời: “Xin lỗi, tao không biết”. “Vậy, mày thử gọi đến cơ quan xem lăo ấy có ở đó không đi, việc gấp lắm”. Tôi lại cười: “Số cơ quan lăo ấy tao cũng không biết nốt v́ đă bao giờ gọi đâu”. Thế cơ quan lăo ấy ở đâu, cô bạn sốt ruột. Nào đă lên bao giờ đâu, chỉ biết nó nằm trong cái ṭa nhà cao tầng ở chỗ tháp nước ấy. Cô bạn hét lên một tiếng “chịu mày” rồi cụp máy. Quả là thế thật, ngoài việc cùng sống chung dưới một mái nhà, tôi chẳng có thêm thông tin ǵ về chồng cả. Thậm chí, nói không ai tin, người ngoài có khi c̣n hiểu chồng tôi hơn tôi. Họ c̣n biết anh ư đang làm ǵ, biết địa chỉ email, nick chat của anh ấy. C̣n tôi, trừ mỗi tối gặp nhau, c̣n lại suốt cả ngày, chẳng bao giờ bấm máy gọi điện, nhắn tin cho chồng. Nhà cửa đó, chồng thích về lúc nào th́ về. Đến giờ chưa về th́ mẹ con tôi sẽ ăn cơm trước. Riêng khoản đi ăn trưa, xem phim cùng nhau th́… với tôi đó là thứ vô cùng xa xỉ, hơn cả là hái sao trên trời. Tuy vậy, tối đó, sau khi gặp bạn, tôi cũng cố tỏ ra quan tâm đến chồng hơn. Trong bữa ăn, tôi không c̣n quay ra chỉ nhăm nhăm gắp thức ăn cho con như trước mà nh́n lên… ngắm chồng. Tôi chợt nhận ra, lâu lắm rồi, tôi chưa từng nh́n thẳng vào mặt chồng như vậy. Nụ hôn, cái ôm ấp yêu thương càng không. Chồng tôi không nhận ra sự thay đổi đó ở tôi, vẫn cắm mặt vào ti vi, mồm nhai cơm như một cái máy. Anh ăn xong trước nhất. Đặt đũa xuống bàn, chồng tôi bước ra pḥng khách, lại bật ti vi lên xem. C̣n tôi, con ăn xong bắt đầu quắn lên rửa một đống bát đĩa. Chẳng ai nói với ai câu nào. Các con th́ bận học, chồng bận xem ti vi, c̣n tôi bận dọn dẹp. Khi văn việc, chúng tôi trở vào pḥng riêng. Mỗi người lại cắm mặt vào một thứ. Tôi dùng máy tính, check mail, chat chit c̣n chồng th́ lướt web, chơi điện tử trên Ipad. Từ màn h́nh bên này, cô bạn thân nhảy vào, liên tục hỏi: “Mày đă nói chuyện với chồng chưa? Lăo ư đúng là có bồ không? Mày có thấy lăo ư khác lạ không?” Tôi vội vàng đánh máy trả lời: “Chưa nói. Mà cũng chẳng biết nói ǵ. Lăo ư vẫn thế. Và tóm lại, tao chẳng muốn biết làm ǵ”. Hết cô bạn thân, lại có thêm mấy đồng nghiệp ở cơ quan nhảy vào bắt chuyện. Từ chuyện vui chuyện buồn, đến cả tán láo toét để giết thời gian… tôi cũng chơi hết. Nhưng, tôi chợt nhận ra, ḿnh có thể tṛ chuyện với bất kỳ ai, trừ chồng. Tôi chát với cả thế giới này, nhưng chưa một lần trong bao năm qua, nói chuyện với chồng có đầu có đuôi quá mươi phút. Tắt máy vi tính, tôi quay sang thử bắt chuyện với anh. Cô bạn khuyên tôi hăy thử tâm sự với chồng chuyện ở cơ quan, chuyện bạn bè và hỏi ư kiến lăo ư. Ngụ ư của bạn tôi là hăy cải thiện quan hệ “nhạt toẹt” để kéo lăo ư về với ḿnh. Và tôi làm theo. “Hôm nay, con Hoài đến chỗ em đấy. Nó rủ em mua chung cư. Nó có suất, anh thấy thế nào?”. Tôi bịa ra chuyện Hoài – cô bạn thân rủ mua chung cư – hy vọng sẽ khiến anh thu hút. “Thể hả. Nó giàu nhỉ”. Chồng tôi đáp. “Chuyện, chồng nó vừa mới được thăng chức lên làm tổng giám đốc rồi. Nó không giàu mới lạ”. “Ừ”, chồng tôi đáp và vẫn cắm cúi vào Ipad. “Thế anh thấy ḿnh có nên mua nhà chung cư không?” Tôi tiếp tục tấn công. “Tùy em. Đủ tiền th́ mua, không đủ th́ thôi”. Và câu chuyện giữa chúng tôi kết thúc không đầu không cuối như vậy. Giả sử bây giờ chồng tôi có nói tiếp th́ tôi cũng sẽ chào thua. Bởi, tôi thấy ḿnh chẳng có tí hứng thú ǵ nói chuyện với chồng cả. Tôi lấy cuốn truyện ra đọc, lát sau quay sang th́ chồng đă ngủ từ lúc nào. Tôi tắt đèn, ḅ vào chăn, và xoay lưng vào anh. Thế là xong một… buổi tối vợ chồng. Đến bây giờ, câu hỏi chồng có ngoại t́nh không với tôi vẫn là ẩn số. Mà đúng hơn là ẩn số mà tôi cũng chẳng buồn t́m hiểu. Chúng tôi vẫn sống dưới một mái nhà, nhưng cứ nhàn nhạt như vậy. Chồng tôi chẳng đánh mắng tôi, cũng chẳng căi vă với tôi. Hết giờ anh ấy vẫn về nhà. Lương tháng vẫn nộp đều đều. Chỉ có điều, chúng tôi không có ǵ đột phá cả. Thi thoảng, cô bạn thân vẫn đến nhà tôi chơi. Để thăm ḍ chồng tôi, cô bạn trêu: “Anh ơi, vợ anh nó có bồ đấy. Ở cơ quan nó, có một anh chàng sếp trẻ đẹp trai, mê nó cực kỳ”. Chồng tôi chỉ cười bảo: “Làm ǵ có chuyện đó”, rồi anh cũng nhanh chóng quên luôn. Tôi chờ măi mà chẳng thấy anh chất vấn, ghen tuông cho dù sâu thẳm, tôi lại mong anh làm điều đó. Thi thoảng, tôi mua váy mới, làm lại tóc, uốn lại lông mi, chồng tôi cũng chẳng nhận ra. Bởi có bao giờ anh sờ vào tủ quần áo của tôi đâu mà biết tôi có những bộ nào. Cũng như vậy, tôi cũng kệ, anh có bồ cũng được mà không cũng được. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu anh có bồ thật th́ sao nhỉ? Th́ ly hôn. Đó là câu trả lời mà tôi nhanh chóng vẽ ra. Rồi tôi lại tự hỏi: Sao ḿnh có thể nói ra hai từ ly hôn nhẹ nhàng đến thế, thoải mái đến thế. Trời ơi, hôn nhân của chúng tôi, có ai định nghĩa giúp là đang ở “thể” nào không? Theo B́nh Yên Đời sống Gia đình |
#2
|
|||
|
|||
Thường đọc mục tâm sự trên Vnexpress. Lần đầu tiên có một bài khiến ḿnh phải đọc lại...
|
The Following 5 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hahaha (04-10-12),
hoatigon208410 (04-10-12),
kehotro (04-10-12),
Phidiep5 (04-10-12),
úm_bala (05-10-12)
|
#3
|
||||
|
||||
Bởi v́ trên đời vẫn c̣n nhiều nhiều như thế, ko chỉ có 1 ...phải ko Nường...?
|
The Following 4 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
#4
|
||||
|
||||
Cứ mê net cho lắm vào th́ nó ra thế, phải chăng mem nv cũng vại?
Bọn Nghé th́ khi c̣n ngoài đồng cứ kêu nhắn nhặng xị lên, thành trâu rồi th́ trợn mắt ph́ ph́ chực húc. Với nghé VN th́ chắc tay sẹo tay roi như anh em bần nông là êm! |
The Following 6 Users Say Thank You to hahaha For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (04-10-12),
kehotro (04-10-12),
langthangkhach (09-10-12),
phale (04-10-12),
Phidiep5 (04-10-12),
úm_bala (05-10-12)
|
#5
|
|||
|
|||
Mem NV h́nh như toàn onl trong giờ làm việc hay sao mà 3H. Tan sở thấy diễn đàn vắng tanh mừ..
|
The Following 5 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hahaha (04-10-12),
hoatigon208410 (04-10-12),
kehotro (04-10-12),
Phidiep5 (04-10-12),
úm_bala (05-10-12)
|
#6
|
||||
|
||||
Quote:
Cái ṿng chán đời-mê nét-mê nét-chán đời nóa dất nguy hại đới! |
#7
|
|||
|
|||
Quote:
Chứ không chán đời - tự tử th́ c̣n nguy hại hơn í 3H... |
The Following 4 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#8
|
|||
|
|||
Phải thông cảm cho thời kỳ quá độ của VN chúng ta khi mới ḥa nhập vào nhịp chung của Thế giới. Do lạ lẫm nên người ta phát huy chúng đến mức cực đoan. Nhưng sau này ổn định lại rồi th́ XH cũng giống như các nước đă đi trước ta.
Giống như các cô khi mới bắt đầu mặc sexy th́ ngại v́ bị nh́n soi mói và đánh giá này nọ. Nhưng giờ th́ ngày càng táo bạo hơn. Nh́n riết cũng b́nh thường thôi! Chỉ có cái ǵ quá sốc mới phải nh́n lâu chút xíu và phán một vài câu cũng tuơng đối nhẹ nhàng. Rồi th́ sẽ quen. |
The Following 5 Users Say Thank You to kehotro For This Useful Post: | ||
hahaha (04-10-12),
hoatigon208410 (04-10-12),
langthangkhach (09-10-12),
phale (04-10-12),
úm_bala (05-10-12)
|
#9
|
|||
|
|||
Quote:
Mà nghĩ cho cùng, sống thế nào th́ cuối cùng cũng chết mà... Hơi đâu để ư thiên hạ nói ǵ phải không anh? Ai sống giống cho ḿnh đâu. Cứ sống như ḿnh muốn và đừng làm hại đến ai là được mà... ... Là đọc trong sách viết thế... Hem biết ḿnh làm được không... |
The Following 5 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hahaha (04-10-12),
hoatigon208410 (04-10-12),
kehotro (04-10-12),
langthangkhach (09-10-12),
úm_bala (05-10-12)
|
#10
|
|||
|
|||
Sống trên đời này cứ thuận theo ḷng ḿnh và số trời để đạt được chữ "được" là được!
|
The Following 3 Users Say Thank You to langthangkhach For This Useful Post: | ||
|
|