|
|
Thông Báo |
#1
|
||||
|
||||
Văn Thanh Trắc Nguyễn Văn
Đây là topic văn của Thanh Trắc Nguyễn Văn. Bao gồm các sáng tác truyện ngắn, tiểu phẩm, kịch bản, phê b́nh văn chương....
|
The Following User Says Thank You to thanhtracnguyenvan For This Useful Post: | ||
phale (24-02-11)
|
#2
|
||||
|
||||
Truyện ngụ ngôn: Tiểu hổ gặp họa Chuyện xưa kể rằng có một thời mèo được một ông chủ nuôi yêu quư dám đặt tên cho mèo là Trời! Nhưng một người bạn của ông chủ đă bắt bẻ cho rằng mây che được trời. Thế là ông chủ đổi tên mèo thành Mây. Nhưng người bạn lại nói gió có thể thổi tan mây. Ông chủ lại đổi tên mèo thành Gió. Gió lại bị bức tường cản. Ông chủ lại đổi tên mèo thành Tường! Nhưng chuột lại đục khoét được tường. Ông chủ hồ đồ lại phải đổi tên mèo thành Chuột! Và mèo bắt được chuột. Thế là cuối cùng ông chủ nuôi lại đành phải gọi chú mèo cưng của ḿnh là Mèo như cũ! Câu chuyện mèo lại hoàn mèo vừa kể trên là nỗi “đau” của ḍng họ nhà mèo đă lưu truyền qua nhiều thế kỷ. Cứ tưởng là sẽ có danh xưng mới để có thể “đổi đời” nhưng không ngờ do ông chủ của mèo quá kém thông minh nên đă bị người khác dạy cho một bài học về tội dám “chơi trội”! Nhân dịp năm hết tết đến, Thần Mèo phải về chầu trời để thay thế Thần Hổ nhận nhiệm vụ của một năm mới. Nhớ câu chuyện đau ḷng cũ, Thần Mèo liền qú mọp khóc lóc trước Ngọc Hoàng xin được đổi tên tất cả loài mèo thành tên mới là Tiểu Hổ cho có chút “danh vọng”. Mặc dù Thần Hổ cực lực phản đối nhưng Ngọc Hoàng cũng xiêu ḷng trước những lời năn nỉ của Thần Mèo nên cuối cùng đă chuẩn tâu. Thế là từ đó các chú mèo được dịp vênh váo với đời với cái danh xưng mới là Tiểu Hổ của ḿnh. Nhưng thật không may thời thế đă thay đổi, các “dân chơi” muốn được chơi sang nên đua đ̣i thích ăn thịt của chúa sơn lâm cho oai. Thế là các chú hổ bị săn lùng để dân nhậu lấy xương làm cao hổ cốt, lấy thịt làm món thịt hổ bảy món. Nhưng hổ không phải là thứ dễ bắt và dễ bị giết. Thứ nhất là do hổ dù sao cũng là hổ thật, không dễ bị người ta bắt nạt. Thứ hai hổ là thú quí hiếm, quán nhậu nào mà dám bày bán thịt hổ công khai có mà sập tiệm. Cái khó ló cái khôn, các chủ quán nhậu lư luận: “Các thực khách không ăn thịt hổ được th́ ăn tạm thịt tiểu hổ vậy. Hổ nào cũng là hổ cả! ”. Thật tội nghiệp cho các chú mèo bỗng dưng được người ta ưu tiên đưa lên bàn nhậu! Thần Mèo vô cùng ân hận v́ đàn con cháu của ḿnh bỗng dưng bị gặp đại họa, sống th́ bị truy lùng, chết th́ thân xác không toàn thây v́ bị xào nấu làm các món nhậu. Thấy vậy, Thần Hổ mới cười nói: Có nhiều người thật sự thành công nên nổi danh. Nhưng cũng không hiếm những kẻ bị gặp hiểm họa chỉ v́ cái bệnh háo danh của ḿnh. Thương thay! (Tạp chí Sông Hương Xuân Tân Măo năm 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#3
|
||||
|
||||
Truyện ngụ ngôn: Mèo có bắt chuột? Ngày xưa có một vị quan được giao nhiệm vụ trông coi kho lương thực cho nhà vua. Quan coi kho lương rất mẫn cán và thanh liêm. Hơn mười năm nhận nhiệm vụ ông không hề nhũng lạm dù chỉ là một hạt thóc lép trong kho. Nhưng không may đến một năm nọ, không hiểu sao lũ chuột lại sinh sản bùng phát rất nhiều. Kết quả là dù vị quan đă rất cố gắng ǵn giữ, kho lương thực của nhà vua cứ bị hao hụt mỗi ngày. Nghe lời thuộc hạ vị quan nuôi hơn hai mươi con mèo đem thả vào kho. Lúc đầu kết quả khá khả quan. Lượng lương thực thất thoát mỗi ngày đă giảm hơn một nửa. Ông quyết định nuôi thêm hai mươi con mèo nữa. Nhưng cũng thật bất ngờ, không hiểu sao lượng lương thực hao hụt mỗi ngày lần này không hề giảm sút mà lại có chiều hướng muốn tăng lên! Vị quan vô cùng lo lắng v́ sắp đến kỳ hạn quan khâm sai đại thần đến kiểm tra kho lương. T́nh trạng mất mát lương thực kiểu này nếu cứ tiếp diễn chắc chắn ông sẽ không giữ được cái đầu trên cổ. Vị quan liền treo bảng trước cổng cần mua mèo quí gấp để trừng trị lũ chuột trong kho. Vừa treo bảng buổi sáng th́ buổi trưa đă có một lăo đạo sĩ đến gỡ bảng và xin vào yết kiến. Viên quan coi kho mừng lắm liền mời vào. Lăo đạo sĩ chào vị quan xong liền hỏi: - Thượng quan cần mua mèo quí để làm ǵ? - Ta cần mua mèo quí để bắt chuột. - Thượng quan lầm rồi. Bắt chuột hay không không phải là do mèo quí hay không quí. Ông bà ta đă có câu “mèo nhỏ bắt chuột con” là muốn nói đến ư đó. Loài mèo từ thuở xa xưa con nào cũng biết bắt chuột. Nhưng từ khi ở chung với loài người. Nhiều con mèo đă nhiểm tật xấu từ chủ nuôi như ăn vụng, hoặc tệ hơn là móc nối với loài chuột để hưởng lợi cho ḿnh! - Có loại mèo biết móc nối với chuột ư? Ta chưa từng nghe! - Thượng quan có đọc nhiều sách không? - Từ nhỏ tứ thư ngũ kinh ta đều thuộc làu cả. - Thượng quan có thường đọc sử, đọc thơ không? Có xem tranh nhiều không? - Đạo sĩ khinh thường ta quá. Ta đă đọc trọn bộ Sử Kư của Tư Mă Thiên, thơ của thi tiên Lư Bạch bài nào ta cũng thuộc, tranh của Tô Đông Pha hầu hết ta cũng đă từng xem qua… - Thượng quan tỏ ra rất am hiểu văn hóa và học thuật của … nước ngoài! Lăo chỉ xin thượng quan đến làng tranh Đông Hồ của nước ta để t́m mua bức tranh Đám cưới chuột về xem. Lúc ấy thượng quan sẽ hiểu ngài cần phải làm ǵ... Nói xong lăo đạo sĩ liền cười ngất và biến mất. Viên quan coi kho bỗng giật ḿnh, toàn thân mồ hôi ướt đẫm. Ông liền vội sai thuộc hạ đến làng tranh Đông Hồ gấp. Khi bức tranh Đám cưới chuột được tŕnh lên, nh́n lũ chuột dâng quà cho mèo trong tranh viên quan hoàn toàn tỉnh ngộ. Cuối cùng qua điều tra viên quan coi kho cũng đă phát hiện được có hai trong hai mươi con mèo nuôi tăng cường lần sau, đă dung dưỡng cho họ hàng nhà chuột và giúp cho lũ chuột có điều kiện ăn xén ăn bớt lương thực trong kho. Trị tội hai con mèo này xong nạn chuột trong kho từ đó xem như mất hẳn. Sau này viên quan đă rút ra một kinh nghiệm quí báu để truyền lại cho các quan coi kho thế hệ sau: Không cần có mèo quí mới bắt được chuột và không phải con mèo nào cũng có sở thích bắt chuột! (Tạp chí Sông Hương Xuân Tân Măo năm 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#4
|
||||
|
||||
Truyện ngụ ngôn: Mèo dạy vơ. Ngày xưa rất là xưa, hổ và báo là hai anh em chú bác họ. Tuy to xác nhưng hổ và báo đều rất vụng về nên thường bị các thú dữ khác trong rừng bắt nạt. Nghe đồn cô ruột của ḿnh là mèo vơ nghệ rất cao cường, cả hai bàn nhau cùng t́m đến xin cô mèo dạy cho vài miếng vơ để pḥng thân. Nhận hai đệ tử lại là hai đứa cháu ruột nên cô mèo dạy vơ rất tận t́nh. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, hổ và báo gần như đă lột xác hẳn, thân pháp trở nên thật nhẹ nhàng, các thế chụp vồ đều rất biến hóa uyển chuyển. Một ngày nọ, mèo cho các đệ tử thử tài. Hai con lợn ḷi hung dữ được thả ra để thi đấu với hổ và báo. Chỉ chưa đầy một khắc hai con lợn ḷi đă bị hổ và báo vật chết. Tiếp đó hai con bướm nhỏ nhắn xinh đẹp được thả bay lên. Chỉ với một cái tát đầy móng vuốt cực kỳ chính xác của hổ, con bướm đă bị vỡ ra nhiều mảnh vụn. Riêng báo cứ chần chừ măi vẫn chưa chịu ra tay, cuối cùng chú bướm c̣n lại bay đi mất. Mèo giận lắm kêu báo tới quở trách. Báo dập đầu khóc: - Thưa cô mẫu, con bướm nhỏ đó như một đóa hoa biết bay, làm đẹp cho đời. Vả lại nó có hại ai đâu sao ta phải giết nó? Mèo nghe xong gật gù, nhưng vẫn mắng nhiếc báo măi không thôi… Nửa năm sau mèo cho hai đệ tử xuống núi. Hổ vốn bản tính hung hăng nên đi gây sự khắp nơi. Với tài nghệ tuyệt luân vừa học được không bao lâu hổ trở thành vô địch với danh vị Chúa tể sơn lâm khiến muôn loài phải kính nể. Nghe tin báo cũng nổi danh không kém, hổ liền đến t́m báo để tranh tài. Báo do không to bằng hổ nên đánh không lại hổ, phút nguy khốn báo liền nhảy lên cây để tránh. Hổ vô cùng ngạc nhiên v́ tuyệt kỹ leo cây cô mèo không hề dạy cho hổ. Hổ uất ức liền trở lại nơi học vơ định giết mèo để trả thù. Không ngờ mèo cũng đă biết trước nên đă leo lên cây lánh nạn. Mèo cười nói: - Báo tuy dũng mănh nhưng cũng có ḷng nhân hậu, nên nó xứng đáng được ta truyền hết các bí kiếp vơ công. C̣n ngươi chỉ là kẻ độc ác, chỉ thích dùng sức mạnh của ḿnh hiếp đáp kẻ yếu hơn th́ làm sao có thể lĩnh hội hết được các tuyệt kỹ của ḍng họ mèo chúng ta? Hổ nghe xong vô cùng ân hận. Và từ đó cho đến nay tuy hổ vẫn là Chúa tể sơn lâm nhưng vẫn không thể leo cây được như mèo và báo cũng chính là từ câu chuyện kể trên. (Tạp chí Cửa Biển Xuân Tân Măo năm 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#5
|
||||
|
||||
Tiểu phẩm: Ai đă giết chết Liễu Thăng? Trong giờ Sử, thấy Tư ngủ gục, cô giáo hỏi: - Tư, ai đă giết chết Liễu Thăng? Tư đứng dậy ngơ ngác: - Thưa cô, theo em nghĩ có thể là do bọn người máy sát thủ trong Bảy viên ngọc rồng giết. V́ bọn này bản chất của chúng hung hăng tàn bạo lắm ạ! - Sao lại có bọn người máy ở đây? - Thưa cô thế th́ em không biết. V́ em có biết Liễu Thăng là ai đâu mà giết! Cô giáo giận lắm, mời mẹ Tư đến lớp. Mẹ Tư vội nói ngay: - Thưa cô, oan cho con tôi quá. Thằng Tư con tôi nó hiền lành lắm. Với lại nó c̣n nhỏ làm sao có thể giết chết Liễu Thăng cho được. Nếu cô nghi ngờ, xin cô cứ nhờ công an điều tra sẽ rơ ngay thôi ạ! - Nhưng Liễu Thăng không phải là người thời nay. Trong lịch sử hắn là một danh tướng đời nhà Minh đă từng sang xâm lược nước ta... - Thế là cô giáo đă lầm lẫn rồi ạ, v́ về sử tôi rành lắm. Tôi đă coi trọn bộ phim Bao Thanh Thiên của Đài Loan rồi Tân Bao Thanh Thiên của Hồng Kông, nhưng không thấy có tập phim nào đề cập đến vụ án Liễu Thăng cả ạ! Với lại Liễu Thăng nếu là danh tướng, nghĩa là hắn rất giỏi vơ nghệ, th́ chỉ có Triển Chiêu mới có thể giết được hắn thôi ạ! - !!! (Báo Phụ Nữ Chủ Nhật số 26, ngày 11.7.1999) Hà Thanh Chương (Thanh Trắc Nguyễn Văn) |
#6
|
||||
|
||||
Tiểu phẩm: Chuyện trên trời Nước Trời đă thái b́nh hơn năm trăm năm nay. Bỗng một ngày nọ, Táo Quân gọi điện thoại qua đường dây nóng, báo tin khẩn cấp cho Ngọc Hoàng Thượng Đế hay tin Ngưu Ma Vương và bọn yêu ma đàn em dưới trần thế đang nhiễu loạn dân lành. Lập tức Ngọc Hoàng triệu các quan văn vơ vào chầu để bàn phương sách diệt quỷ trừ ma cứu nguy cho bá tánh. Nam Tào bước ra tâu: - Kính thưa Ngọc Hoàng, mấy năm nay bọn ác ma mà đứng đầu là Ngưu Ma Vương ở dưới trần luôn t́m cách mua bán bồ đà, bạch phiến, ma túy, rồi thuốc lắc… vừa lén lút vừa công khai làm hại không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú. Không ít gia đ́nh v́ chúng mà phải nhà tan cửa nát. Vợ không dám nh́n chồng, cha mẹ phải ĺa xa con cái. Bọn chúng cũng nhân cơ hội ấy gieo rắc căn bệnh AIDS, căn bệnh của thế kỷ mọi lúc mọi nơi làm cho nhiều người phải chết oan. Nói chung tội ác của lũ quỷ Ngưu Ma Vương đă gây ra mấy năm nay toàn là tội tày trời nhiều không kể xiết… Ngọc Hoàng khoác tay: - Thế các quan sở tại đâu? Sao để chúng lộng hành quá đáng như vậy? Táo Quân bước ra tâu: - Thưa Ngọc Hoàng, các quan sở tại đều tận trung với triều đ́nh, cố sức ra tài bắt quỷ trừ ma, nhưng tiếc rằng do lực bất ṭng tâm và có quá nhiều khó khăn khách quan cũng như chủ quan nên vẫn không thể đối phó nổi với lũ quỷ này. Bọn Ngưu Ma Vương đều là lũ bạch tuộc quái vật, có ba đầu sáu tay trăm ṿi v́ vậy có thể luồn lách khắp nơi. Cứ chặt đứt ṿi này lại mọc thêm ṿi khác, không thể trừ ngay được. - Ghê gớm đến thế sao? Thôi để trẫm ra lệnh cho thiên quân thiên tướng xuống trần diệt chúng cứu nguy cho dân lành vô tội vậy. Lư Thiên Vương và Na Tra đâu? Mau bước ra đợi lệnh! Lư Thiên Vương và Na Tra vội bước ra. - Trẩm phong cho Lư Thiên Vương làm nguyên soái, Na Tra làm tiên phuông thống lĩnh đại quân xuống trần dẹp loạn. Hẹn trong ba ngày phải ra quân. Lư Thiên Vương sợ hăi quỳ xuống thềm ngọc sụp lạy Ngọc Hoàng: - Thưa Ngọc Hoàng ba ngày th́ không được đâu ạ! Phải hơn một tuần thần mới có thể chuẩn bị kịp để ra quân! Ngọc Hoàng giận dữ quát: -Cha chả giỏi thay cho Lư Thiên Vương,ngươi thống lĩnh đại quân của nhà trời tại sao lại làm ăn trễ nải đến như vậy? Ngươi thiếu thứ ǵ nói mau? Lương thực, quần áo, thuốc men, xe cộ, đạn dược hay súng ống ? - Tâu Ngọc Hoàng những thứ đó thần đều đă chuẩn bị đầy đủ, nhưng thần cần phải lo những cái mới phát sinh trong quân đội. - Những cái mới phát sinh trong quân đội là những cái ǵ? - Dạ, là… mắt kính ạ? - Mắt kính? - Dạ phải, mấy chục năm nay không hiểu Bắc Đẩu cải cách giáo dục như thế nào mà bọn trẻ học hành quá tải đều phải mang mắt kính cả. Do đó quân sĩ mới nhập ngũ bây giờ hầu hết đều bị cận thị. Thần phải lo làm mắt kính dự pḥng cho tướng sĩ bị cận nên mới chậm trễ ra quân như vậy. Ngay cả quân sĩ thần hiện giờ, hậu cần ngoài xe lương, xe súng, xe đạn, xe thuốc, … thần cần phải có thêm mấy xe “mắt kính” cho quân lính của thần! - Mắt kính? Hừ, trẫm năm nay đă mấy triệu tuổi rồi mà có cần mang kính ǵ đâu! Lũ trẻ giờ sao tệ thế? Trẫm nghe nói Kim Tra, con của khanh là một vị tướng giỏi. Quân lính của Kim Tra như thế nào? - Dạ, Kim Tra là tướng lĩnh pháo binh. Ba phần tư lính pháo binh đều “mang kính” cả! - Hừ, lính pháo binh mà “mang kính” lỡ đang nạp đạn vào pháo rớt mất mắt kính th́ sao? C̣n Mộc Tra? - Mộc Tra th́ lănh đạo đội quân trinh sát. Cũng hầu hết phải “mang kính”! - Đă “mang kính” th́ c̣n trinh sát cái nổi ǵ! C̣n Na Tra? - Na Tra là tiên phuông nên đạo quân của nó là đạo quân thiện chiến nhất. Quân của Na Tra có thể đạp lũy phá thành, đánh cảm tử cận chiến, đánh thủy đánh bộ đều giỏi cả. Nhưng tâu bệ hạ do Na Tra dạo này cũng bị học hành quá tải nên nó và quân sĩ của nó cũng đều phải “mang kính” gần hết! Ngọc Hoàng cúi xuống nhỉn kỹ, phát hiện trên đôi mắt của danh tướng trẻ tuổi Na Tra quả cũng đang mang kính “lấp lánh” thật. Ngọc Hoàng chỉ kịp kêu lên một tiếng “Úi trời ui! ” rồi ngă lăn ra đột quỵ, khiến các quan hốt hoảng phải đưa ngài đi cấp cứu. (Tạp chí Bông Sen số 7 và 8 năm 2005) Hà Thanh Chương (Thanh Trắc Nguyễn Văn) |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|