|
|
Thông Báo |
#31
|
||||
|
||||
Bao giờ trở lại - Hoàng Trung Thông
Các anh đi Ngày ấy đă lâu rồi Xóm làng tôi c̣n nhớ măi Các anh đi Bao giờ trở lại Xóm làng tôi trai gái vẫn chờ mong Làng tôi nghèo Nho nhỏ bên sông Gió bắc lạnh lùng Thổi vào mái rạ Làng tôi nghèo Gió mưa tơi tả Trai gái trong làng vất vả ngược xuôi Các anh về mái ấm nhà vui Tiếng hát câu cười Rộn ràng xóm nhỏ Các anh về tưng bừng trước ngơ Lớp đàn em hớn hở theo sau Mẹ già bịn rịn áo nâu Vui đàn con nhỏ rừng sâu mới về Từ lưng đèo Dốc núi mù che Các anh về Xôn xao làng tôi bé nhỏ Nhà lá đơn sơ Nhưng tấm ḷng rộng mở Nồi cơm nấu dở Bát nước chè xanh Ngồi vui kể chuyện tâm t́nh bên nhau Anh giờ đánh giặc nơi đâu Chiềng Vàng, Vụ Bản, hay vào Trị Thiên Làng tôi thắng lợi vụ chiêm Lúa thêm xanh ngọn, khoai lên thắm vồng Giảm tô hai vụ vừa xong Đêm đêm ánh đuốc dân công rực đường Dẫu rằng núi gió đèo sương So anh máu nhuộn chiến trường thấm chi. Bấm tay tính buổi anh đi Mẹ thường vẫn nhắc: biết khi nào về? Lúa xanh xanh ngắt chân đê Anh đi là để giữ quê quán ḿnh Cây đa, bến nước, sân đ́nh Lời thề nhớ buổi mít tinh lên đường Hoa cau thơm ngát đầu nương Anh đi là giữ t́nh thương dạt dào. Các anh đi Khi nào trở lại Xóm làng tôi Trai gái vẫn chờ mong Chờ mong chiến dịch thành công Xác thù chất núi bên sông đỏ cờ Anh đi chín đợi mười chờ Tin thường thắng trận, bao giờ về anh? |
#32
|
||||
|
||||
Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng? - Chế Lan Viên
Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn ngh́n năm! Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng? - Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất Khi Nguyễn Trăi làm thơ và đánh giặc, Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hóa thành văn, Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào cửa Bắc. Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng... Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn: Trái cây rơi vào áo người ngắm quả, Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn, Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ, Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn... Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời, Cửa vẫn đóng và Đời im im khoa Những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách trả lời Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ Văn Chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi! Có phải cha ông đến sớm chăng và cháu con th́ lại muộn? Dẫu có bay giữa trăng sao cũng tiếc không được sống phút giây bây giờ Buổi đất nước của Hùng Vương có Đảng, Mỗi người dân đều được thấy Bác Hồ, Thịt xương ta, giặc phơi ngoài băi bắn Lại tái sinh từ Pắc Bó, Ba Tơ... Không ai có thể ngủ yên trong đời chật Buổi thủy triều vẫy gọi những vầng trăng. Mỗi gié lúa đều muốn thêm nhiều hạt, Gỗ trăm cây đều muốn hóa nên trầm, Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt, Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng... Ôi! Trường Sơn vĩ đại của ta ơi! Ta tựa vào ngươi, kéo pháo lên đồi, Ta tựa vào Đảng ta, lên tiếng hát, Dưới chân ta, đến đầu hàng Đờ-cát, Rồng năm móng vua quan thành bụi đất, Mỗi trang thơ đều dội tiếng ta cười! Đều lộng hương thơm những cánh đồng hợp tác Chim cu gần, chim cu gáy xa xa... Ruộng đoàn tụ nên người thôi chia cắt, Đêm no ấm, giọng chèo khuya khoan nhặt, Lúa thêm mùa khi lúa chín về ta. Rồi với đôi tay trắng từ Đinh, Lư, Trần, Lê... Đảng làm nên công nghiệp. Điện trời ta là sóng nước sông Hồng An Dương Vương hăy dậy cùng ta xây sắt thép, Loa thành này có đẹp mắt Người chăng? Ong bay nhà khu Tỉnh ủy Hưng Yên Mật đồng bằng mùa nhăn ngọt môi em Cây xanh ngắt đất bạc mầu Vĩnh Phúc... Ôi! Cái thuở ḷng ta yêu Tổ quốc Hạnh phúc nào không hạnh phúc đầu tiên? Ôi, cái buổi sinh thành và tái tạo Khi thiếu súng và khi th́ thiếu gạo Nhung phù sa đẻ ra những Cà Mau thịnh vượng mai sau. Dẫu là Chúa cũng sinh từ ruột máu, Ta đẻ ra đời, sao khỏi những cơn đau? Hăy biết ơn vị muối của đời cho thơ chất mặn! Ôi! Thương thay những thế kỷ vắng anh hùng, Những đất nước thiếu người cầm thanh gươm ngh́n cân ra trận, Nhà thơ sinh đồng thời với mưa phùn và những buổi hoàng hôn, Cả xứ sở trắng một màu mây trắng, Ai biết mây trên trời buồn hơn hay thơ mặt đất buồn hơn? Chọn thời mà sống chăng? Anh sẽ chọn năm nào đấy nhỉ? - Cho tôi sinh ra buổi Đảng dựng xây đời, Mắt được thấy ḍng sông ra gặp bể, Ta với mẻ thép gang đầu là lứa trẻ sinh đôi, Nguyễn Văn Trỗi ra đi c̣n dạy chúng ta cười... Cho tôi sinh giữa những ngày diệt Mỹ, Vóc nhà thơ đứng ngang tầm chiến lũy Bên những dũng sĩ đuổi xe tăng ngoài đồng và hạ trực thăng rơi. |
#33
|
||||
|
||||
Lời mẹ dặn - Phùng Quán
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi Mẹ tôi thương con không lấy chồng Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải Nuôi tôi đến ngày lớn khôn. Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ Ngày ấy tôi mới lên năm Có lần tôi nói dối mẹ Hôm sau tưởng phải ăn đ̣n. Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn Ôm tôi hôn lên mái tóc - Con ơi trước khi nhắm mắt Cha con dặn con suốt đời Phải làm một người chân thật. - Mẹ ơi, chân thật là ǵ? Mẹ tôi hôn lên đôi mắt Con ơi một người chân thật Thấy vui muốn cười cứ cười Thấy buồn muốn khóc là khóc. Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét Dù ai ngon ngọt nuông chiều Cũng không nói yêu thành ghét. Dù ai cầm dao dọa giết Cũng không nói ghét thành yêụ Từ đấy người lớn hỏi tôi: - Bé ơi, Bé yêu ai nhất? Nhớ lời mẹ tôi trả lời: - Bé yêu những người chân thật. Người lớn nh́n tôi không tin Cho tôi là con vẹt nhỏ Nhưng không ! những lời dặn đó In vào trí óc của tôi Như trang giấy trắng tuyệt vờị In lên vết son đỏ chóị Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi Đứa bé mồ côi thành nhà văn Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ. Người làm xiếc đi giây rất khó Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn Đi trọn đời trên con đường chân thật. Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét Dù ai ngon ngọt nuông chiều Cũng không nói yêu thành ghét Dù ai cầm dao dọa giết Cũng không nói ghét thành yêụ Tôi muốn làm nhà văn chân thật chân thật trọn đời Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi Sét nổ trên đầu không xô tôi ngă Bút giấy tôi ai cướp giật đi Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá. |
#34
|
||||
|
||||
Có khi nào - Bùi Minh Quốc
Có khi nào trên đường đời tấp nập Ta vô t́nh đă đi lướt qua nhau Bước lơ đăng chẳng ngờ đang để mất Một tâm hồn ta đợi đă từ lâu. |
#35
|
||||
|
||||
Trời và đất - Phan Thị Thanh Nhàn
Chiều nay chắc giận em ghê lắm Anh bực ḿnh triết lư lung tung Hai đứa ta như trời với đất Tính t́nh sao xung khắc vô cùng Vâng, trời đất chẳng hề thân thiết Và tính t́nh có giống nhau đâu Trời vui buồn ồn ào lộ liễu Đất trầm tư suy nghĩ trước sau Anh ơi! Nếu ví được cao xa như thế Em cũng chẳng là trời đất ǵ đâu Nhưng anh có biết không? trời đất Sẽ chẳng là ǵ nếu thiếu nhau Nhưng trời đất dẫu cao xa lồng lộng Tính vẫn thường bồng bột đổi thay Khi giận dữ băo nghiêng đất lở Băo tan rồi trời xanh ngây thơ Đất khiêm nhường màu xanh lay động Và thẳm sâu lặng lẽ sinh sôi Trên mặt đất chính là cuộc sống Có cần chi biện bạch nhiều lời. |
#36
|
||||
|
||||
Thị Màu - Anh Ngọc
Người mấy trăm năm làm rung chuyển những sân đ́nh Làm điên đảo những phông màn khép mở Người táo bạo Người không hề biết sợ Người chưa từng lùi bước trước t́nh yêu Người phá tung khuôn khổ những điệu chèo Để cuộc sống ùa lên đầu cửa miệng Người trung thực đến không cần giấu giếm Cặp môi hồng con mắt ướt đong đưa Người cả gan sàm sỡ cả cửa chùa Chọn sắc áo cà sa mà chọc ghẹo Thừa sinh lực nên người luôn túng thiếu Nên hương trầm tiếng mơ khéo trêu ngươi Người đi qua nghiêng ngả những trận cười Chấp tất cả lời ong ve mai mỉa Người chịu hết mọi thói đời độc địa Chiếc quạt màu khép mở vẫn ung dung Trên môi người câu hát cứ trẻ trung Từng sợi tóc cũng rung theo nhịp phách Mùi táo chín, mùi hương, mùi da thịt Người đi qua sân khấu tới đời thường Người sống trong hơi thở của nhân dân Mấy trăm năm ai để thương để giận Câu sa lệch cũng ḥ reo nổi loạn Nhịp trống gầm lên những khát vọng không lời Những khát vọng nằm sâu trong mỗi trái tim người Được sống đúng với ḷng ḿnh thực chất Những xiềng xích phết màu sơn đạo đức Mấy trăm năm không khóa nổi Thị Màu Những cánh màn đă khép lại đằng sau Táo vẫn rụng sân đ́nh không ai nhặt Bao Thị Màu đă trở về đời thực Vị táo c̣n chua măi ở đầu môi. |
#37
|
||||
|
||||
Bến đ̣ ngày mưa - Anh Thơ
Tre rũ rợi ven bò chen ướt át Chuối bơ phờ đầu bến đứng dầm mưa. Và dầm mưa dòng sông trôi rào rạt Mặc con thuyền cắm lại đậu chơ vơ. Trên bến vắng, đắm mình trong lạnh lẽo Vài quán hàng không khách đứng xo ro. Một bác lái ghé buồm vào hút điếu Mặc bà hàng sù sụ sặc hơi, ho. Ngoài đường lội họa hoằn người đến chợ Thúng đội đầu như đội cả trời mưa. Và họa hoằn một con thuyền ghé chở Rồi âm thầm bến lại lặng trong mưa. |
#38
|
||||
|
||||
Đất nước - Nguyễn Đ́nh Thi
Sáng mát trong như sáng năm xưa Gió thổi mùa thu hương cốm mới Tôi nhớ những ngày thu đă xa Sáng chớm lạnh trong ḷng Hà Nội Những phố dài xao xác hơi may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy Mùa thu nay khác rồi Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi Gió thổi rừng tre phấp phới Trời thu thay áo mới Trong biếc nói cười thiết tha! Trời xanh đây là của chúng ta Núi rừng đây là của chúng ta Những cánh đồng thơm ngát Những ngả đường bát ngát Những ḍng sông đỏ nặng phù sa Nước chúng ta Nước những người chưa bao giờ khuất Đêm đêm ŕ rầm trong tiếng đất Những buổi ngày xưa vọng nói về! Ôi những cánh đồng quê chảy máu Dây thép gai đâm nát trời chiều Những đêm dài hành quân nung nấu Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu. Từ những năm đau thương chiến đấu Đă ngời lên nét mặt quê hương Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu Đă bật lên những tiếng căm hờn Bát cơm chan đầy nước mắt Bay c̣n giằng khỏi miệng ta Thằng giặc Tây, thằng chúa đất Đứa đè cổ, đứa lột da... Xiềng xích chúng bay không khóa được Trời đầy chim và đất đầy hoa Súng đạn chúng bay không bắn được Ḷng dân ta yêu nước thương nhà! Khói nhà máy cuộn trong sương núi Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng Ôm đất nước những người áo vải Đă đứng lên thành những anh hùng Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh Trán cháy rực nghĩ trời đất mới Ḷng ta bát ngát ánh b́nh minh. Súng nổ rung trời giận dữ Người lên như nước vỡ bờ Nước Việt Nam từ máu lửa Rũ bùn đứng dậy sáng ḷa! |
#39
|
||||
|
||||
Bếp lửa - Bằng Việt
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm Một bếp lửa ấp iu nồng đượm Cháu thương bà biết mấy nắng mưa Lên bốn tuổi cháu đă quen mùi khói Năm ấy là năm đói ṃn đói mỏi Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy Chỉ nhớ khói hung nhèm mắt cháu Nghĩ lại đến giờ sống mũi c̣n cay Tám năm ṛng cháu cùng bà nhóm lửa Tu hú kêu trên những cánh đồng xa Khi tu hú kêu bà c̣n nhớ không bà Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế Mẹ cùng cha bận công tác không về Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa? Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh Vẫn vững ḷng, bà dặc cháu đinh ninh Bố ở chiến khu bố c̣n việc bố Mày có viết thư chớ kể này kể nọ Cứ bảo nhà vẫn được b́nh yên Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen MỘt bếp lửa ḷng bà luôn ủ sẵn Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ Bà vẫngiữ thói quen dậy sớm Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui Nhóm dậy cả những tâm t́nh tuổi nhỏ Ôi kỳ lạ và thiêng liêng- Bếplửa Giờ cháu đă đi xa, có ngọn khói trăm tàu Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa? |
#40
|
||||
|
||||
Nghe tiếng cuốc kêu - Hữu Thỉnh
Những đám mây bay đi Tôi với người ở lại Cuốc kêu ngoài bến sông Cuốc kêu v́ bẫy hiểm Bèo leo nheo nước lên Tôi âm thầm gọi tên Bàn ghế và quần áo cũ Tuổi trẻ đột ngột về Ngơ ngác nh́n tôi Những cánh diều để chỏm Vui hơn điều đáng vui Bánh đa phồng giữa chợ Che bớt một phần buồn Tôi ngồi gọi tên những quân bài tam cúc Xe pháo mă những ngả đường xa lắc C̣n lại thôi hồi tiếng cuốc kêu. Cuốc kêu từ ngày chưa ai đặt tên cho cuốc Cha tôi nhào đất đắp đường Ông táo bằng đất Chiếc chén bằng đất Những người uống rượu lần lượt bỏ đi Cha tôi cầm chiếc chén lên Như cầm một phần đời ḿnh Đă khô ra thành đất Cuốc kêu ngoài băi xa Cuốc kêu từ ngày cây tre chưa đủ lá đan sàng Trên đất ướt có người đến ở Họ bắt đầu như một chiếc rễ nâu Họ làm ra mọi thứ để nuôi nhau Mong con cái có ngày mở mặt Trời tối th́ cậy ngọn đèn Ngọn đèn bấc thắp bằng đầu lạ Ngọn đèn bấc gió nhiều phen cướp mất Cuốc kêu ngoài bến xa! Cuốc kêu từ ngày em lạy mẹ lạy cha Đi theo một sợi tơ hồng Về với anh thành vợ thành chồng T́nh yêu nhiều đứt nối Ta xin rừng một chiếc giường con Xin đất một chiếc ấm nhỏ Một đời người mà chiến chinh nhiều quá Em níu giường níu chiếu đợi anh Em trát những người con trai đẹp Đợi anh Chỉ mong anh về áo rách cũng thơm Chiếc chạn nhỏ với vài đôi đũa mộc Anh cứ tưởng sau chiến tranh th́ toàn là hạnh phúc Chúng ta đă từng vỏ vơ đợi nhau Nhưng không phải em ơi, cuốc kêu không phải thế Trưa nay có điều ǵ mà cuốc kêu như xé Tôi mất hai người anh Cả hai đều rất trẻ Sáng nay lại có người hàng xóm chạy sang Mỗi lần sau đám tang Ḷng ai cũng héo Dạ ai cũng sầu Tôi cứ tưởng không ai c̣n xấu nữa Tôi cứ tưởng tốt với nhau bao nhiêu cũng c̣n chưa đủ Nhưng không phải, trời ơi, cuốc kêu không phải thế. Giếng nước than lắm kẻ chao chân Khu vườn than: có những con sên ngấp nghé lên trời Qua mùa hoa th́ bướm cũng bay đi Tôi ngồi buồn như lá sen rách Cuốc kêu ǵ mà khắc khoải trưa nay Tôi ngồi buồn tôi đếm ngón tay Có mười ngón tay đếm đi đếm lại Đếm đi đếm lại trời ngả sang chiều. Chúng ta bị cái chết gạt về một phía Bị hư danh gạt về một phía Phải vượt mấy trùng khơi mới bắt gặp nụ cười. Vừa bắt gặp nụ cười Th́ lại nghe tiếng cuốc. |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|