|
#301
|
|||
|
|||
Quote:
Mưa chiều ngọn cỏ lắt lay Buồng tim trở gió đêm dài sao vơi... Ra sông lại nhớ đến người Sông sông nước nước khôn nguôi tấm ḷng Bao giờ đây vợ đấy chồng? Hỏi rồi lại hỏi mà không trả lời Dằng dai lần lữa nữa thôi? Mặc cho lúc đứng khi ngồi nhớ nhau Chắc rằng khó hái buồng cau Chắc rằng đến cả lá trầu... cũng không Xa th́ nhớ nhớ mong mong Lại gần mới biết tranh nḥa màu sơn Đành thôi ngậm lấy tủi hờn Hết năm nay nữa là...chôn được rồi Biết đâu góc bể chân trời Một người dưng khác đứng ngồi chờ ta??? Biết đâu dưới rặng tre ngà Kề bên giếng nước,gốc đa đợi ḿnh? Biết đâu đấy mới là t́nh Là chồng là vợ với ḿnh,biết đâu... Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 01-03-13 lúc 06:13 PM |
#302
|
|||
|
|||
Chị năm về chơi
Cả nhà ríu ran,không khí yên b́nh của gia đ́nh bị xáo trộn bởi cái sự mừng người “về từ nơi hông xa lắm”… Mẹ làm ṣ huyết rang me đăi con gái cưng, ây da! Cả nhà măm 5kg ṣ cũng chưa bơ bèn, mẹ đăi thêm một nồi nghêu hấp xả, cuối cùng là món thịt luộc cuốn bánh tráng, đẫy bụng. Tối, cả nhà ra sân tiếp tục măm và tán dóc, bánh chuối hấp được cắt thành từng miếng nhỏ h́nh tam giác xinh xinh, ng̣n ngọt chấm nước cốt dừa béo ngầy ngậy,chẹp chẹp…3 xửng bánh nhanh chóng chui hết vào dạ dày của đám vịt giời. Nằm lăn ra giữa chiếc chiếu nghếch mắt nḥm trời, con bé cháu chuyển hệ ông ổng: “Bầu trời không sao thưa, đường lầy ướt ngơ tối, ….”.Tôi cố gắng lắm nhưng không ḱm được, cười váng, chị hai nhận xét: “ Nhỏ này hát bài này thua “cá lù đù!”.Bị gọi đúng tên tộc, “cá lù đù” hơi lẫy nhưng v́ được khen nên… nở mũi ca ngợi tài năng của ḿnh: “ Ấy! hát bài này phải t́nh cảm, giọng phải ướt như mưa mới …thấm, dầy nè…” Quả thật chị cá hát …được, cả nhà nghe… Bỗng chị năm kêu lên: Mọi người nh́n ḱa! Tất cả quay theo hướng chị năm chỉ: trăng đêm khoác một chiếc áo đỏ au từ từ lặn xuống phía chân trời. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại màu sắc lạ lùng huyền diệu của trăng đêm, tôi nh́n như thôi miên vào ánh trăng,tất cả im lặng nh́n trăng. Chị “ cá lù đù” nói khẽ: “ Nè! Cả nhà c̣n nhớ cái chuyện Mỹ Oanh nói ngọng không?” Không gian vỡ ̣a sau lời gợi của chị tư, kỷ niệm về người cha yêu dấu len vào ḷng tôi,nḥe ướt… Ngày đó tôi mới chừng 7 tuổi,chị năm khoảng 12. Mỗi đêm, năm chị em cùng ngồi vào cái bàn chung ai học th́ học, ai làm bài tập th́ làm, đặc biệt, là chỉ học thầm chứ không đọc ra tiếng để đảm bảo im lặng cho người khác…tư duy. Ba ngồi bên cạnh xem bài hết đứa này đến đứa kia, làm bài tập xong nộp lại cho Ba kiểm tra, học bài xong trả bài cho Ba kiểm tra…cứ thế, ai được Ba gật đầu ô – xờ - kê là xong phận sự, được quyền tung tăng ra sân. Hôm đó, chị năm học bài giỏi nhất, trả bài rốp rốp Ba duyệt cái…rụp cho ra sân chơi, tôi cũng nóng ḷng nên nhẩm nhanh bảng cửu chương và cũng được Ba gật đầu, mở cửa. Chạy ào xuống nhà dưới, hai chị em khệ nệ bê chậu sành ra sân đổ nước đầy rồi lấy cái gương to nhè nhẹ đặt vào chậu để xem bảy sắc màu tuyệt đẹp của ánh trăng, đây là tṛ tôi và các chị rất thích. Trong khi tôi “đắm đuối” nh́n sâu vào cái màu sắc óng ánh của ánh trăng trong chậu th́ chị năm – quá hứng thú – vừa nhảy vừa hét: “Ôi ôi ông trăng,ông tăng đẹp quá!”. Sau đó, chị năm vỗ tay và hát liên thanh: “ Ông tăng ṭn sáng tỏ, soi rơ sân nhà em…”.Cửa mở, Ba nghiêm nghị gọi chị năm: “ Con mới hát ǵ hát lại cho Ba nghe”. Cô nàng có lẽ sung sướng v́ được Ba quan tâm nên không ngại ngùng… rống “ Ông tăng ṭn sáng tỏ…”. Ba lại gọi tôi: “ bé Hiền, đọc cho Ba nghe câu chị con mới hát”. Tôi vô tư: “Ông trăng tṛn sáng tỏ”.Ba quay sang chị năm: “ Con có thấy con sai chổ nào không?” chị năm ngớ ra: “Dạ không!”. “Con đọc cho Ba coi nè : một trăng,hai trăng ba trăng…”.Chị năm nhanh nhảu: “Một tăng hai tăng ba tăng…”.Ba bảo tôi vào nhà mang cây roi keo ra, lúc này chị năm đă biết cái lỗi của ḿnh là…đả đớt. Hoảng hốt, chị chàng năn nỉ: “ba ui, cho con đọc lại”. Ba nghiêm khắc: “ Con ngồi xuống tập đọc cho Ba, trờ, trờ, trờ…cong lưỡi lên rồi x́ hơi ra, trờ…”’ Khổ thân nàng năm, nàng ta …rặn từng chữ theo Ba : “Trờ ,…trờ…tờ…” .Ba kiên nhẫn:" nè! Cong đầu lưỡi lên đốc giọng, đánh mạnh hơi ra như con khạc ấy, trờ…”. Chị năm toát mồ hôi tập theo, càng tập càng...ngọng. Ba nhịp roi nghiêm giọng: “ Con đếm từ một trăng đến mười trăng, đọc chậm từng chữ, đọc sai một lần là phạt ba roi. C̣n con – Ba gọi tôi – Lấy cái dĩa bàng lớn đặt lên đầu, đứng thẳng lưng tập đi cho thong thả coi nà”. “Nhưng mà con…” Ba trừng mắt : “ Con gái đi như chạy, cổ rụt, tay tung tẩy là hư, mau lấy cái dĩa ra đây”. Tôi miễn cưỡng đi lấy dĩa, cái dĩa to đùng bằng sành mà Ba bắt tôi…đội trên đầu đi tới đi lui chùi ui chắc là rớt cái “bụp”, nhưng có bể dĩa th́ xin mẹ chắc mẹ cũng tha, đáng sợ là ngọn roi của Ba đang …đói đít…híc, tôi nào có muốn đi khom, nào có muốn cổ rụt,tay tung đâu kia chứ? Nó …quen vậy biết làm sao? Nghĩ đến cái cực h́nh "đội đĩa" tôi thật hoảng, nhưng lệnh của Ba nào dám trái, bần thần ôm cái dĩa đưa ra, Ba bảo đứng yên thẳng lưng thẳng cổ và…đặt cái vật oan nghiệt lên cí đầu của tôi, Ba bảo tôi bước đi từng bước nhẹ nhàng, tay đánh đằng xa dịu dàng, sau cho bước chân và đánh tay trước sau phù hợp, ba chỉ vào tôi bảo chị năm: “ Con xem em đi một bước, con đọc “ một trăng “, cứ thế tập đọc đến khi nào không c̣n ngọng líu ngọng lo nữa th́ nghỉ.” Ba mắc vơng nằm, vừa nh́n tôi tập đi vừa lắng nghe chị năm tập đọc.Tôi đi như em bé ,ḷ ḍ hụp hưỡi…Ba mắng “ tay đánh đằng xa thong thả coi nà, thẳng lưng lên”. Tôi mím môi mím lợi …bước, trong ḷng thầm tủi cho ḿnh, tôi không biết ḿnh rụt cổ, cũng không thấy ḿnh kḥm lưng, sao Ba lại thấy mà “bắt” tôi tập khổ tập sở thế này? híc…tủi thân quá! Nhưng mà v́ cái roi trong tay Ba, nên tôi chỉ có một cách là….nhẹ nhàng bước đều bước mà thôi. Chị năm c̣n khổ hơn ,nàng ta gồng người rặn từng chữ, mặt đỏ theo từng tiếng phát âm: “ Một tră…ăng, hai tră..ăng, ba tră…ăng…”.Cứ mỗi một tiếng đúng, Ba khen : “Giỏi”. C̣n tôi cứ như h́nh nộm, chân nhấc lên đặt xuống nhè nhẹ, nhiều lần suưt rơi cái dĩa, tôi đưa tay giữ th́ Ba…đằng hắng. Chị hai, chị ba, chị tư đứng xem hai chị em tôi, lại c̣n trêu chọc: “ H́ h́,công chúa đội dĩa, công chúa nói ngọng…” Thật sự lúc đó, tôi thấy ghét vô cùng mấy bà chị của tôi. Cuộc tập dượt gian khổ cũng kết thúc, khi tôi toát mồ hôi nhễ nhại rên rỉ : “ ba ơi con mơi lưng dữ rồi, chịu hết nổi…hu hu…”. Ba gật đầu, chỉ chờ có vậy, tôi lấy cái vật khủng khiếp trên đầu xuống ngồi phệt ra sân khóc, mặc kệ tôi khóc ,Ba lạnh lùng ra lệnh: “ Từ tối mai, học bài xong, con ra sân …đội dĩa tập đi cho Ba ,khi nào hết rụt cổ th́ Ba cho dừng”. Lời của Ba đă …phán tôi nào dám căi, mặc cho tay chân mơi đứ đừ. Riêng nàng năm …bị lănh mấy roi, cái tội : “một trăng, hai trăng, ba trăng…..mười…tăng” Từ sau đêm đó, tôi và chị năm ráo riết…học, cuối cùng, cả hai chị em đều được Ba cho qua …phà, mừng rơn! Chị năm, nhờ có giọng đọc truyền cảm, chị được nhà trường chọn vào Đội Phát Thanh Măng Non, sau này chị c̣n tham gia vào chương tŕnh phát thanh Thanh Niên của Đài Truyền Thanh Huyện. C̣n tôi, vào cấp 3, đằm thắm trong tà áo dài nữ sinh, tôi đến lớp không chút mặc cảm. Khi bị thầy chủ nhiệm…bắt dự thi “ Nữ sinh duyên dáng” và được giải, người đầu tiên tôi nhớ là Ba, tôi có được niềm vui, có được sự tự tin và giải thưởng hôm nay tất cả là nhờ công ơn của Ba tôi. Đêm nay cũng trăng, cũng mảnh sân nho nhỏ,nhưng chúng tôi chỉ c̣n có thể gặp Ba trong hoài niệm. Những phút giây được Ba dắt d́u vẫn măi là ánh đèn soi bước cho đàn con trên đường đời c̣n nhiều gian khổ. Ba vẫn hiện diện bên tôi dù người đă đi xa hơn 20 năm trôi... Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 21-03-13 lúc 06:41 PM |
The Following 10 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (06-04-13),
CM4Q (28-03-13),
hahaha (21-03-13),
kiều thành (26-03-13),
Lan Hương (22-03-13),
nguyenxuan (23-03-13),
Nhím con (21-03-13),
phale (25-03-13),
Trương Nữ Hương Thủy (22-03-13),
tra sua (27-03-13)
|
#303
|
|||
|
|||
Thuở nào tới giờ mới nghe chuyện ba huấn luyện con gái như vầy, tưởng đâu chỉ có ở ḷ luyện hoa hậu, người mẫu hay dạy cung tần thị nữ ngày xưa thôi chớ
Phải biết vậy ai mà dám chê người nhà quê. |
The Following 7 Users Say Thank You to Lan Hương For This Useful Post: | ||
Bảo Minh Trang (24-03-13),
hoabeodai (22-03-13),
kiều thành (26-03-13),
nguyenxuan (23-03-13),
phale (25-03-13),
Trương Nữ Hương Thủy (22-03-13),
tra sua (27-03-13)
|
#304
|
|||
|
|||
Quote:
Chài! Ai cười hở... hết răng xấu ráng chịu! Tớ dù đi đâu, ở đâu, làm ǵ th́ cái chất nhà quê vẫn thế. Mà tớ thích cái chất lúa của tớ lắm cơ! Chứ nếu bi giờ cho tớ làm quư bà sang trọng, tao nhă, quư phái..ǵ gi th́ tớ có mà ..mếu thôi à!Bởi tớ...quê một cục trong máu rồi Con người dù ở đâu,sống trong môi trường nào cũng cần biết điểm yếu của ḿnh để thay đổi cho tốt hơn, đẹp hơn th́ đều đáng quư. Nếu trở về thời trước, sau khi hết rụt cổ tớ có thể xin vào làm thị nữ bưng cơm dời nước hầu hạ LH á Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 25-03-13 lúc 04:41 PM |
The Following 6 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post: | ||
Bảo Minh Trang (24-03-13),
kiều thành (26-03-13),
Lan Hương (26-03-13),
Nhím con (25-03-13),
phale (25-03-13),
tra sua (27-03-13)
|
#305
|
|||
|
|||
Bèo kể chuyện hồi nhỏ nghe gần gũi như chuyện nhà ḿnh, cảm ơn những câu chuyện thật hay của Bèo nhé...
|
The Following 7 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
Bảo Minh Trang (26-03-13),
hoabeodai (29-03-13),
kehotro (25-03-13),
kiều thành (26-03-13),
Lan Hương (26-03-13),
nguyenxuan (26-03-13),
tra sua (27-03-13)
|
#306
|
|||
|
|||
Quote:
Người nhà quê mà đẹp cả tâm hồn và thể xác như vậy th́ gấp ngàn lần một số kẻ ở thành phố, những kẻ mà như Honore de Balzac nói :'thối nát 2 lần nhưng thối nát đúng điệu, cao sang' |
The Following 4 Users Say Thank You to Lan Hương For This Useful Post: | ||
#307
|
|||
|
|||
Trăng xuân
Trăng về lặng lẽ chiếu trời xuân Sáng tỏ nhân gian lắng bụi trần Nhă trí vô thường yêu ngọc tộ Thiền tâm chuyển pháp nhớ kim luân Lung linh ấm áp từng đêm lạnh Lăng đăng xa xôi mấy lúc gần Ước nguyện cùng Người chung lối cũ Ḱa ai đứng đợi dải giang tân Bài thơ này được viết để kỉ niệm sinh nhật Người, dù là Người cũng không muốn nhớ đến ngày SN của ḿnh. Trăng ở đây là h́nh ảnh tượng trưng của Người và Người như cũng hoá thân trong vầng trăng xuân lặng lẽ trở về soi sáng trong những ngày xuân của đất trời và soi sáng tuổi xuân đang dần qua của một người con gái. Dưới ánh trăng xuân, cơi nhân gian với những tối tăm mê lầm dường như sáng tỏ thêm, những bụi bặm đời thường dường như lắng đọng lại Trí huệ bát nhă của Người vượt lên những tầm thường đưa ta đến một hạnh vận nơi Niết bàn, một cảnh giới tuyệt đỉnh của ‘ngọc báu trong hoa sen’ Vầng trăng sáng là hiện thân của Người, như trái tim thiền định của Người, như chiếc bánh xe vàng chuyển pháp luân ấn trên tay đức Như lai, đem đạo pháp luân chuyển qua tam thế, qua ba ngàn thế giới đến thời mạt kiếp nơi cơi ta bà này Trong đêm lạnh, Người sưởi ấm cơi ḷng ta. Người thật gần gụi, Người luôn đến với ánh sáng huyền diệu trải khắp nhân gian nhưng Người cũng thật xa xôi cả những lúc ta tưởng như gần bên Người v́ đâu có ai nắm bắt được ánh trăng bao giờ. Ánh sáng của Người soi sáng cho hết thảy mọi người mà chẳng phải của riêng một ai Mong sao ánh sáng của Người dẫn lối chúng ta theo được con đường Người đă đi để vượt qua sông lầm bến mê đến được bờ giác ngộ |
#308
|
|||
|
|||
Bèo cảm ơn H đă tặng thơ thật tuyệt nhé!Phút b́nh yên được yên b́nh tĩnh lặng thật sự trong tâm của Bèo với những lời b́nh của bạn! Mong sao bạn hữu xa gần cũng có được b́nh yên dù chỉ một phút khi t́m đến.
|
The Following 2 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post: | ||
Bảo Minh Trang (05-04-13),
Lan Hương (30-03-13)
|
#309
|
|||
|
|||
Lời Hành Khất Gửi Công Nương
(VIẾT GIÚP CHO BẠN HIỀN) Đôi ta nào phải là đôi Kẻ nằm ấm chỗ người ngồi lạnh lưng Giàu sang em dẫu chẳng ưng Vẫn hơn nước lă, rau rừng chứ em? Em về em hỏi họ xem Dại nào hơn thế mà đem buộc vào Đôi ta kẻ thấp người cao Dám so Mai -Trúc, Mận- Đào bên nhau Nào anh có dám cơ cầu Bán quần mua được lá trầu... lại hôi Đôi ta ngược với lẽ đời Kẻ trên nhung lụa, người nuôi mộng vàng Sao em chả chọn đường quang Lại quàng bụi rậm cho toang mặt mày? Từ khi tỏ nỗi riêng tây Ḷng anh đau đớn lo ngày lắng đêm Đời em:Phú Quư dần thêm Đời anh:Hành Khất bên thềm ngửa tay Anh liều chẳng biết dở - hay? Dẫu thân nghèo đói thẳng ngay một lời Sao em lại dám yêu tôi? Để đôi đũa mốc được choi mâm vàng Xin em,em chớ ngang tàng Ôm rơm nặng bụng,hân hoan nỗi ǵ? Em về, em nghĩ lại đi... |
#310
|
|||
|
|||
Tiếp Lời Hành Khất Gửi Công Nương
(VIẾT GIÚP CHO BẠN HIỀN) Thương anh em sẽ khổ thôi Chạy ăn từng bữa đứng ngồi không yên Anh nghèo không bạc không tiền Chỉ duy có trái tim nguyên để dành Sợ rằng đời sẽ loanh quanh Như cá trên thớt như Oanh cầm lồng Xác xơ cấu vợ xé chồng Lều tranh sợ bặt tiếng Đồng có khi Xin em,em nghĩ kỹ đi Giờ vui êm ấm,rồi khi đói nghèo? Lại thêm bệnh tật đẳng đeo Hết thời bị gậy phải...trèo lên non Lại thêm những cái cùng con Sinh ra chẳng nhẽ để ṃn trẻ thơ? Biết rằng lắm mộng nhiều mơ Tính toan nào biết bao giờ cho xong? Hăy khoan cái chữ vợ chồng Cho anh xin lại chữ Đồng hôm nao Đôi ta: kẻ thấp - người cao...... |
The Following 4 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post: | ||
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|