|
#11
|
|||
|
|||
Đi chùa
Rằm lên chùa... Người đông như kiến... Những người ăn mày cũng theo đó đông lên, ngồi dọc 2 bên lối vào... Những bàn tay ch́a ra khẩn khoản... Số người dừng lại trước những ánh mắt van xin khổ sở ấy không nhiều. Hoặc họ đă quá quen với cảnh này, hoặc họ sợ bị lừa như các tờ báo đăng tải về những người giả dạng tàn tật để lừa gạt ḷng thương hại của người khác... Mỗi lần có người đi qua không dừng lại, tôi lại đọc thấy sự thất vọng trên những gương mặt khốn khổ, thân xác rách rưới ấy... Chùa ngày rằm nhang khói nghi ngút, mờ mịt cả khuôn viên rộng lớn. Những bó nhang có khi chỉ vừa đốt lên đă được những người làm công tác dọn dẹp nhổ đi cho vào các thùng chứa to đùng... Mỗi bó nhang trung b́nh có giá 5,000 đồng... Ước tính mỗi dịp như thế này có khoảng 1,000 bó nhang được đốt dở dang, tương đương với 5,000,000 đồng ... Chưa kể, hoa đầy kín các bàn thờ, không có b́nh chứa, người ta để ngổn ngang, rơi văi. Mỗi bó hoa giá 30,000 đồng. 100 bó = 3,000,000 đồng. Rồi trái cây các loại, thừa mứa không kể hết! Tôi tự hỏi, Phật ngự trên cao có nh́n thấy cảnh thừa mứa nơi này, đói khát nơi khác không? Trong những người đang lầm rầm khấn vái kia có những người vừa xua tay lạnh lùng với những ánh mắt van nài ngoài cổng chùa, để rồi khúm núm trước những bức tượng gỗ thinh lặng... Và tôi nghĩ, đời ngoài kia, hay chùa trong này, những kẻ có quyền năng vẫn luôn được người ta xum xoe, cung phụng. Chỉ tội cho những người không may... Chỉ cần chỗ chân nhang kia đừng đốt th́ có thể giúp cho bao nhiêu người bất hạnh sống qua được một ngày... Lần sửa cuối bởi phale; 30-08-10 lúc 03:09 PM |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|