|
|
Thông Báo |
#1
|
||||
|
||||
Chiếc Lá Cuối Cùng - (O Henry)
CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG Tác giả : O Henry Dịch giả : Lê Huy Bắc Trong một khu nhỏ ở phía Tây quảng trường Washington , đường phố chạy ngoằn ngoèo và tự cắt thành những mảnh nhỏ gọi là "biệt khu". Nhũng "biệt khu" này tạo thành những góc và đường lượn kỳ lạ. Mỗi con phố tự cắt một hoặc hai lần. Một dạo, có nghệ sĩ đă khám phá ra khả năng hữu ích của con phố này. Thử h́nh dung, một người khi thu hoá đơn tiền sơn, tiền giấy và tiền vải vẽ đi qua phố ấy, bỗng nhiên nhận thấy ḿnh quay lại mà chưa thu được lấy một xu nào. Vậy nên chẳng mấy chốc cánh nghệ sĩ đổ xô dến ngôi làng Greenwich cổ kính ḱ quặc đó, săn t́m những cửa sổ phía Bắc, những đầu hồi thế kỉ thứ mười tám và những căn pḥng áp mái kiểu Hà Lan với giá thuê rẻ. Rồi họ nhập khẩu vài cái xô chậu đúc bằng hợp kim ch́ và thiếc, một hoặc hai cái bếp lẩu từ đại lộ Thứ Sáu rồi h́nh thành nên "khu hoạ sĩ". Áp mái ṭa nhà gạch ba tầng thấp tịt, Sue và Johnsy có một xưởng vẽ. Johnsy là tên gọi thân mật của Joanna. Một người từ Maine đến, c̣n người kia đến từ California . Họ gặp nhau tại Table d'hôte trong tiệm Delmonico trên phố Thứ Tám và nhận thấy có cùng sở thích về nghệ thuật, về món salad rau diếp, về kiểu ống tay áo ngoài rộng và hợp nhau đến nỗi kết quả là một xưởng vẽ chung ra đời. Dạo ấy là vào tháng Năm. Tháng Mười Một, gă khách lạ chưa hề được thấy mặt, lạnh lẽo, mà bác sĩ gọi là gă Viêm Phổi, ŕnh rập đến khu họa sĩ, thỉnh thoảng vươn những ngón tay lạnh buốt của ḿnh chạm vào ai đó. Khắp mạn Đông, kẻ hủy diệt ấy hùng dũng bước đi, quật ngă hàng chục nạn nhân; nhưng khi qua những "biệt khu" đầy rêu và những con phố hẹp loằng ngoằng, bàn chân gă bước đi dè dặt. Ngài Viêm Phổi không thuộc hàng chính nhân quân tử. Một phụ nữ mảnh mai, máu kiệt dần bởi những cơn gió Tây miền California khó có thể là đối thủ chính đáng của gă đần có nắm đấm đỏ, thở dốc, già nua kia. Nhưng gă vẫn quật ngă Johnsy; cô nằm, hầu như không động đậy trên chiếc giường sắt sơn của ḿnh, nh́n qua những ô kính cửa sổ nhỏ kiểu Hà Lan lên bức tường trống trơn của ngôi nhà gạch đối diện. Sáng nọ, ông bác sỹ có đôi mày rậm, đốm bạc gọi Sue ra hành lang. - Ta có thể nói cơ hội sống của cô ấy chỉ c̣n lại một phần mười, - ông nói khi lắc nhiệt kế để thuỷ ngân hạ xuống. - Nhưng cái phần đó c̣n phụ thuộc vào việc cô ấy có muốn sống nữa hay không. Cái kiểu con người cứ sắp hàng bên cạnh ông chủ nhà ḥm như thế th́ thuốc men cũng chẳng có nghĩa lí ǵ. Cô bạn bé nhỏ của cô đă nghĩ rằng ḿnh sẽ không b́nh phục nữa. Cô ấy có điều ǵ vướng mắc trong đầu không? - Bạn ấy - bạn ấy mong ước có ngày vẽ được vịnh Naples , - Sue đáp. - Vẽ ư? Hừ! Cô ấy không có điều ǵ đáng để bận tâm gấp bội lần hơn ư? - một chàng trai, chẳng hạn? - Một chàng trai à? - Sue nói, cao giọng như thể tiếng đàn chợt buông dây. - Một người đàn ông th́ tốt ư? Nhưng, không, thưa bác sỹ, không có chuyện đó đâu. - À, vậy ra chỉ tại yếu thôi, - bác sỹ nói. - Tôi sẽ cố hết sức chữa chạy bằng tất cả vốn liếng y học của ḿnh. Nhưng một khi bệnh nhận bắt đầu tính có bao nhiêu xe dự tang lễ của ḿnh th́ tôi phải trừ đi năm mươi phần trăm công hiệu cứu chữa của thuốc men. Nếu cô có thể làm cho cô ấy hỏi về những mốt mới mùa đông, tay áo chẳng hạn, th́ tôi chắc trong mười phần cô ấy đă khá lên hai thay v́ một như bây giờ. Sau khi bác sĩ ra về, Sue vào pḥng làm việc, khóc ướt đẫm cả chiếc khăn Nhật. Rồi cô b́nh tĩnh mang bảng vẽ vào pḥng Johnsy, miệng huưt sáo một điệu nhạc Jazz. Johnsy nằm, quay mặt về phía cửa sổ, tấm chăn trên người hầu như không gợn vết nhăn nào. Sue ngừng huưt sáo bởi tưởng bạn đă ngủ. Cô dựng bảng vẽ và bắt đầu vẽ bức minh họa cho câu chuyện tạp chí bằng bút sắt. Những họa sĩ trẻ phải lát con đường đến nghệ thuật bằng các bức tranh minh họa cho những truyện trên tạp chí do các cây bút trẻ đă lát xuống để đến với văn học. Khi Sue đang vẽ phác chiếc quần dài cưỡi ngựa trang nhă và chiếc kính một mắt cho nhân vật chính của truyện, anh chàng cao bồi Idaho, th́ cô nghe có tiếng th́ thầm lặp đi lặp lại nhiều lần. Cô bước vội đến bên giường. Mắt Johnsy mở to. Cô đang nh́n ra cửa sổ và đếm - đếm lùi lại. - Mười hai, - cô đếm, ngừng một lát, - "mười một", rồi "mười", "chín"; rồi gần như cùng một lúc "tám" và "bảy". Sue lo lắng nh́n ra ngoài của sổ. Đếm cái ǵ ở ngoài đó? Trong tầm mắt chỉ có một cái sân trơ trụi, ảm đạm và bức tường trống trơn của ngôi nhà gạch cách chừng sáu mét. Một dây trường xuân già, rất già, gốc cong queo và mục nát, leo đến giữa bức tường gạch. Hơi thở lạnh lẽo của mùa thu đă bứt lá của nó ra khỏi thân cho đến lúc chỉ c̣n trơ đám cành cây gần trụi hết lá bám vào những viên gạch nẻ sứt. - Cái ǵ vậy hả bạn? - Sue hỏi. - Sáu, - Johnsy nói như thể là tiếng th́ thào. - Giờ th́ chúng rụng nhanh hơn. Ba hôm trước phải gần cả trăm. Nó làm đầu ḿnh phát đau lên khi đếm. Nhưng bây giờ th́ dễ rồi. Một chiếc nữa đă đi. Giờ chỉ c̣n năm. - Năm cái ǵ hả bạn? Nói cho Sudie của bạn biết đi. - Những chiếc lá. Trên cây trường xuân. Khi chiếc cuối cùng rơi, chắc ḿnh cũng ra đi. Ḿnh biết điều đó đă ba ngày nay. Bác sĩ không nói ǵ với bạn sao? - Ồ, ḿnh không nghe những chuyện nhảm nhí như vậy đâu, - Sue trách với vẻ ân cần quả quyết. - Mấy chiếc lá trường xuân già đó th́ có liên quan ǵ đến việc bạn b́nh phục kia chứ? Tại bạn quá yêu các dây leo ấy, thế đấy, bạn hư quá. Đừng có nói dại nữa! À, sáng nay bác sỹ bảo ḿnh rằng cơ hội b́nh phục nhanh của bạn là - để ḿnh nhớ chính xác lời ông ấy - ông nói cơ hội chiếm đến chín phần mười! À, đấy là cơ hội gần chắc chắn như khi chúng ta đi ô tô hay đi bộ vượt qua một ṭa nhà mới ở New York . Bây giờ hăy cố ăn tí cháo và để Sudie quay lại với bức vẽ, có thế th́ bạn ấy mới có thể bán cho người biên tập rồi mua rượu vang port cho cô bé ốm yếu của bạn và lườn lợn cho cái bụng háu ăn của bạn ấy. - Bạn không cần phải mua rượu vang nữa đâu, - Johnsy nói, mắt vẫn nh́n ra ngoài cửa sổ. - Một chiếc nữa rơi rồi. Không, ḿnh không muốn ăn cháo tí nào. Chỉ c̣n bốn chiếc lá. Ḿnh muốn xem chiếc cuối cùng rụng trước khi trời tối. Rồi ḿnh cũng sẽ đi theo. - Bạn Johnsy yêu quư ơi, - Sue cúi người xuống nói, - bạn có hứa với ḿnh là sẽ nhắm mắt và không nh́n ra ngoài cửa sổ cho đến khi ḿnh làm xong việc không? Ḿnh phải nộp mấy bức này vào ngày mai. Ḿnh cần ánh sáng, nếu không th́ ḿnh đă buông rèm xuống. - Bạn không thể vẽ ở pḥng khác sao? - Johnsy hờ hững hỏi. - Ḿnh thích ở đây, bên bạn, - Sue đáp. - Hơn nữa ḿnh không muốn bạn cứ dán mắt vào những chiếc lá trường xuân ngớ ngẩn ấy. - Khi nào bạn xong th́ báo ngay cho ḿnh nhé, - Johnsy nói, nhắm mắt lại và nằm im, tái nhợt như một pho tượng đổ, - bởi v́ ḿnh ḿnh muốn xem chiếc lá cuối cùng rụng. Ḿnh mệt mỏi v́ chờ đợi. Ḿnh ră rời v́ suy nghĩ. Ḿnh muốn tháo tung mọi thứ ràng buộc và dong buồm lướt đi, lướt đi tựa như một trong những chiếc lá ṃn mỏi đáng thương kia. - Hăy cố ngủ đi, - Sue nói. - Ḿnh phải mời ông lăo Behrman lên làm mẫu bức người thợ mỏ già khắc khổ. Ḿnh sẽ đi một chốc thôi. Đừng cố di chuyển cho đến khi ḿnh quay lại. Lần sửa cuối bởi Hạ Phượng; 01-05-10 lúc 01:23 AM |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|