|
#11
|
|||
|
|||
Mấy hôm nay chẳng hiểu sao nhỏ khác hồi c̣n học cấp II. Nè nha, đi học chưa hết tiết 5 là bụng nhỏ réo gọi biểu t́nh dữ dội luôn dù rằng buổi sáng nhỏ đă mum nhiều ơi là nhiều. Chả bù cho hồi ở cấp II, sáng nhỏ mum nhiều y vậy nhưng trưa về nhỏ chỉ mum súp thôi, ông kẹ Bụt c̣n la nhỏ sao mum ít quá mất sức khỏe, nhưng bây giờ th́ ngược lại, nhỏ đói đến nổi hổng chịu được nên ra về, mặc ai réo gọi cứ réo, nhỏ cứ ghé vào quán mum một bụng , xong mới vững ḷng đi về... Mà là nha, cái tật của nhỏ từ nào giờ hổng bỏ được là hễ nhỏ mum no là tự dưng hai mắt mở hổng lên... Bởi vậy, mẹ hay gọi nhỏ là con heo đất...
Nhỏ cũng chẳng thể nào hiểu ḿnh nữa, hổi trưa, sau khi đi học thêm về, nhỏ dông thẳng lên nhà ngoại chơi bắn banh với cậu và d́, rồi về là ngủ liền để giờ tự dưng thức giấc giống như tên trộm thành Bá Đa... Nh́n quanh quẩn hổng thấy ai hết, không gian im lặng, đây đó tiếng côn trùng rả rích, sao nghe cảm giác lành lạnh...mà cái lạnh này h́nh như là do cơn mưa mang lại hay lạnh gáy đây? Nhỏ cũng hổng biết nữa... Định nhiều chuyện mà nghe cảm giác như có mấy con ma đang lảng vảng quanh nhỏ... tự dưng quên hết chuyện để kể rồi... Hôm nay nhỏ mang trong ḿnh cảm giác sờ sợ giống như trước kia, nhưng giờ ở nhà nhỏ c̣n ba mẹ nữa chứ hổng giống như lúc trước, cách đây một năm nhỏ ở nhà có một ḿnh... Hôm ấy, ba làm ca đêm, mẹ th́ đi xuống nhà d́ ở Sài G̣n về hổng kịp nên ngủ lại... Nhỏ ở nhà một ḿnh, trời th́ mưa lâm thâm, tiếng ếch nhái, ễnh ương ḥa tấu, khóc than như tiếng gọi hồn... Sau giấc ngủ dài êm ả cùng tiếng mưa, nhưng khi giật ḿnh thức giấc, bỗng dưng nhỏ sợ ơi là sợ, nhớ lại mấy câu chuyện ma mà nhỏ đọc với nghe Nguyễn Ngọc Ngạn kể, tự dưng nhỏ cảm giác như quanh giường ḿnh có năm sáu con ma đang bay qua, bay lại, dù nhỏ cố trùm chăn kín mít, tụi nó cứ như giở mền ra để lẻ lưỡi nhát nhỏ, sợ quá nhỏ khóc hu hu... Vội vàng mở máy vào yahoo, hên là nhỏ gặp một ông anh ở Nga, ổng cho nhỏ wc để kể chuyện cho nhỏ nghe và động viên nhỏ đừng sợ...Sau đó, thấy quá khuya rồi ổng kêu nhỏ đi ngủ và bắt nhạc lên nằm nhắm mắt và cứ nghĩ về gia đ́nh bè bạn, người thân của ḿnh là sẽ quên hết mấy con ma đang lảng vảng gần đó... Vậy mà, nhỏ nhắm mắt mơ màng tới gần 3 giờ sáng mới ngủ... Hôm đó, Bụt nhà ta đi lên nhà bạn ở Trảng Bàng chơi, cách nhà nhỏ hổng bao xa, mà khi ấy nhỏ chưa xài điện thoại chứ nếu xài nhỏ réo gọi ông kẹ Bụt là hổng sợ... Bởi vậy, khi nghe nhỏ kể ổng than trời, la nhỏ coi phim ma hay đọc truyện ma chi để tưởng tưởng.... Nhưng thật ḷng nhỏ hổng có tưởng tưởng, tự dưng nó hiện lên trong đầu nhỏ vậy đó... Và hôm nay cảm giác ấy lại về với nhỏ...Bữa nay Bụt của nhỏ làm ca đêm, hồi năy đă hát nhiều ơi là nhiều để ru nhỏ ngủ... , giọng Bụt của nhỏ ngọt ơi là ngọt để đôi lúc nhỏ cứ ngẩn ngơ, tự hỏi sao trên đời có người lại sở hữu cái giọng ngọt ngào thế vậy? Chả bù cho ông quỷ anh Nhỏ của nhỏ, nói chuyện với người yêu th́ ngọt ơi là ngọt (nhưng vẫn thua Bụt của nhỏ), c̣n nói với nhỏ th́ cứ như trêu tức, mà làm sao gây lộn lại nhỏ, người thua vẫn là ổng... Giờ nhỏ biết nếu nhỏ điện đến là chắc chắn Bụt sẽ la cho nhỏ một chập liền v́ cái tội hổng ngủ cứ thức dậy giữa chừng để nhiều chuyện, hồi năy Bụt có nhắc nhỏ là hổng được thức dậy vào đây nhiều chuyện... Lần sửa cuối bởi hamy; 13-09-10 lúc 08:39 PM |
The Following 2 Users Say Thank You to hamy For This Useful Post: | ||
HOANG QUAN (19-09-10),
Nhím con (09-09-10)
|
|
|