Quote:
Nguyên văn bởi phale
Lần sau th́ đừng len lén thế nha M.
PL th́ có kỷ niệm khó quên với HN là lần ăn bánh ướt lề đường.
"Quán" chỉ là một cái thúng đựng tất tần tật trong đó, không có bàn, hay đúng hơn, bàn là cái mâm trên mặt thúng. Khách đến ăn th́ ngồi trên cái ghế nho nhỏ bày xung quanh cái thúng. Tưởng "quán" chỉ có giới b́nh dân ghé vào, nhưng không hẳn vậy, c ũng có người đóng complet ghé vào ăn ngon lành.
Lần đầu tiên thấy Hà Nội lạ mà sau đó th́ thấy HN có thật nhiều cái lạ nữa...
|
Không len lén làm sao được cô giáo!
Ngày ấy M hiên ngang vào quán nào là khi ra cũng tức anh ách v́ bị chém thiếu điều đứt cổ. Thằng bên cạnh ăn y chan ḿnh mà chỉ trả 10 ngàn c̣n ḿnh th́ phải trả 20 ngàn (hỏi tại sao thế th́ nhận được câu trả lời: Các bác miền nam không có ngà voi vũng có sừng trâu). Bây giờ th́ không bị vậy nữa (Cần th́ chơi cái giọng nói Hà Nội giả danh)