|
|
Thông Báo |
#32
|
||||
|
||||
MXTD - 44
CON KHÔNG VỀ XUÂN NÀY Gió thoang thoảng đong đưa nhành mây trắng Giọt sương rơi rớt nhẹ dưới bậc thềm Con giật ḿnh nghe mùa xuân nẩy lộc Bỗng bồi hồi từ khóe mắt lặng rơi. Đêm gác trọ vùi ḿnh trong giấc mộng Nhớ quê xưa ṿ vơ bóng mẹ già Nhành mây trắng đợi con về trước ngơ Gió vô t́nh hụt tiếng gọi xa xăm. Con không về mắt ai mỏi chờ mong? Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Chiều ru chiều trong từng cơn ớn lạnh Phía xa xa đồng vọng khúc ca buồn… … Miền Trung nghèo, đă khuất dười hoàng hôn C̣i tàu rít nghe nhói đau người xa xứ Đêm phương Nam gói ḿnh trong nỗi nhớ Miền Trung ơi, con vỡ vụn tiếng ḷng ḿnh… Đọc xong bài thơ, cứ có cảm giác là lại trong dạ, sao mà giống tâm trạng ḿnh đến thế. Đọc rồi, đọc nữa, rồi từng chữ cứ bám lấy ḿnh không dứt! Bài mới được anh LK đưa lên, những người quen biết ai cũng hỏi "Bài đó của Linh hả?" Ừ, cũng là xuân xa xứ Ừ, cũng là đất miền Trung... Con giật ḿnh nghe mùa xuân nẩy lộc Bỗng bồi hồi từ khóe mắt lặng rơi. "Bồi hồi" lại có thể "rơi", 1 cách ẩn dụ rất lạ, nhưng ḿnh lại thấy thích, cái cảm giác thẫn thờ khi nhớ về 1 điều ǵ đó không nhất thiết phải thật rơ ràng, đôi khi chỉ là những ơ hờ, mông lung..., ừ, mơ mộng để rồi thấy cảm xúc của ḿnh cũng không thể gọi tên, mà vốn dĩ nó đă có tên rồi đấy thôi? Cảm xúc! Thích cách đưa cảnh vật vào trong bài một cách tự nhiên và đầy chất như bài này Gió thoang thoảng đong đưa nhành mây trắng Giọt sương rơi rớt nhẹ dưới bậc thềm Nhành mây trắng đợi con về trước ngơ Gió vô t́nh hụt tiếng gọi xa xăm. Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Ḿnh thích những từ ngữ mới mẻ, gợi h́nh và xúc cảm, chắc cũng v́ thế mà mới đọc vào , cứ đọc nữa, rồi đăm đăm nh́n. Người ta thích những cái giống ḿnh, dù là con ḿnh hay con người nhưng thấy nó giống ḿnh th́ vẫn thích, vẫn ưa cưng nựng Con không về mắt ai mỏi chờ mong? Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Chiều ru chiều trong từng cơn ớn lạnh Phía xa xa đồng vọng khúc ca buồn… Không biết cảm xúc của tác giả khi viết bài này có giống ḿnh không mà sao mắt cũng thấy nhoè dần đồng lúa chín, cánh diều trên cao khuất măi ở chốn nào. Chiều ru chiều...kể ra cũng đúng! Cứ vào hoàng hôn con người ta lại dành nhiều thời giờ cho cảm xúc, phải chăng v́ thế mà tác giả gọi là "chiều ru chiều" mà không phải là "ngày ru ngày" hay "đêm ru đêm" … Miền Trung nghèo, đă khuất dười hoàng hôn C̣i tàu rít nghe nhói đau người xa xứ Đêm phương Nam gói ḿnh trong nỗi nhớ Miền Trung ơi, con vỡ vụn tiếng ḷng ḿnh… Ai xa quê rồi, ai ở nơi đất khách rồi mới hiều được cảm giác nhớ nhà nó mănh liệt như thế nào Đôi khi ngồi, mắt vẫn vô hồn xa xăm về phía chân trời vô định, t́m cái ǵ? Ḿnh cũng chẳng biết! Đêm th́ có màu đen! Trong màu đen thấy ḷng ḿnh trống trải, nhớ, nhớ đến khôn cùng! Ừ, tất cả giờ chỉ c̣n vọng lại phía sau, nỗi nhớ vẫn âm ỉ, và miển Trung vẫn xa măi... một chuyến tàu. Có lẽ "thương nhau thương cả đường đi lối về", đọc bài thơ và thích, chả hiểu v́ sao thích, cũng thể là tự dưng thích! Có thể ḿnh chưa hiểu hết! Mà cũng có thể nó giản dị, mộc mạc không có ǵ lẩn khuất. Một tấm gương, nh́n vào đó để thấy tâm trạng ḿnh đang dậy sóng giữa những con chữ tưởng như b́nh lặng. Ḿnh thường hành động theo cảm tính, nên yêu ghét không đặt nặng vấn đề ǵ khác ngoài cảm xúc của ḿnh, đôi khi với ḿnh là tất cả nhưng với người ta lại không là ǵ cả? Lại cái tâm trạng ko b́nh thường....thôi, không nói nữa, chỉ là nếu được, muốn ôm trọn...tác giả của bài thơ Cám ơn tác giả! Cám ơn tác giả đă nói thay Linh cảm giác này, cảm giác "con không về xuân này"...miền Trung ơi! Lần sửa cuối bởi Như Diệu Linh; 24-02-11 lúc 09:22 PM |
The Following 10 Users Say Thank You to Như Diệu Linh For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (25-02-11),
CM4Q (24-02-11),
huongnhu (25-02-11),
Lữ Khách (25-02-11),
LAO HAC (24-02-11),
Nguyễn Việt Hà (27-02-11),
Nhím con (25-02-11),
phale (25-02-11),
Thành Phạm (04-11-14),
Vịt Anh (25-02-11)
|
|
|