|
#38
|
||||
|
||||
Lại tiếng chửi bới nhau ầm ĩ, nghe đinh tai nhức óc. Chuyện không có ǵ mà cứ phải làm rùm beng cả lên, rơ khổ! Ừ, th́ cũng là chuyện con chó nhà bà Hạnh nhè ngay cổng nhà bà Dung mà "giải bày tâm sự", chuyện con ông Sáu bảnh đánh con ông Tư hời trầy da, tróc vảy khi hai đứa đang chơi giỡn với nhau, hay thậm chí cả chuyện cỏn con như "rác nhà tui ai mượn mà bà quét" cũng trở thành nguyên nhân dẫn đến những cuộc cải vă rất hăng mà mọi người trong xóm thường gọi đùa là "Cuộc chiến tranh... chẳng hiểu v́ sao!". Nó quen thuộc đến nỗi một ngày không nghe thôi thấy th́ thể nào cũng sẽ có mưa giông, sấm giật hoặc giả là nhật thực! Chao ôi... Vậy mà hôm nay, trời quang mây tạnh, thậm chí là rất mát dịu nữa, thế nhưng chẳng có cuộc công kích nào xảy ra, ngoài tiếng vi vu của lũy tre đầu làng khi những cơn gió thoảng qua th́ tất cả lặng lẽ lắm, cái lặng lẽ... đến lạ lùng. Chuyện là nhà ông Sáu bảnh vừa bị bọn trộm thuốc mất con Vện yêu quư, nó chỉ mới sủa được vài tiếng báo động đă nằm yên trong bao tải theo tiếng rú ga điên dại. Nghe bảo ông Tư hời nh́n thấy thế liền đuổi theo ra tận đầu làng, không ngờ chúng có đồng bọn, cả lũ ùa ra đánh ông v́ tội "nhiều chuyện" không nương tay, đến nỗi lúc bà con kéo tới th́ thấy ông te tua như... một con cua, phải chở lên trạm xá xă. Bà Dung chở bà Hạnh trên chiếc xa đạp cọc cạch ghé lại mua dăm kí cam, quay lại nói với "hàng xóm" giọng nghe xót lắm : - Mong là ông ấy không sao, sao mà dại thế không biết. - Bà đừng lo, h́nh như chỉ bị trật khớp xíu thôi, thật ngại quá, cũng chỉ tại con chó... - Sao tại nó được, do cái lũ đầu trôm đuôi cướp kia bó ăn ở ác ôn chứ, đồ không có nhân tính - Chửi một hồi đă miệng rồi mắt bà h́nh như hơi ướt ướt -Thế là từ nay không có ai canh gác bọn trộm nữa rồi. Tội nghiệp con chó... - Không phải bà từng nói tui là mong cho con chó bị thịt sớm để không c̣n "đánh dấu" lung tung vào nhà bà nữa c̣n ǵ? - bà Hạnh ngạc nhiên. Giọng bà Dung bỗng chùng xuống: - Tôi nói là nói thế, bà con làng xóm với nhau... |
|
|