|
#1
|
|||
|
|||
Nỗi buồn trong thơ Pha Lê
Hôm nay ghé vào Nguyệt Viên, đi t́m “Góc nhỏ Pha Lê”, thấy bỗng nhiên biến mất. 1 chút bồi hồi. Tuy biết rằng rồi nó cũng sẽ được phục hồi, nhưng trong ḷng có 1 chút hoảng hốt, nếu lỡ…nó mất thiệt th́ sao? Chà chà…
Số là, tôi là 1 người yêu thơ Pha Lê, phải nói là rất thích. Những ḍng thơ Pha Lê dùng ngôn từ chọn lọc, nối kết chặt chẽ, nhưng ư tứ nhẹ nhàng, lắng sâu. Nó đem lại những cảm hứng thật nhiều. Tôi không phải là thi sĩ, tôi chỉ biết làm những bài con cóc. Vậy mà khi đọc thơ PL, những con cóc trong tôi nó cứ đ̣i nhảy ra thế mới biết là sự hấp dẫn trong phong cách thơ của PL như thế nào. Nếu Góc nhỏ này mất đi, th́ thật là đáng tiếc. Tự nhiên, nghĩ ḿnh cũng nên làm 1 chút ǵ đi chứ. Thôi th́ bèn đem thơ PL ra mổ xẻ theo cách nh́n của bản thân ḿnh. Ư kiến có thể thiển cận, có thể chủ quan, lời lẽ b́nh có thể đơn giản, thiếu tính tuyết phục nhưng nó phần nào nói được sự chân thành trong cách cảm nhận của bản thân tôi về thơ của PL. Do không có toàn bộ thơ trong topic, tôi chỉ b́nh những bài nào c̣n lưu trữ mà thôi. Nổi bật lên hết đối với người đọc, nét chủ đạo của thơ Pha Lê là nỗi buồn bất tận trong t́nh yêu. Nỗi buồn này thiệt là vật vă làm sao…. Tôi tập trung khai thác nó trong cách nh́n của ḿnh. Nỗi im lặng của anh Xé ḷng em tan nát Trái tim cào muối xát Về xôn xao tủi hờn Lệ rớt xuống tay xương Chợt hồng như máu đổ Vết thương nào mới trổ Trong ngăn ḷng âm u Nó xé ḷng không chỉ mỗi PL, nó xé ḷng những ai vác trên vai ḿnh những mối t́nh không trọn vẹn. Khóc cho cuộc t́nh đến nỗi màu nước mắt trở thành như màu máu trái tim hồng. Qua thơ PL ta thấy nỗi đau rất thực, có thể sờ có thể chạm vào. Sau những thổn thức đớn đau ban đầu, nỗi buồn có thể dịu đi nhưng vẫn c̣n da diết, lắng sâu, kéo dài khiến người đọc cảm thấy triền miên, biết bao giờ nàng thơ mới vui trở lại. Buồn ơi, Sao cứ măi trong ḷng ta lẩn khuất Khóac áo nhu ḿ mà se sắt thiên thu Ta ước ǵ làm cánh gió phiêu du Đem nỗi buồn trả về cho trời đất.. Thương thân ḿnh, thương cho những đau đớn phải gánh chịu. Thiếu 1 bàn tay dang ra để đỡ dùm cho bước chân đời vấp váp, tôi thấy nàng phải tự động viên ḿnh đứng dậy, tự vuốt ve vết thương ḷng. Kệ đi trái tim nhé Ngủ trong niềm b́nh an Nửa đời đang qua vội Mai nhẹ bước thiên đàng Hay là bài này: Dỗ ḿnh Ngủ đi tim ngoan Đă sâu khóe mắt Cuộc game tàn ṃn mỏi ngón tay thua Quay về phía không anh mà khóc Đưa mặt lên cho lệ đừng thừa Thôi ngủ đi trái tim bé bỏng Mùa đă đi, đừng ngoái nữa sau lưng Thềm lá rụng phủ chân ngày đă cũ Đợi làm chi tơ nguyệt chẳng dành phần Thôi ngủ nhé đan ḷng vào bóng tối Lửa dư này, vùi nốt xuống tro than Đừng thức nữa, lời ru thêm t́nh tội Gối chăn đơn lại gánh đẫm lệ tràn... PL vật vă, t́m quên đủ mọi cách, bằng thơ, cả bằng rượu nữa. Nhưng chỉ sợ là đây chỉ là biện pháp tạm thời. Sau khi tỉnh dậy, sự trống rỗng đôi lúc làm con người ta buồn thêm, nhớ thêm. Say ư ừ nhỉ ta say Giữa cuộc đời c̣n bao điều rắc rối Con đường yêu dẫu có trăm ngàn lối Khấp khểnh bước chân ta loạng choạng t́m về Để được mong ch́m đắm vào cơi mê Nửa hư thực trong bộn bề nỗi nhớ Thương cho nàng! Với tính cách này, cũng khó mà nàng thơ có thể dỗ yên được trái tim ḿnh. Nhiều khi cũng nói nói cười cười, cũng như là mọi chuyện đă xếp xó, nỗi buồn đă nguôi ngoai, nhưng nếu ai t́nh cờ nhắc đến, nó lại vỡ ̣a ra… Trái tim ta đă lành chưa? Nghe em hỏi chợt như vừa đau thêm Hoàng hôn đang chạm đầu thềm Trông xa chiếc lá rơi mềm xốn xang Giá em bác sĩ giỏi giang Thay tim, kê thuốc vơi dần cơn đau Hay là bệnh đă thâm sâu Thuốc nào cũng sẽ lắc đầu...chịu thôi... Chắc hẳn t́nh yêu của PL ngày xưa thật là nồng thắm. Đó là lư do tại sao đến bây giờ nó măi hành hạ nàng. Ta thấy đâu đó sự nuối tiếc, những hoài niệm về cái thuở xa xưa… Chuyện cũ Áo anh hạt cúc đứt Em ngồi khâu... ân cần Sợi chỉ luồn kim ấm Khâu thêm t́nh rưng rưng Em-áo anh gần gụi Theo anh ngàn gió sương Đôi trái tim ngọn lửa Cháy không nguôi dặm đường... Chuyện của nhiều năm trước Mọc trên cành ăn năn Lá vàng như kư ức Rụng xuống tay tần ngần Áo ngày xưa-đáy tủ Cúc ngày xưa rơi rồi Chỉ kim nằm ṿ vơ Khâu răng chừ t́nh ơi... Chỉ là hạt nút mà thôi, đă chan chứa những yêu thương sống động, những t́nh cảm dạt dào. Hay là bài này: Cà phê một ḿnh ……………… Thói quen một ḿnh từ anh xa vắng Giữa vội vàng dành đôi lúc lang thang Em không gọi cà phê sợ đắng Đâu biết không anh sữa cũng khó ngọt ngào... Rất b́nh dị, rất gần gũi, ly cà phê, bữa cơm chờ người,...qua thơ PL cũng mang sự day dứt cho người đọc. Rất nhiều người an ủi, động viên nàng. Càm giác của tôi rằng, PL không chịu đứng dậy mà tiến về phía trước. Có thể, PL cân nhắc mọi thứ chung quanh ḿnh, cân nhắc về trách nhiệm, cân nhắc về cảm xúc, hay e ngại 1 vế thương ḷng mới khiến nàng chững lại không muốn bước đi chăng? Như 1 con chim bị tên đă sợ cành cong… Hăy như là xa lạ Xin đừng hỏi thăm em những buồn vui thường nhật Em biết giấu vào đâu giọt lệ sắp tràn Vui khó nảy mầm như hạt loài cây quư C̣n nỗi buồn dễ mọc tựa rêu lan Đừng ái ngại em đi về lẻ bóng Có chi đâu, ngày ngắn ngủi thôi mà Em đă nhớ đă quen từng góc phố Cây hóa người làm bạn mỗi khi qua Anh đừng hỏi, kẻo làm em yếu đuối Hành trang c̣n nặng lắm phải mang đi Vai anh rộng đă dành cho người khác Chẳng thể đưa em bước tiếp thôi th́... Cứ như là xa lạ anh nhé Em biết dỗ ḿnh... giấu nhớ vào tim Đêm dẫu có đôi khi em không ngủ Đă có trăng sao cùng thức đầu thềm... Để rồi hiện tại nàng như sống cầm chừng: Thỉnh thoảng ḿnh lại rơi vào trạng thái trống rỗng... Mọi thứ nhàn nhạt trôi qua Với ḿnh, đôi khi cuộc sống như chiếc lá chờ rơi Mai này chiếc lá kia rơi Vùi sâu đất mục một thời là ta… Như để cho đời trôi qua theo thời gian, như đầu hàng cho số phận, như chấp nhận cho thực tại,...nghe buồn làm sao. Chẳng biết nói ǵ hơn, chỉ cầu mong cho nàng thơ có những hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống. Nỗi buồn trang thơ PL được thể hiện sâu sắc qua đủ các thể loại thơ. PL không có 1 hạn chế về ngôn từ, về cách viết. Nó b́nh dị đi vào ḷng người, nó sâu sắc lắng đọng, nó mănh liệt cồn cào. Cảm giác nào cũng có ở trong thơ PL tùy theo tâm trạng nàng ấy. Hầu như mỗi chúng ta đều đă từng trải qua những kinh nghiệm về các mối t́nh, nên phần nào cũng đồng cảm với nỗi đau này. Vài ḍng dựa theo vài bài thơ c̣n lưu lại, mong các anh chị em bỏ qua nếu lời b́nh quá thô thiển. Trong Nguyệt viên có rất nhiều cây bút, thi sĩ tài năng. Chen chung trong đó, vần thơ PL cũng giúp cho NV có 1 chỗ đứng đặc biệt trong con mắt những người yêu thơ. Thời gian hạn hẹp, không viết nhiều xin hẹn lại dịp khác sẽ viết thêm. PS: Bài này bị mất do mạng hư hôm bữa, hôm nay xin đăng lại.... Lần sửa cuối bởi Mây Phiêu Lăng; 30-03-12 lúc 08:45 PM |
The Following 20 Users Say Thank You to Mây Phiêu Lăng For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (30-03-12),
hoabeodai (30-03-12),
hoatigon208410 (26-09-12),
kehotro (30-07-12),
Lữ Khách (31-03-12),
langthangkhach (11-04-12),
MinhThy (27-09-12),
nguyenxuan (28-12-12),
Nhím con (30-03-12),
OA _ NỮ (25-05-12),
Oasis (30-03-12),
phale (30-03-12),
pumanew (26-09-12),
Sa Thạch (14-04-12),
Thành Phạm (02-11-14),
tra sua (30-12-12),
Trúc Nhă (13-04-12),
úm_bala (25-05-12),
vntexuser (26-09-12),
Cheal (25-04-12)
|
|
|