![]() |
|
![]() |
|
![]() |
#12
|
||||
|
||||
![]()
1) MĐ-13: ĐÔNG
Đă thoáng đông về nghịch áo bay Pha màu nắng nhạt vẽ sương dày Đường ôm lấy phố đ́u hiu ngủ Liễu nép vào tường xao xác lay Giấu mỏ chờ thu im nhạn đó Vùi yêu đợi kẻ lặng thơ này Âm thầm lạnh mới tràn khăn cũ Sợi khói nào luồn cho mắt cay. Nhận xét của Quân Tấn: Bài thơ phác họa được khung cảnh mùa đông với những: sương dày, phố đ́u hiu ngủ, tường xao xác lay… Nhưng tôi thích nhất từ “nghịch” ở câu khởi đề. Nó phá vỡ những liên tưởng thường gặp khi miêu tả mùa đông: buồn, cô đơn… Như là một đốm lửa vùi trong băng tuyết. V́ thế nhạn im là để “chờ”; thơ lặng là để “đợi”. Không phải sự chờ đợi mỏi ṃn vô vọng… “Âm thầm lạnh mới tràn khăn cũ” hoàn toàn đủ hay để có thể đứng độc lập ḿnh. 2) MĐ-14 : BỨC TRANH MÙA ĐÔNG Phố đă quàng khăn đứng gọi mùa Cây bàng cuối nẻo nhánh gầy khua Mưa từ hạ trước c̣n dây nghịch Gió tận thu nao vẫn sót đùa Gác vắng chiều lên mờ khói vẩn Thềm hoang tối đến đẫm sương lùa Bên rèm thiếu phụ ngồi đan áo Đứt sợi len t́nh chưa chỗ mua... Nhận xét của Quân Tấn: Bài thơ khá tṛn trịa. Bức tranh mùa đông tương đối đủ sắc màu: Phố, cây bàng, mưa, gió, thềm hoang… H́nh ảnh người thiếu phụ đan áo không mới nhưng điểm xuyến cho bức tranh mùa đông lặng lẽ một tia nhân khí. “Đứt sợi len t́nh chưa chỗ mua” là một nét lạ. 3) MĐ-15: CHỚM ĐÔNG Nắng đă phai rồi...! Đông tới chưa? Bàn tay run khẽ, lạnh giao mùa Hàng cây lá rụng đ́u hiu gió Dăy phố ai về lất phất mưa Khẽ rọi tầng mây tia nắng cũ Buồn vương mái ngói hạt sương thừa Mơ màng non nước b́nh yên nhỉ Chẳng biết đông này có giống xưa Nhận xét của Quân Tấn: Bài thơ tṛn trịa, đối chỉnh chu nhưng thi tứ khá nhạt. Thủ pháp nghệ thuật th́ đạt nhưng cảm xúc th́ nông. Hai câu kết làm hỏng mất bài thơ. 4) MĐ-16 : ĐÔNG SẦU Trời gọi đông về lạnh giá thêm Bao nhiêu kỷ niệm xốn xang t́m Này sông gió rũ ngàn lau úa Nọ phố mưa vùi một bóng im Nắng ẩn vào mây hoa nắng lạc Trăng lui tới biển mặt trăng ch́m Ḿnh ôm đóa mộng ngày xưa ấy Chẳng gợi mà sầu nặng trĩu tim. Nhận xét của Quân Tấn: ”Trời gọi đông về lạnh giá thêm” Có nghĩa là trước đó đă lạnh rồi(!) Nỗi “sầu đông” này không đợi đến mùa đông mới có. Hai câu thực không nhiều sức gợi nhưng hai câu luận với h́nh ảnh: “hoa nắng lạc”; “mặt trăng ch́m” lại hàm súc, cho ta nhiều liên tưởng. 5) MĐ-17: ĐỢI NGƯỜI XA Bên đường cội sữa đă tàn hoa Mèo lén t́m chăn ngủ góc nhà Bến Bạc âu sầu sương trắng dăi Sông Hồng nhàn nhạt nắng vàng pha Anh đi mỗi dặm ḷng tan nát Em ngóng từng đêm lệ nhạt nḥa Có lẽ năm nay trời lạnh sớm Hong giường, ủ chiếu đợi người xa Nhận xét của Quân Tấn: Chờ đợi luôn là một cảnh giới tâm trạng dễ thành thơ. Sáu câu thơ đầu vừa vừa. Hai câu kết hay hơn nhiều. 6) MĐ-21: KHẮC KHOẢI... Lặng lẽ thu tàn chạm gót đông Rồi mai bạn cũng bước theo chồng Trăng hờn lăng đăng nằm ven phố Lá rụng tơi bời dạt mé sông Giă biệt t́nh xưa cùng pháo thắm Từ ly bến cũ với đ̣ hồng Ai người bỏ lại hương mùa nhớ Khắc khoải đêm này lắm kẻ trông Nhận xét của Quân Tấn: Lắm kẻ khắc khoải v́ bạn bước theo chồng, nhiều quá nên khắc khoải cũng lễnh loăng đi. Quá nhiều sáo từ: lăng đăng, tơi bời, pháo thắm, đ̣ hồng… cũng làm cho khắc khoải không c̣n khắc khoải. 7) MĐ-23: GỞI CHÚT T̀NH Chờ đông sao chẳng thấy đông sang Trời vẫn trong xanh nắng vẫn vàng Gốc rạ trơ trơ nḥm ruộng nẻ Ngọn may hút hút xiết vườn quang Ao xưa lặng lẽ ḷng Yên Đổ Nợ cũ eo sèo cửa Tú Xương Thơ thả đôi vần khi hưỡn đăi Chút t́nh xin gởi có ai mang Nhận xét của Quân Tấn: Đọc bài thơ này gặp nhiều người quen! Thơ có khẩu khí (dù chỉ vay mượn) nhưng chút ngạo cốt ngụy tạo ấy lại bị bóc trần ở chữ “xin” của của câu kết: Chút t́nh “xin” gởi có ai mang. 8) MĐ-24: NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG Khi trời tuyết đổ lạnh tràn song Nỗi nhớ quê hương cháy bỏng ḷng Rượu rót cô ly nào đủ ấm Thơ làm lẻ đoạn khó vơi mong Đèn chờ mẹ thắp hoe nương cải Gót đợi em bày thẫm lối rong Gánh nợ kim tiền xô tứ hướng Nh́n mây xám phủ lệ chia ḍng Nhận xét của Quân Tấn: Nỗi nhớ mùa đông thực ra chính là nỗi nhớ quê hương của người con tha phương cầu thực. Những cặp đối : cô ly/ lẻ đoạn c̣n vụng nhưng cái t́nh rất thực. Tiếc là câu kết buồn quá, không có lối thoát. 9) MĐ-25: NGƯỜI ĐÀN BÀ MAY ÁO MÙA ĐÔNG Chiếc áo em may hẳn tặng chàng Khi mùa giấu nắng cơng mù sang Tơ hồng thấm nhớ này thoi quyện Chỉ đỏ chan yêu đó sợi quàng Đất khách sương mờ hoen mắt dơi Quê nhà gió đậm trĩu t́nh mang Cô pḥng bóng đổ tàn canh vắng Để hạt tương tư nặng mấy tràng … Nhận xét của Quân Tấn: Bài thơ hay, tṛn trịa, các cặp đối khá tốt. Cái t́nh mănh liệt của người đàn bà được biểu hiện khá tinh tế Từ “giấu” ở câu thừa đề đắc địa và tâm tư của người phụ nữ may áo đợi chờ gói trọn vào trong một chữ “giấu” này… Tiếc là các sáo từ c̣n nhiều. Ở hai câu kết các sáo từ “cô pḥng” “tương tư” làm lộ hết cả những điều muốn giấu. Nhưng lại không gợi được cho ta cảm giác cái t́nh cảm được chôn giấu đè nén kia nó đến hồi cao trào mạnh mẽ đến độ bung thoát ra không thể nào giấu được nữa… 10) MĐ-30: ĐĂ THẤY MÙA ĐÔNG Chợt thấy mùa đông đến thật gần Khi ngày gió lạnh phủ đầy sân Bàng thay áo lá gầy xơ cội Phố đội khăn mây lạnh xám tầng Khắp nẻo màu quen chồn ánh mắt Quanh đời dốc lạ mỏi bàn chân Nắng chiều vội tắt ngoài song cửa Vọng tiếng cô đơn gọi mấy lần Nhận xét của Quân Tấn: Bài thơ đọc thấy vừa vừa. Niêm luật đạt, đối cũng được, có chút lỗi điệp từ không cần thiết: gió lạnh, mây lạnh. Định bỏ qua, cho điểm. Không ngờ hơi phân vân, đọc lại mấy lần chợt nhận ra bài thơ này có hai câu luận hay nhất trong số các bài dự thi. Sướng quá, cứ ngâm nga măi. Cái triết lư ở cặp câu luận của bài thơ này, không phải người nhiều thăng trầm trong đời, khó tả được, cảm được, viết được như thế! 11) MĐ-36: CẢM ĐÔNG TÂY NGUYÊN Ta nghe tiết lạnh thấm về buôn Xứ núi Tây Nguyên lạnh lẽo buồn Cá nước rùn vây chờ nắng nhạt Chim trời dúm cánh gạt mưa suông La đà khói rũ che tầm mắt Lửng thửng trăng ch́m khóc đáy sông Cảm tác trầm tư đông tịch lắng Không gian bất tận vọng hồi chuông! Nhận xét của Quân Tấn: Bài thơ này có chút đặc trưng riêng của một vùng đất. Nhưng tác giả chưa khai thác và thể hiện được tốt khung cảnh mùa đông của vùng đất này qua ngôn ngữ thơ. Có nét Tây Nguyên nhưng thiếu hẳn cái thần, cái trầm hùng huyền bí của Tây Nguyên 12) MĐ-41: ĐÔNG VÔ VỌNG Đông sầu lả gót lặng thầm tôi Vỡ giấc Nam Kha mộng chẳng hồi Mặc tuyết rơi đầy trơn ngơ hẹp Nghe t́nh chất nặng buốt hồn côi Thơ cời đốm lửa niềm tây trút ư động buồng tim bản ngă trồi Ngỡ phút tao phùng trong cơi thực Mi hồng chợt úa nhạt nḥa môi Nhận xét của Quân Tấn: Mộng hay là thực? Rơ ràng tác giả biết ḿnh đang mộng. Nhưng ḷng vẫn mong nó là thực! Thà sống trong mộng c̣n hơn ngỡ là cơi thực. Người si nói mộng. Có thể lừa được người cũng không thể lừa được ḿnh. Đau đớn thay! Và thế là thơ đă bật ra. Tiếng thơ hay tiếng ḷng? Là thực hay là mộng đây? Tiếng ḷng đau đáu đấy nhưng tiếng thơ chưa tṛn... |
The Following 14 Users Say Thank You to Quân Tấn For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (02-02-12),
CM4Q (02-02-12),
hoabeodai (02-02-12),
hoatigon208410 (03-02-12),
Lan Hương (02-02-12),
Minh Đức (02-02-12),
Nắng Xuân (03-02-12),
nguyenxuan (12-09-14),
Nhím con (02-02-12),
phale (02-02-12),
pumanew (02-02-12),
Thu Phong (02-02-12),
tra sua (02-02-12),
VỀ MIỀN TRUNG (02-02-12)
|
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|
![]() |
![]() |