![]() |
|
![]() |
#31
|
|||
|
|||
![]() ![]() CẤP CỨU Tính ra thời gian về Việt nam chữa trị bệnh đến nay đã hơn bốn năm rưởi, tuy nhiên về việc ăn uống mình không cảm thấy ngon. Thịt cá, trái cây mình lại không ưa thích. Bữa ăn thường xuyên thường là nửa gối mì gói trọn với cơm hay là những lúc ăn cháo với đường cát, uống nước cũng rất hạn chế Mấy lúc sau nầy mình cảm thấy mệt mỏi và giấc ngủ đến một cách khó khăn, thường xuyên dùng thuốc ngủ, nhưng lúc về Việt nam chơi lại bỏ quên thuốc ở trên quê vợ. Khi về Mỹ tho mới nhờ đứa em vợ đem xuống dùm nhưng chàng ta lại lấy nhầm thuốc khác mà mình có sẵn rồi. Do đó mất ngủ liên tục hai ngày và nhờ thế mình quyết định không dùng thuốc nữa Bắt đầu đến giai đoạn tiểu tiện khó khăn và bụng bắt đầu lớn trở lại, nước da trở nên đen xậm. Đến bác sĩ gia đình khai rõ triệu chứng thì ông khuyên mình phải trở lại bện viện Mount Sinai để chờ đợi thay gan , ông bảo rằng mình đã bỏ bênh viện hai năm, tuy nhiên vì đã đăng ký thì bây giờ nhờ họ lên danh sách lại Lần nầy mình không trở về Việt nam trị bệnh nữa cũng vì những lý do : Trong thời gian ở Mỹ mình đã mang theo thuốc ở Việt nam để tiếp tục uống nhưng bệnh vẫn tái phát. Thứ hai là những người ở Việt nam bị bệnh đã chữa trị lành nhưng tất cả đều qua đời khoảng thời gian không quá 5 năm dù họ lắm bạc nhiều tiền và chạy thêm nhiều thầy khác Do đó mình nghĩ bây giờ trở về cũng vô ích mà thôi, mình lại thay đổi thuốc bằng cách mua thuốc quảng cáo trên báo chí nhưng bệnh không hề thuyên giảm chút nào. Mình nghĩ là hết phương cứu chữa chỉ còn tùy vào may mắn. Hơn nữa chết ở Mỹ còn có vợ, con còn ở Việt nam chỉ còn cách cháu thì về đó làm gì ! Bệnh mỗi ngày một nặng hơn, đến bênh viện Mount Sinai cũng chỉ là lấy máu thử nghiệm và họ phát hiện thêm là hai trái thận của mình đã suy yếu nghiệm trọng cần phải thay và đề nghị mình nên đăng ký. Thì thôi đến non nước nầy thì họ nói gì thì đành nghe nấy Thời gian sau càng tồi tệ hơn khi ra ngoài chỉ đi khoảng 50 mét là phải ngừng lại nghỉ vì mệt và khó thở. Cho đến một hôm đang nằm nhà thì mình cảm thấy đầu óc cháng váng và không thể thở được. Con mình phải gọi cấp cứu đến. Nhân viên tải thương bảo là không thuận tiện chở mình đến bệnh viện Mount Sinai theo yêu cầu vì khoảng đường hơi xa và có thể bị trở ngại giao thông sẽ không kịp thời gian cứu chữa nên họ chuyển đến bệnh viện Montefiovre cho tiện hơn. Sau nầy con mình nói là khi nhập viện khoảng vài phút là hơi thở mình đã đứt, Bác sĩ phải khẩn cấp dùng biện pháp thông tịm Khi tỉnh dậy thì mình thấy ở hai đùi, hai tay và một bên hang cua ở bả vai đều có đường truyền thuốc. Thời gian nầy toàn bộ sinh hoạt của mình đều ở trên giường ngay việc tắm rữa, vệ sinh đều tại chổ do y tá phụ trách Da thịt ở phần bụng, đùi đều trở nên đen kịch như bị phỏng cháy. Sau nửa tháng nằm tại đây thì bệnh viện lại chuyển đến bệnh viện Mount Sinai để tiếp tục trị liệu Vẫn là ăn uống, vệ sinh trên giường lại thêm phần tinh hoàn bị sưng tấy lên. Nơi nầy tiếp tục trị liệu và nửa tháng sau họ cho xuất viện, nhưng đi đứng khó khăn vì phần sưng chưa trở lại bình thường Nặng nhọc phần đi đứng và khó thở vì bụng quá căng, dùng tay ấn vào thì da bụng cứng như chứa đá trong đó, và hôm tái khám bác sĩ chấp nhận cho được rút nước trong bụng Số lượng nước rút ra lần đầu và khoảng gần 3 gallon tức là khoảng mười lít nược Khi rút xong thấy dễ chịu hơn nhưng độ khoảng hai mươi ngày thì bụng trở lại trạng thái cũ, rồi lại phải rút nước nữa Hi vọng của mình đều tiêu tan khi trong người hai bộ phận chánh yếu là gan và thận đã bị hư hại nặng nề ........LEHONG........ |
#32
|
||||
|
||||
![]()
Đọc nhưng chẳng dám click "thanks"! Chẳng biết nói gì ngoài chúc Bác gặp được nhiều May Mắn: gặp đúng Thầy đúng thuốc để sức khỏe ổn định trở lại! Hãy Hy Vọng Bác ạ!
|
#34
|
||||
|
||||
![]()
Mong tâm hồn bác luôn an lành trong nỗi đau thể xác!
Cuộc đời thật ngắn ngủi. |
#35
|
|||
|
|||
![]()
Chú Lehong!
Thật xúc động khi đọc chuyện đời của chú,dù bênh tật nặng nề nhưng chú vẫn sáng tác say mê,cuộc sống vô thường,bèo cầu mong sự an lành đến với chú LeHong,để bèo được đọc mãi những bài "thơ tếu" rất hay và chí lí của chú... |
The Following User Says Thank You to hoabeodai For This Useful Post: | ||
phale (05-05-12)
|
#36
|
|||
|
|||
![]() TRƯỚC MẶT TỬ THẦN Hồi sáng nầy mình mới ghé bệnh viện để lấy máu thử nghiệm như thường lệ, về nhà cơm nước xong rồi nằm nghỉ . Đến khoảng 7 giờ tối thì chuông điện thoại nhà bỗng reo vang, con gái mình đứng gần đó nghe tiếng thoại. Phía bên kia đầu dây là tiếng nói của cô y tá ở bệnh viện Mount Sinai báo cho biết là hiện có một lá gan phù hợp với mình và hỏi mình có đồng ý thay hay không ? Nếu thuận phải chờ cô ấy xem xét lại cẩn thận và báo cho mình biết. Sau độ 5 phút kiểm tra cô y tá bảo mình nhập viện gấp để làm thủ tục thay gan. Nghe được tin nầy mình nửa mừng, nửa sợ : Mừng là nếu cuộc phẫu thuật thành công thì hi vọng mình sống sẽ kéo dài hơn. Còn sợ là nếu thất bại thì đây là ngày cuối cùng của đời mình Cũng có vài trường hợp bộ phận thay thế không được mấy phù hợp nên một số người sau năm, bảy tháng là phải nhập viện trở lại. Hôm đi rút nước trong bụng mình đã gặp một người bị tình trạng như vậy. Vì vậy việc thay gan cũng lành nhiều rủi ít tùy vào tài của Bác sĩ và bộ phận của người hiến tặng có nhiều điều kiện phù hợp với người nhận hay không ? Chú rể tương lai cùng đứa con gái của mình lái xe đưa mình vào bệnh viện cho kịp lúc Bệnh viện nầy nỗi tiếng về thay bộ phận con người trong những năm vừa qua, là một trong bốn bệnh viện lớn nhất nước Mỹ. Tuy nhiên vừa qua cũng có một sự cố do lỗi của toán phẫu thuật khiến một người thay thận phải lìa đời. Bệnh viện đã họp bàn rút tỉa kinh nghiệm nghề nghiệp và quyết không để ra tình trạng xấu như vậy. Bắt đầu công việc Y tá đưa mình vào phòng để lọc máu, thời gian kéo dài cũng gần đến sáng . Sau đó họ lại đưa vào phòng kiểm tra lần cuối cho thật chính xác về tên họ, ngày tháng năm sinh. Rời phòng kiểm tra y tá đưa thẳng mình vào phòng mổ , ê kíp phẫu thuật đã có mặt đầy đủ Nhìn ánh đèn mờ trong phòng nhưng sao trong lòng mình không thấy gì lo sợ, bởi mình nghĩ tử thần đã quanh quẩn mình từ lâu , hôm nay là ngày họ dẫn đi hay phải tạm lánh xa mình qua tay nghề của các bác sĩ hiện diện Người Y tá gốc người Trung quốc nên khi nhìn mình họ nhầm lẫn là người đồng hương nên ríu rít hỏi chuyện. Khi biết mình là Việt Nam, họ đổi qua Anh ngữ dùng năm ba câu hỏi chuyện về gia cảnh của mình. Họ buộc hai tay và hai chân mình vào thành giường và bắt đầu cho thuốc truyền vào mạch máu. Chỉ năm ba câu hỏi thăm là mình không còn biết gì nữa. Thuốc mê đã ngấm sâu vào cơ thể bệnh hoạn. Mình đi vào giấc ngủ.triền miên..... ......Lehong...... ( Thành thật cảm ơn tất cả bạn đọc đã có lời hỏi thăm và chúc sức khỏe cho Lehong) Lần sửa cuối bởi lehong; 17-06-12 lúc 08:44 PM |
The Following 5 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (18-06-12),
hoabeodai (17-06-12),
hoatigon208410 (17-06-12),
Nhím con (19-06-12),
úm_bala (26-07-12)
|
#37
|
|||
|
|||
![]() ![]() THÀNH CÔNG KHI PHẪU THUẬT Thời gian chầm chậm trôi trong sự hồi hộp, lo lắng của gia đình đang ngồi trong phòng chờ đợi của bệnh viện . Mấy đứa em, cháu tôi từ Allentown cũng có mặt ở đó, vì đường xa nên mới vừa nhận được tin tôi phải giải phẫu thì bọn chúng qua liến nhưng vẫn không gặp được mặt tôi trước giờ vào phòng mổ. Hiện giờ cả gia đình, người thân đều cảm thấy như không khí ngột ngạt căng thẳng bao trùm cả không gian . Họ từng phút chờ đợi nhưng thời gian hình như kéo dài ra . Đã gần mười tiếng đồng hồ rồi còn gì nữa ! Bỗng cửa phòng chờ đợi chợt mở và hiện ra vị Bác sĩ với gưong mặt tươi cười báo tin là cuộc phẫu thuật thành công và gia đình có thể vào thăm ở phòng hồi sức, Ông nhắc nhở thêm : Bệnh nhân hảy còn mệt nên cố gắng thăm hỏi nhanh vì bệnh nhân cần thời gian tịnh dưỡng nhiều hơn Gặp lại mặt tôi ai nấy đều mừng rỡ mà nước mắt chảy dài xuống má .Họ cứ ngỡ là tôi không bao giờ có thể nhìn thấy và trò chuyện cùng họ nữa Tôi thật vui mừng khôn xiết nhưng vì quá mệt mỏi bởi đang thoát khỏi thời kỳ thập tử nhất sinh và cũng do thuốc mê còn hiệu lực cho nên tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng, chỉ muốn được nhắm mắt lại mà thôi . Tôi nói Gia đình yên tâm về để tôi nằm ngủ Khi chợt tỉnh giấc tôi mới nhận ra là tay chân mình đã được cột vào thành giường bao giờ có lẻ là trong phòng mổ mà mãi đến bây giờ tôi mới phát hiện .Ngang bụng tôi quấn một tấm vải băng và tay đang được chuyền thuốc và nước biển . Suốt đêm hôm qua tôi chẳng có tí nước nào nên bây giờ cảm thấy cổ hộng và môi thật khô khan nhưng cô Y tá không cho dùng một miếng nứoc nào cả mà chỉ lấy tăm quấn bông gòn thắm nước thoa lướt qua môi mình mà thôi Y tá đã đặt xong hồi nào đường dây dẩn tiểu được thông từ lỗ tiểu tới bình chứa nước tiểu bên ngoài, việc đi tiểu vì vậy hơi khó khăn . Thỉnh thoảng cô y tá phải đến đo lượng nước tiểu trước khi đổ đi Trong ngày đầu tiên họ không cho ăn, uống gì cả, đến ngày thứ hai thì y tá đem lại một hộp Jello để tạm ăn, vì thức ăn nầy khi vào bộ phận tiêu hóa thì nó thành nước tiểu chớ không thể thành phân được, vì họ hiểu trong thời gian nầy ăn để có chất phân sẽ không thuận tiện và có hại sức khỏe cho người bệnh nên không cho ăn Tôi nhớ thời gian nầy là tranh giải thể thao thế giới, cái truyền hình cứ chập chờn , lúc tỏ khi mờ tùy theo cảnh trí bên ngoài làm tôi không thể nào chộp mắt vì sức khỏe chưa được khá lắm nên không hăng hái xem họ biểu diễn Đến ngày thứ ba thì họ chuyện tôi ra phòng bệnh nhân để tiếp tục điều trị, Gian phòng rộng rãi với chỉ có ba giường bệnh mà chỉ có mình tôi . Căn phòng đầy đủ tiện nghi : Truyền hình, điện thoại, bàn viết vừa là bàn ăn, cả cầu vệ sinh, tắm rửa mặt đều đầy đủ cả . Trong phòng vệ sinh có sẵn giấy vệ sinh, khăn tắm, giấy lau mặt, xà phòng , rất sạch sẻ vệ sinh, không một chút nào hôi hám Nơi đây họ cho tôi ăn khá hơn một chút là có cả nước ngọt có chất gừng để uống, cũng Jello nhưng thêm được vài cái bánh ngọt . Bác sĩ và y tá vẫn đến thường xuyên chăm sóc bệnh nhân Mỗi buổi sáng một nhóm bác sĩ chuyên khoa và sinh viên thực tập đến thăm bệnh, các bác sĩ giải thích về bệnh của mình cũng như cách điều trị để sinh viên học tập, xong họ ra ngoài bàn thảo cách trị liệu kế tiếp cho bệnh ,nhân Trong bệnh viện thì thật khó lòng ngủ được vì cả ban đêm, ngày y tá trực cứ cách khoảng hai tiếng là đến thăm bệnh nhân : thường là cho uống thuốc, đo áp huyết, thử máu và chích Insulin cho những người có chất đường cao trong máu . Năm giờ mỗi buổi sáng là họ đến lấy máu để thử nghiệm theo dõi . Trên đầu giường có sẵn chuông báo động cho bệnh hân khi cần gọi y tá Đến ngày thứ năm sau ngày giải phẫu thì tôi có thể tự đứng xuống giường và đi tiêu, tiểu được mặc dù hơi cố gắng . Khi tiểu vẫn phải tiểu trong bình để y tá đến đo và mang đổ đi . Từ sau khi thay cơ quan nội tạng xong không biết sao tôi tiểu rất nhiều và đôi lúc như không thể cưỡng lại được, có lúc đang ăn cơm mà cần thì phải tiểu ngay chớ không nhịn được > Thật là kỳ lạ ! Tuy nhiên Bác sĩ bào là tiều nhiều càng tốt mà nếu đánh giấm càng nhiều lại càng hay Có đôi lúc Bác sĩ đến khám mà mình không cản đựoc phải đánh giấm thành tiếng nhưng Bác sĩ lại bảo :Good, như vậy là tốt lắm mặc dù mình thấy hơi ngượng ngập, mất lịch sự Thức ăn đã thay đổi như người bình thường, có cả thịt, rau cải, nước trái cây đầy đủ . Điều nầy khiến cho mình ngạc nhiên vô cùng vì nếu ở Việt nam khi nuôi những bệnh như vầy thì thường họ chỉ cho húp cháo chớ đâu ăn không cữ kiêng như thế nầy , Thôi thì cứ theo lời Bác sĩ chớ biết sao ! .........LEHONG......... |
The Following 3 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post: | ||
#38
|
|||
|
|||
![]() ![]() Y TÁ TẠI GIA Ngày kế tiếp thì Bác sĩ đến biểu mình tự động đi tắm và thay đồ như thể nào . Họ cũng dặn kỹ chỉ tắm bông sen và không cho nước thấm vào vết mổ Sau khi vững vàng mình bước ra khỏi phòng tắm Bác sĩ bảo là ngày mai anh sẽ được xuất viện . Điều nầy làm mình ngạc nhiên hơn vì cứ tưởng là phải nằm dưỡng bệnh vài ba tháng chớ có ngờ đâu mới đúng tuần lễ là phải xuất viện Trước khi xuất viện, các y tá phải đến viết giấy và căn dặn về liều lượng thuốc hằng ngày như thế nào ? Cách thử máu đường và tim chích Insulin, đo áp huyết Tất cả phải ghi vào sổ để khi tái khám đưa cho Bác sĩ theo dỏi, nhưng họ chưa hoàn toàn tin ở tôi vì họ biết là người bệnh còn ảnh hưởng nhiều qua cuộc đại phẩu có thể tâm trí chưa hoàn toàn tỉnh nên phải đợi con gái tôi vào chỉ lại thêm một lần nữa và nhắc con tôi phải theo dỏi thường xuyên tôi Cầm giấy xuất viện trên tay có ghi ngày tái khám cả hai bác sĩ khoa Gan và Thận tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi nghĩ chỉ có được thay gan thôi nhưng bây giờ họ thay luôn cả thận nữa. Có thể nói đây là trường hợp hiếm vì có rất ít người được thay hai cơ quan cùng một lúc mà lại là chỉ một ân nhân Nhìn lại vết mổ tôi mới biết : Ngang giữa bụng hai vết mổ : Một bên trái chừng một tấc, còn bên phải khoảng hai tấc, thêm một vết mổ khoảng một tấc sát háng bên đùi trái, chắc đó là vết mổ thay thận Sau nầy có thời gian coi lại sách hướng dẩn tôi mới biết là thận mới được thay sẽ không nằm ở vị trí cũ mà là chếch xuống bên dưới gần háng bên trái. và người thay thận chỉ thay được một trái mà thôi ! Sách hướng dẩn đầy đủ về các loại thuốc nào uống được khi bị cảm ho, nhức đầu.... V....V...Các thức ăn cho để điều hòa cơ thể và ngay cả vấn đề sinh lý sau khi thấy khỏe trong người. Tôi từng nghe những cuộc phẩu thuật như vậy phải cần nghĩ ngơi trong vài ba năm nhưng trong sách nầy thời gian sẽ không lâu như vậy, các bệnh nhân sẽ tuỳ theo sự cảm nhận về tình trạng hồi phục của mình và nhất là vết mổ bên ngoài đã lành hẳn Về đến nhà mình bước lên bàn cân để xem lại trọng lượng thì hởi ôi nó còn chỉ có 92 pound y như thuở mình bệnh ngặt nghèo lúc thời gian mới qua. Da đã có nhiều vết nhăn và các vết nám đen vẫn còn trên da thịt, sự bài tiết liên tục làm mình vô cùng lo ngại vì với trọng lượng như thế nầy mà lại thoát ra lượng nước quá nhiều mỗi ngày có thê đưa mình đến tình trạng đuối sức Y tá về Vật lý trị liệu đã đến để hướng dẩn mình về cách thức đi đứng và nếu cần họ phải đở đần cho đi nếu bệnh nhân còn yếu. Tuy nhiên khi thấy mình trong tình trạng tốt có thể từ bước lên xuống cầu thang nên hắn an lòng . Y tá nói Nếu mình cần họ sẽ tiếp tục đến còn không là tuỳ mình. Thấy công việc không có gì nên mình đề nghị y tá khỏi đến nữa. Vài ngày sau thì thuốc men và dụng cụ để truyền dung dịch đã được gởi đến tận nhà và sau đó là một Y tá đến để lo bổn phận truyền dung dịch (Kháng thể). Y tá nầy là người gốc Phi luật Tân, hắn trẻ tuổi và vui vẻ. Theo cách điều trị mỗi tháng hắn phải đến nhà mình một lần để lo nhiệm vụ lấy máu để thử nghiệm và truyền dịch. Qua vài tháng thân quen mình đối xử với hắn giống như người Việt với nhau. Hắn rất thích những món ăn Việt nên mỗi lần hắn đến vợ mình cũng làm một thứ bánh để cho hắn ăn thử, hắn tỏ ra thích vô củng. Sau hai năm thì nhiệm vụ củ Y tá đến nhà chấm dứt và bây giờ cứ 4 tuần là mình phải trở xuống bệnh viện để làm công việc mà người y tá làm ........Lehong......... |
The Following 3 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post: | ||
![]() |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|
![]() |
![]() |