|
#131
|
|||
|
|||
Chị ơi, Bụt của em là một người bước ra từ thế giới cổ tích và bây giờ đang sống ở thời hiện đại quên về luôn chị à... Bụt của em giờ đang ở Sài G̣n!
Tự dưng, kể cho chị nghe nhỏ nhớ lại lời của một bài hát "Huyền thoại một chiều mưa" ... Một chiều cuối tuần mưa bay lất phất và mây trắng giăng giăng Em đến thăm Anh, v́ trời mưa măi nên không kịp về Bên em Anh lặng nh́n bầu trời và ánh mặt mộng mơ Sợ người yêu khóc, khe khẽ bên tai Anh kể chuyện ngày xưa ... Chuyện xưa kể rằng trên thiên giới ấy ngày vui kết hoa đăng Thiên Quốc đang vui một nàng tiên nữ làm rơi ly ngọc ngà Đang say nên trời bèn đọa đày nàng tiên xuống trần gian Làm người dương thế không biết bao lâu mới được quay về trời ĐK: Em ơi! nàng tiên ấy xuống dương trần một chiều mây bay thật nhiều Và v́ thương đời lính thương kiếp sống phong sương nên dù răng một hôm Thiên Quốc người sai đem mây hồng làm xe đưa tiên về Tiên nói dối rằng tiên c̣n giận trời và tiên chưa về đâu Nàng tiên giáng trần tung đôi cánh trắng và đang ngắm mây bay Em đứng bên Anh nguyện thầm mưa măi cho tiên đừng về Tiên ơi, nếu mà trời gọi về th́ tiên có về không? Mỉm cười tiên nói: tiên thích dương gian với một chiều mưa thật nhiều.... Bụt của em là người như vậy đó chị ơi, giờ mê chốn dương gian với những chiều mưa lất phất ... với lại nơi đây c̣n có một nhỏ nhiều chuyện nên Bụt quên về trời rồi... |
The Following 2 Users Say Thank You to hamy For This Useful Post: | ||
Như Diệu Linh (28-08-10),
Nhím con (29-08-10)
|
#132
|
|||
|
|||
Hôm nay là ngày nghỉ của nhỏ... vậy mà hồi năy nhỏ nằm mơ thấy ḿnh ngủ quên và đi trễ bị trường giữ lại ở ngoài cổng ... sợ quá khóc hu hu... và c̣n lấy vạt áo dài lao mặt nữa chứ... Chợt giật ḿnh thức dậy..., th́ ra nhỏ đang... mơ. Mà lạ nha, nước mắt cứ đầm đ́a...
Hồi tối, nhỏ thấy buồn cười cho ông kẹ Bụt của nhỏ ghê đi... Hôm qua và hôm trước là hai ngày ông kẹ này thi...Vừa thi xong là Bụt nhà ta nhậu "ăn mừng chiến thắng" liền... khi chưa hề biết kết quả (nhỏ nói thiệt đó, hổng nói thách miếng nào đâu!). Có khi nào vậy rồi kết quả ra báo rớt hôn ta? ... Chuyện ấy cũng dám có lắm đó... Nhỏ cũng từng nghe mẹ kể... hồi xưa ơi là xưa, lúc đó mẹ nhỏ học cấp III, có một d́ học chung, khi thi chưa biết kết quả mà vội cùng một số bạn bè tổ chức tiệc ăn mừng, mời cả thầy cô... Để rồi, khi kết quả đăng lên th́ hổng có tên ḿnh... Mong là ông kẹ Bụt hổng bị như d́ ấy nha... Vậy chứ, khi "ăn mừng" xong, về c̣n nè nheo nhỏ bắt hát ru ổng ngủ... hay ổng định trả thù nhỏ v́ bị nhỏ trêu? V́ hơn ai hết Bụt biết nhỏ hát dở ẹt với lại có hát bao giờ đâu, dù lời bài hát nhỏ thuộc rất nhiều... Nhớ lại mấy hôm Bụt đi thi, nhỏ nhắn tin chúc Bụt sử dụng phao cứu trợ thật tốt..., và chữ "phao" nhỏ bỏ vào ngoặc nhấn mạnh, làm ổng ghét quá chừng luôn. Nhưng làm ǵ được nhỏ nè... H́ ...h́... Bất quá bắt nhỏ hát, nhỏ cứ hét cho điếc tai và cháy điện thoại ổng luôn cho ổng ớn! H́....h́...,tưởng ăn hiếp nhỏ dễ lắm chắc? Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Ư mà, hồi tối nhỏ hét cho Bụt nghe hai câu, vậy mà Bụt nhà ta cũng khen hay ơi là hay! Nhỏ hổng biết tại sao? Hay ông kẹ này tính trả thù nhỏ bằng sự êm dịu? Hổng sao, ǵ chứ trả thù mà khen vậy là nhỏ chịu liền hà! Lần sửa cuối bởi hamy; 29-08-10 lúc 06:54 AM |
The Following User Says Thank You to hamy For This Useful Post: | ||
Nhím con (30-08-10)
|
#133
|
|||
|
|||
Mấy hôm nay nhỏ nhiều chuyện bị chiếu tướng hoài... Ngày nào vào lớp nhỏ cũng bị gọi trả lời hay trả bài, kiểm tra bài tập ít nhất là hai lần..., giờ nhỏ mang trong ḷng cảm giác sờ sợ làm sao! Năm trước nhỏ c̣n thờ ơ, chủ quan...nhưng giờ th́ nhỏ hổng dám nữa rồi... Đôi khi nhỏ nghĩ có lẽ là phút đầu nhỏ mang cho thầy ấn tượng...thấy ghét nên thầy cứ hay kiểm tra bài nhỏ chăng? Ủa mà lạ nha, chẳng những thầy Văn mà các thầy khác cũng vậy... Tự dưng, năm học này nhỏ học đa số là thầy dạy nhỏ không hà, chả bù cho cấp II, nhỏ học với cô nhiều hơn... mà nhỏ th́ cũng lạ ghê đi hễ học ai th́ nhỏ cứ thần tượng người ấy hết. Nhớ lại lúc học cấp II, từ lớp 6 đến lớp 9, nhỏ học Văn với cô không, bởi vậy nhỏ cứ măi thần tượng cô mà có khi nghĩ là thầy dạy Văn hổng hay bằng cô v́ cô đi sâu vào t́nh cảm hơn thầy... Thế rồi, nhỏ vào lớp học thơ và sau đó...ngoài đời thật nhỏ học Văn với thầy.... Giờ đây, mọi suy nghĩ của nhỏ đều bị đảo lộn, để nhỏ hiểu rằng thầy hay cô ai cũng hay cả...
Lần sửa cuối bởi hamy; 01-09-10 lúc 03:24 PM |
#134
|
|||
|
|||
Hồi trưa đi học về, đói bụng ơi là đói, nhỏ ghé quán cơm mum... Vừa mum xong th́ ông kẹ Bụt điện tới liền như biết trước hết việc làm của nhỏ vậy... Nhỏ vừa nhiều chuyện với Bụt vừa ngáp dài ngáp vắng. Lạ ghê, nhỏ hễ cứ ăn no là buồn ngủ, bởi vậy bị ông kẹ Bụt cứ trêu măi...đúng là heo con...Sau đó Bụt giục nhỏ về nhà nhanh để ngủ...C̣n hứa sẽ gọi nhỏ dậy để về ngoại chơi, mấy bữa nay nhỏ hổng về ngoại nên nhớ bé TN quá chừng luôn... Thế rồi, khi nhỏ đang thả hồn trong giấc mộng th́ Bụt nhà ta- chiếc đồng hồ báo thức của nhỏ - réo gọi, nhỏ bắt máy mà c̣n trả giá cho nhỏ ngủ thêm 15' nữa. Sau đó, nhỏ nghe tiếng giống ma gọi nhỏ dậy. Nhỏ tỉnh ngủ liền và coi lại số điện thoại lạ quắt lạ quơ, nhắn tin hỏi Bụt th́ ổng chối một hồi mới chịu thiệt... Đúng là ông kẹ!
Giờ đây, chỗ nhỏ mưa to ơi là to làm nhỏ hết về ngoại được rồi... |
The Following User Says Thank You to hamy For This Useful Post: | ||
Nhím con (01-09-10)
|
#135
|
|||
|
|||
Sáng sớm... nhỏ vừa thả hồn thơ thẩn theo điệu nhạc trữ t́nh của Trịnh Công Sơn th́... bị mẹ la cái tội tâm hơ, tâm hất, hâm nồi canh hồi tối mà quên để khét nghẹt luôn, nhưng cũng hên khi khét cháy nhỏ kịp hay vội tắt bếp và ... thủ tiêu chứng cứ, nhưng sáng dậy nhà nhỏ sực nức mùi hương, thế là nhỏ bị mẹ phát hiện...
Buồn buồn, nhỏ lên mạng định đọc báo, thế nhưng vô t́nh nhỏ nhấn vào một trang web "Con trai công tử Bạc Liêu chạy xe ôm"... Trời ơi, nhỏ hổng thể nào ngờ được công tử Bạc Liêu là người giàu nhất, nổi tiếng nhất vậy mà giờ đây người con hổng có nổi cái nhà để ở..., Phút gần cuối đời ông phải sống bằng sự trợ giúp, cho mượn nhà của một doanh nghiệp, để rồi trong ḷng xót xa khi nghe lời nhận xét của thiên hạ là "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước"... Bởi vậy, nhỏ luôn tin cuộc sống luôn có luật bù trừ, như lời ngoại nói : "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác"... Lần sửa cuối bởi hamy; 02-09-10 lúc 08:06 AM |
#137
|
|||
|
|||
Dạ, thầy ơi ngoại em nói em giống mẹ mà, giờ em có thêm nhỏ em con cậu mới 4 tuổi mà giống chị TQ cũng tật nhiều chuyện luôn!
|
#138
|
|||
|
|||
Hôm nay nhỏ dậy sớm ơi là sớm lo ôn bài và in giáo án cho mẹ- hổng có nhỏ làm mẹ sao biết in được nè! Nhỏ thấy ḿnh quan trọng ghê đi...Bởi vậy, hôm qua nhỏ bị cháy túi mà thèm ơi là thèm tô phở...nhỏ liền ước vậy mà h́nh như điều ước linh nghiệm ghê đi, tí nữa mẹ cho nhỏ 50k, vậy là nhỏ có tiền mum phở và sau đó biến về nhà ngoại chơi tới tối mới về.
Khi làm xong công việc, nhỏ nh́n quanh nh́n quất hổng có ai hết, cảm thấy sợ sờ, h́nh như đâu đây có con ma đang lảng vảng chờ nhát nhỏ (8-x), sợ quá nhỏ vào pḥng chát nhiều chuyện với cái nick nhỏ dùng đi chơi chứ hổng phải nick của nhỏ khi nhiều chuyện với bạn bè- Nhỏ cũng lại gặp nhiều người nhưng nhỏ nói chuyện chỉ với một người mà thôi, trời ơi, giờ nhỏ mới hiểu là đâu chỉ ḿnh nhỏ hay mẹ thức sớm, mà đây đó c̣n có nhiều người thức khuya ơi là khuya từ tối tới giờ hổng ngủ...nhỏ mà thức như vậy là nhỏ vào lớp ngủ gục liền hà...Mẹ mà biết nhỏ thức sớm như hồi năy là mẹ la nhỏ cho coi... mà giờ này, nhỏ biết các bạn nhỏ đang thả hồn trong thế giới thần tiên rồi, hổng có ai thê thảm như nhỏ đâu! Nhắc lại vụ này nhỏ mới nhớ hồi khuya khoảng 2 giờ, tự dưng nhỏ nằm mơ thấy ḿnh lạc vào một hang động của yêu quái... và sắp bị yêu quái ăn thịt, nhỏ sợ quá khóc hu hu, chắc nhỏ la lớn quá nên mẹ vào với nhỏ và sau đó nhỏ ngủ lại mẹ mới ra...Giờ nghĩ lại nhỏ sợ quá, yêu quái cái tay lông lá, mặt sần sùi giống y chang cái h́nh trong truyện Cô Tiên xanh mà nhỏ đọc lâu lắm rồi... Tự dưng, nhỏ lại thấy, ḱ ghê! Mà lạ nha, hổng ai ra cứu nhỏ hết...chỉ có mẹ vào đánh thức nhỏ dậy và dỗ nhỏ ngủ thôi...Hổng lẽ nhỏ làm ác nên cô Tiên hổng cứu nhỏ? C̣n Bụt của nhỏ th́ đâu mất luôn. Nhỏ thầm kiểm tra lại coi ḿnh có làm ác hay xấu với ai hôn? Nhưng không, nhỏ thấy ḿnh hổng làm ǵ xấu hết ngoài cái chuyện từ chối hổng đi chơi với nhỏ bàgiawadat hôm ra về thứ tư. Hôm ấy, nhỏ thấy đói ơi là đói dù sáng nhỏ mum hết một tô bánh canh và một ổ bánh ḿ rồi. Vậy mà, khi ra bao tử lại kéo biểu t́nh dữ dội nên nhỏ ghé vào quán cơm quen thuộc gần trường mum, nên hổng đi với nhỏ M, chắc nó giận nhỏ. Mà nhỏ bagiawadat này cũng ḱ, nếu đi với nhóm cửu cô nương không th́ nhỏ hổng nói, c̣n đằng này, đi chung với các anh bạn của ấy nó...Nhỏ nghe mẹ bảo trường mẹ mấy bữa nay có một tốp con gái ra về c̣n đánh nhau và cảnh báo nhỏ đủ thứ ... Bởi vậy, nhỏ thấy đi học xong là về nhà, hổng ấy lên nhà ngoại chơi bán banh với d́ và cậu cho vui chứ tụm năm tụm ba như vậy th́ sớm muộn ǵ cũng có chuyện như hồi lớp 8, mà hên là lúc đó hổng có mặt nhỏ, vậy mà nhỏ cũng sém bị mẹ la ... và Bụt cũng hay nhắc nhỏ cái vụ con nít đánh nhau bị người ta quay phim đưa trên mang hoài. Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, Bụt làm như nhỏ là nhỏ M, chuyên gia đánh nhau, nhưng từ lúc vào cấp III, nhỏ thấy nó cũng dịu dàng quá mà... Lần sửa cuối bởi hamy; 06-09-10 lúc 01:28 AM |
#139
|
|||
|
|||
Hôm thứ bảy vừa rồi, nhóm cửu cô nương của nhỏ lại thêm một chuyện làm thiên hạ để ư nữa ..., mà lạ nha, nó có sự trùng hợp ngẫu nhiên cũng vào giờ của thầy...điện thoại (Thầy hôm đầu tiên khi tụi nhỏ đang học gần đến giờ ra chơi tiết 4 tự dưng điện thoại nhỏ và các bạn đồng loạt réo vang...)
...Chuyện là như vầy... giờ ra chơi nàng T Ù chạy xuống căn tin tranh thủ mua đồ về lớp mum, nhưng trên đường về lớp tự dưng áo nàng bị ... trục trặc kĩ thuật... Thế là nàng bị "tẩu hỏa nhập ma", tiến thoái lưỡng nan, vội vàng điện thoại cho cả nhóm hộ tống về lớp... Sau một hồi ngâm cứu, nhỏ chợt nghĩ ra biện pháp là cho nàng ta mặc áo khoác vào là chắc ăn... Thế nhưng, nó lại sợ người ta biết nên c̣n chần chừ..., đúng là "có tật giật ḿnh". Và rồi nhỏ Bagiawadat tuyên bố giải pháp cứu nguy nó là cả nhóm đồng thanh mặc áo khoác hết. Trời ạ, buổi sáng cuối hè, troi oi bức mà vận chiếc áo khoác vào chả khác ǵ đi tắm nóng... mà nhóm cửu cô nương thường trêu nhau là "ră thịt", mỗi khi có đứa làm điệu, sợ đen mà mặc áo khoác vào lớp khi c̣n học cấp II, giờ vào cấp III th́ ngược lại, mọi người ai cũng muốn khoe tà áo dài duyên dáng của ḿnh nên ít mặc vào lớp, trừ khi bi bệnh... Giờ chiếc áo khoác chỉ dùng để che cái nắng gay gắt của đất trời Tây Ninh khi trên đường về nhà mà thôi. Bởi vậy, nghe bagiawadat phán một câu xanh rờn mấy nhỏ kêu lên oai oái, v́ ai cũng muốn làm điệu với tà áo dài của ḿnh mà. Sau cùng, tất cả v́ "t́nh bạn muôn năm" nên đành ép bụng nghe theo mệnh lệnh của nhỏ M, làm nàng T Ù khoái chí, cái mặt tươi như cây vừa được tưới nước... c̣n hứa sẽ đăi cả bọn một chầu chè ...v́ đă ra tay nghĩa hiệp "Anh hùng cứu mỹ nhân" h́...h́... Khi hết giờ ra chơi, cả lớp - ngoài nhóm cửu cô nương ra - đều thấy ngạc nhiên sao mấy nhỏ này lại thay đổi trang phục nhỉ? Nhưng đành ấm ức mà hổng thể nào t́m được lời giải đáp... Thế rồi, lại là sự t́nh cờ mà thầy "điện thoại" lại phát hiện ra khi vào lớp... Đúng là môn Văn thật giàu liên tưởng... Đó là cả chín đứa đều mặc áo khoác đủ ba màu: ba đứa màu vàng, năm đứa màu xanh và riêng nhỏ th́ màu tím nhạt. Bởi vậy, thầy bảo cả chín tiều thơ xinh đẹp hôm nay mặc áo khoác tổng hợp cả ba màu, làm thầy chợt nhớ đến các câu trong một bài thơ như vầy: "Áo nàng vàng, tôi về yêu hoa cúc Áo nàng xanh, tôi mến lá sân trường Sợ thư t́nh không đủ nghĩa yêu đương Tôi pha mực cho vừa màu áo tím" Và vừa đọc tới màu nào là thầy đưa tay về những nhỏ mặc áo màu ấy như minh họa, làm cả lớp cười rộ lên đầy vui vẻ, nhóm cửu cô nương cũng cười...giả lả cho đỡ quê! Riêng nhỏ chợt giật ḿnh ngượng nghịu khi thấy tụi nó dù sao có tới cả chùm ba, bốn đứa, c̣n nhỏ th́ chỉ có một ḿnh thôi, nhỏ thấy tủi thân cho ḿnh quá! Biết vậy hôm đó nhỏ mặc áo khoác giống tụi nó... Nhưng sau đó, nhỏ chữa thẹn bằng cách trả lời câu hỏi của thầy về tên bài thơ ấy và tác giả...Thầy c̣n bảo nhỏ nếu thuộc đọc vài câu cho cả lớp nghe... Tưởng ǵ chứ hỏi đến thơ là "nghề của nhỏ " mà. Thế là nhỏ nhiều chuyện hăng hái đọc vài câu như vầy: "Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay Trời nắng nhạt nḥa tôi ở lại đây Như một buổi chiều hiên nhà nàng dịu nắng. Trời hôm ấy mười lăm hay mười sáu Tuổi của nàng tôi ngỡ chỉ mười ba Tôi phải van lơn, ngoan nhé đừng buồn Tôi phải nói như là tôi đă đợi Để giận hờn, chim bướm trả dùm tôi..." ("Tuổi mười ba" - Nguyên Sa) Bài thơ này nhỏ thuộc lâu lắm rồi, nhưng giờ hổng biết chính xác hôn nữa. Vây mà thầy khen quá chừng, khiến bao ngại ngần lúc đầu của nhỏ như được gió cuốn bay mất và nàng T Ù như quên đi nỗi buồn "kĩ thuật" của riêng nó... Tiết học Văn trôi qua trong vui vẻ và phấn chấn... (Nhỏ ngủ rồi hết một giấc, nhưng chợt thức khi nhớ h́nh như ḿnh chưa nhiều chuyện nên vào đây thực hiện "sứ mệnh cao cả" của ḿnh nè! Ông Kẹ Bụt mà biết, chắc thế nào cũng la oai oái lên cho coi! Xiiiiiiiiiiiiiiiiii, ổng là chuyên gia la nhỏ mà! H́... h́...) Lần sửa cuối bởi hamy; 11-09-10 lúc 02:42 AM |
#140
|
|||
|
|||
Mấy hôm nay chẳng hiểu sao nhỏ khác hồi c̣n học cấp II. Nè nha, đi học chưa hết tiết 5 là bụng nhỏ réo gọi biểu t́nh dữ dội luôn dù rằng buổi sáng nhỏ đă mum nhiều ơi là nhiều. Chả bù cho hồi ở cấp II, sáng nhỏ mum nhiều y vậy nhưng trưa về nhỏ chỉ mum súp thôi, ông kẹ Bụt c̣n la nhỏ sao mum ít quá mất sức khỏe, nhưng bây giờ th́ ngược lại, nhỏ đói đến nổi hổng chịu được nên ra về, mặc ai réo gọi cứ réo, nhỏ cứ ghé vào quán mum một bụng , xong mới vững ḷng đi về... Mà là nha, cái tật của nhỏ từ nào giờ hổng bỏ được là hễ nhỏ mum no là tự dưng hai mắt mở hổng lên... Bởi vậy, mẹ hay gọi nhỏ là con heo đất...
Nhỏ cũng chẳng thể nào hiểu ḿnh nữa, hổi trưa, sau khi đi học thêm về, nhỏ dông thẳng lên nhà ngoại chơi bắn banh với cậu và d́, rồi về là ngủ liền để giờ tự dưng thức giấc giống như tên trộm thành Bá Đa... Nh́n quanh quẩn hổng thấy ai hết, không gian im lặng, đây đó tiếng côn trùng rả rích, sao nghe cảm giác lành lạnh...mà cái lạnh này h́nh như là do cơn mưa mang lại hay lạnh gáy đây? Nhỏ cũng hổng biết nữa... Tự dưng định nhiều chuyện mà nghe cảm giác như có mấy con ma đang lảng vảng quanh nhỏ... tự dưng quên hết chuyện để kể rồi... Hôm nay nhỏ mang trong ḿnh cảm giác sờ sợ giống như trước kia, nhưng giờ ở nhà nhỏ c̣n ba mẹ nữa chứ hổng giống như trước kia, cách đây một năm nhỏ ở nhà có một ḿnh... Hôm ấy, ba làm ca đêm, mẹ th́ đi xuống nhà d́ ở Sài G̣n về hổng kịp nên ngủ lại... Nhỏ ở nhà một ḿnh, trời th́ mưa lâm thâm, tiếng ếch nhái, ễnh ương ḥa tấu, khóc than như tiếng gọi hồn... Sau giấc ngủ dài êm ả cùng tiếng mưa, nhưng khi giật ḿnh thức giấc, bỗng dưng nhỏ sợ ơi là sợ, nhớ lại mấy câu chuyện ma mà nhỏ đọc với nghe Nguyễn Ngọc Ngạn kể, tự dưng nhỏ cảm giác như quanh giường ḿnh có năm sáu con ma đang bay qua, bay lại, dù nhỏ cố trùm chăn kín mít, tụi nó cứ như giở chăng ra để lẻ lưỡi nhát nhỏ, sợ quá nhỏ khóc hu hu... Vội vàng mở máy vào yahoo, hên là nhỏ gặp một ông anh ở Nga, ổng cho nhỏ wc để kể chuyện cho nhỏ nghe và động viên nhỏ đừng sợ...Sau đó, thấy quá khuya rồi ổng kêu nhỏ đi ngủ và bắt nhạc lên nằm nhắm mắt và cứ nghĩ về gia đ́nh bè bạn, người thân của ḿnh là sẽ quên hết mấy con ma đang lảng vảng gần đó... Vậy mà, nhỏ nhắm mắt mơ màng tới gần 3 giờ sáng mới ngủ... Hôm đó, Bụt nhà ta đi lên nhà bạn ở Trảng Bàng chơi, cách nhà nhỏ hổng bao xa, mà khi ấy nhỏ chưa xài điện thoại chứ nếu xài nhỏ réo gọi ông kẹ Bụt là hổng sợ... Bởi vậy, khi nghe nhỏ kể ổng than trời, la nhỏ coi phim ma hay đọc truyện ma chi để tưởng tưởng.... Nhưng thật ḷng nhỏ hổng có tưởng tưởng, tự dưng nó hiện lên trong đầu nhỏ vậy đó... Và hôm nay cảm giác ấy lại về với nhỏ...Bữa nay Bụt của nhỏ làm ca đêm, hồi năy đă hát nhiều ơi là nhiều để ru nhỏ ngủ... , giọng Bụt của nhỏ ngọt ơi là ngọt để đôi lúc nhỏ cứ ngẩn ngơ, tự hỏi sao trên đời có người lại sở hữu cái giọng ngọt ngào thế vậy? Chả bù cho ông quỷ anh Nhỏ của nhỏ, nói chuyện với người yêu th́ ngọt ơi là ngọt (nhưng vẫn thua Bụt của nhỏ), c̣n nói với nhỏ th́ cứ như trêu tức, mà làm sao gây lộn lai nhỏ, người thua vẫn là ổng... Giờ nhỏ biết nếu nhỏ điện đến là chắc chắn Bụt sẽ la cho nhỏ một chập liền... |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|