|
|
Thông Báo |
#81
|
||||
|
||||
Người đẹp - Ḷ Ngân Sủn
Người đẹp trông như tuyết Chạm vào lại thấy nóng Người đẹp trông như lửa Sờ vào lại thấy mát Người không khát - Nh́n thấy người đẹp cũng khát Người không đói - Nh́n thấy người đẹp cũng đói Người muốn chết - Gặp người đẹp lại không muốn chết nữa Ơ! Người đẹp là ước mơ Treo trước mắt mọi người! |
#82
|
||||
|
||||
Lên Côn Sơn - Khương Hữu Dụng
Lên đỉnh Côn Sơn t́m Nguyễn Trăi Trên đầu xanh ngắt một bầu không Bàn cờ thế sự quân không động Mà thấy quanh ḿnh nỗi băo dông. |
#83
|
||||
|
||||
Cửu Long giang ta ơi - Nguyên Hồng
Ngày xưa ta đi học Mười tuổi thơ nghe gió thổi mùa thu Mắt ngẩng lên trông bản đồ rực rỡ Như đồng hoa bỗng gặp một đêm mơ Bản đồ mới tường vôi cũng mới Thầy giáo lớn sao, thước bảng cũng lớn sao Gậy thần tiên và cánh tay đạo sĩ Đưa ta đi sông núi tuyệt vời Tim đập mạnh hồn ngây không sao hiểu Mê Kông sông dài hơn hai ngàn cây số mông mênh Nguồn tự Trung Hoa có Vạn lư trường thành Có Hy Mă lạp sơn, Động Đ́nh hồ, Tây du, Thủy Hử Mê Kông chảy Cây lao đá đổ Ngẫm nghĩ voi đi Thác Khôn cười trắng xóa Lan hoang dứa mật thông nhựa lên hương Những trưa hè ngun ngút nắng Trường Sơn Rừng Lào- Miên rộng quá Dân Lào - Miên mến yêu Xôi nếp nước trong sẵn sàng chia bạn đói Ta đi...bản đồ không c̣n nh́n nữa Sáng trời thu lại c̣n bướm với trời xanh Trúc đào tươi chim khuyên riả cánh sương đọng long lanh Ta cởi áo lội ḍng sông ta hát Mê Kông chảy Mê Kông cũng hát Rừng núi lùi xa Đất phẳng thở chan ḥa Sóng tỏa chân trời buồm trắng Nam bộ Nam bộ Chín nhánh Mê Kông phù sa nổi váng... Ruộng băi Mê Kông trồng không hết lúa Bến nước Mê kông tôm cá ngập thuyền Sầu riêng thơm dậy đất Thủ Biên Suối mát dội trong ḷng dừa trĩu quả Mê Kông quặn đẻ... Chín nhánh sông vàng Nông dân Nam bộ gối đất nằm sương Mồ hôi vă băi lau thành đồng lúa Thành những tên đọc lên nước mắt đều muốn ứa Những Hà tiên, Gia định, Long Châu Những G̣ công, G̣ vấp, Đồng tháp, Cà mau Những mặt đất Cha ông ta nhắm mắt Truyền cháu con không bao giờ chia cắt Ta đă lớn Thầy giáo già đă khuất Thước bản to nay thành cán cờ sao Những tên làm man mác tuổi thơ xưa Đă thấm máu của bao hồn bất tử Những Minh Khai, Hà Huy Tập, Lê Hồng Phong, Trần Phú Những bông hoa dân tộc anh hùng Mười sáu tuổi xanh Em Đuốc Sống đốt ḿnh phá tan kho giặc Vơ thị Sáu vùng răng cắn chặt Giữ trung trinh cho đến phút cuối cùng Đạn giặc xuyên lỗ chỗ ngực măng non Đỏ thắm nụ cười Chào Bác Hồ và Việt nam bất diệt. Đêm nay Cửu Long Giang vẫn âm vang sóng cát Sao khuya lấp lánh Lửa chài thức sáng nhịp hát ḥ ơ Đồng Tháp xa đưa những tiếng mẹ ru Hồ Chí Minh thành ca dao bát ngát..... |
#84
|
||||
|
||||
Dặn con - Trần Nhuận Minh
Chẳng ai muốn làm hành khất Tội trời đày ở nhân gian Con không được cười giễu họ Dù họ hôi hám úa tàn Nhà ḿnh sát đường, họ đến Có cho th́ có là bao Con không bao giờ được hỏi Quê hương họ ở nơi nào Con chó nhà ḿnh rất hư Cứ thấy ăn mày là cắn Con phải răn dạy nó đi Nếu không th́ con đem bán Ḿnh tạm gọi là no ấm Ai biết cơ trời vần xoay Ḷng tốt gửi vào thiên hạ Biết đâu nuôi bố sau này... |
#85
|
||||
|
||||
Người về - Hoàng Hưng
Người về từ cơi ấy Vợ khóc một đêm con lạ một ngày Người về từ cơi ấy Bước vào cửa người quen tái mặt Người về từ cơi ấy Giữa phố đông nhồn nhột sau gáy Một năm sau c̣n nghẹn giữa cuộc vui Hai năm c̣n mộng toát mồ hôi Ba năm c̣n nhớ một con thạch thùng Mười năm c̣n quen ngồi một ḿnh trong tối Một hôm có kẻ nh́n trân trối Một đêm có tiếng bâng quơ hỏi Giật ḿnh một cái vỗ vai. |
#86
|
||||
|
||||
Đêm Mưa - Tô Hoàn
Con về thăm mẹ, đêm mưa Mới hay nhà dột, gió lùa bốn bên Mưa rơi sợi thẳng, sợi xiên Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời Con đi đánh giặc suốt đời Vẫn không che được một nơi mẹ nằm. |
#87
|
||||
|
||||
Đọc thơ Ức Trai - Sóng Hồng
Đêm đông Sương lạnh Quanh nhà tiếng trùng ra rả. Dưới đèn lần đọc thơ Ức Trai Canh khuya nói chuyện với người xưa Và thức tỉnh một thời qua. Hơn năm trăm năm trước, Nhân dân ta vùng lên đuổi quân xâm lược, Ai chí khí hiên ngang, Hơn đời mưu lược, Cứu dân cứu nước, nhớ lời cha, Một ḷng ưu ái v́ dân tộc, Lo trước vui sau giữ nếp nhà. Mười năm quyết chiến, Ngang dọc xông pha, Lấy nhân nghĩa chống bạo tàn, Dựa sức dân dẹp tan ḱnh ngạc. Vung gươm khiếp vía quân Minh, Múa bút mềm gan tướng giặc. Sau khi sóng ḱnh im bặt, Chí đang hăng dựng nước buổi thanh b́nh, V́ đâu phải lui về núi cũ, Bạn với cúc tùng cho ngày tháng trôi qua! Tưởng thoát chốn phồn hoa Mặc ai bon chen danh lợi Đau đớn nh́n việc đời biến đổi Như mây trôi nước chảy xuôi ḍng Lúc thuyền ai ...................hờ hững ...............................ở trên sông! Nhưng duyên nợ nước mây chưa trọn, Chỉ lo việc lớn vẫn hăng say. Bi kịch Lệ Chi Viên để lụy bậc thiên tài, Hận anh hùng, ....................nước biển đông .........................................cũng không rửa sạch! Nay đọc thơ Người, Ḷng ta đau xót, Thắm từng câu: Yêu nước thương dân, Tâm hồn cao khiết, Sự nghệp muôn năm vẫn sáng ngời. Ù ù gió thổi bên ngoài, Trăng bạc rung rinh cành sấu, Trông ra tưởng thấy Ức Trai, Trên đỉnh Côn Sơn đang mỉm cười Nh́n con cháu thời Hồ Chí Minh anh dũng Đă lấy máu viết nên B́nh Tây đại cáo. |
#88
|
||||
|
||||
Một vị tướng về hưu - Nguyễn Đức Mậu
Thôi, đă dứt đường binh nghiệp Tuổi hưu rồi, bác ở quê Chạnh nhớ bạn bè thuở trước Cùng đi có đứa không về Người vợ tuổi già như bác Miếng trầu nhai dập chiều mưa Hồi c̣n trẻ xa nhau măi Giờ thương biết mấy cho vừa Huân chương xếp vào góc tủ Nay hàm tướng tá mà chi Tuổi già công danh xem nhẹ Cuộc đời như nước trôi đi Thuở trước bạn cùng súng đạn Nay khuây hàng xóm bạn già Bao dốc, bao rừng đă vượt Lối ṃn quanh quẩn vào ra Ngày đi khuất bóng mẹ cha Ngày về sửa sang mộ cũ Âm thầm một tấc đất sâu Hương khói tờ mờ màu cỏ Ngôi nhà nắng mưa vẫn đó Đàn con mỗi đứa một nơi Nếu không có trẻ hàng xóm Tuổi già hẳn nhiều đơn côi Những đêm gió thổi buốt trời Vết thương cũ c̣n đau nhức Ôi sư đoàn xưa giờ đâu Người cũ, ai c̣n, ai mất? Về hưu giờ thôi quyền chức Ai người nhớ bác, lại chơi Ai kẻ xa ḷng, tránh mặt Niềm riêng một mảnh trăng trời. |
#89
|
||||
|
||||
Miền Trung - Hoàng Trần Cương
Bao giờ em về thăm Quê hương anh một thời ngút lửa Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa Chuốt ruột ḿnh thành giải lụa Sông Lam Miền Trung Tấm lưng trần đen sạm Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng Những đứa con văng ḿnh như mảnh đạn Thương mẹ một ḿnh trời sinh đá mồ côi Miền Trung Bao đời núi bể kề đôi Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ Nóng hổi như vừa lăn xuống Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm Miền Trung Câu ví dặm nằm nghiêng Trên nắng và dưới cát Đến câu hát cũng hai lần sàng lại Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm Miền Trung Bao giờ em về thăm Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt Lúa con gái mà gầy c̣m úa đỏ Chỉ gió băo là tốt tươi như cỏ Không ai giao mà trắng mặt người Miền Trung Eo đất này thắt đáy lưng ong Cho t́nh người đọng mật Em gắng về Đừng để mẹ già mong. |
#90
|
||||
|
||||
Trở về quê nội - Ca Lê Hiến
Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại Quê hương ta tất cả vẫn c̣n đây Dù người thân đă ngă xuống đất này Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy Ta nh́n, ta ngắm, ta say Ta run run nắm những bàn tay Thương nhớ dồn trong tay ta nóng bỏng. Đây rồi đoạn đường xưa Nơi ta vẫn thường đi trong mộng Kẽo kẹt nhà ai tiếng vơng trưa Ầu ơ... thương nhớ lắm Ôi những bông trang trắng, những bông trang hồng Như tấm ḷng em trong trắng thủy trung Như trái tim em đẹp màu đỏ thắm Con sóng nhỏ tuổi thơ ta tắm Vẫn c̣n đây nước chẳng đổi ḍng Hoa lục b́nh tím cả bờ sông. Mẹ lưng c̣ng tóc bạc Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe Tám em bé chết v́ bom xăng đặc Trên đường đi học trở về. Giặc giết mười người trong một ấp Bà con khiêng xác chất đầy ghe Chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc Làng ta mấy lần bom giội nát Dừa ngă ngổn ngang, xơ xác bờ tre, Mẹ dựng tạm mái lều che mưa gió Ta có ngờ đâu mái lều của mẹ Dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn c̣n Mẹ ta tần tảo sớm hôm Nuôi các anh ta dưới hầm bí mật Cả đời mẹ hy sinh gan góc Hai mươi năm giữ đất giữ làng Ôi mẹ là bà mẹ miền Nam. Ta có ngờ đâu em ta đấy Dưới mái lều kia em đă lớn lên Em đẹp lắm như mùa xuân bừng dậy Súng trên vai cũng đẹp như em Em ơi! Sao tóc em thơm vậy Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng Ta yêu giọng em cười trong trẻo Ngọt ngào như nước dừa xiêm Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo Dịu dàng như những nàng tiên Em là du kích, em là giao liên Em chính là quê hương ta đó Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương. Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương Sao thấy ḷng ấm lạ Dù ngoài trời tầm tă mưa tuôn Tiếng đại bác gầm rung vách lá Ôi quê hương ta đẹp quá! Dù trên đường c̣n những hố bom Dù áo em vẫn c̣n mảnh vá Ta về đây chẳng mang ǵ cho em cả Chỉ có trái tim chung thủy, sắt son Và khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn. 9-1965 |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|