NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Giới Thiệu Tác Phẩm > Cảm Nhận - Phê B́nh
Nạp lại trang này TẢN MẠN chuyện VƠ LÂM

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
  #81  
Cũ 06-01-12, 01:42 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

VIÊN TÍNH


4.

“Thuấn sẽ xem việc bỏ thiên hạ như bỏ một đôi dép rách, lén cơng cha đi trốn, lần theo bờ biển mà ở, suốt đời vui vẻ, vui mà quên đi thiên hạ”. (Thuấn thị khí thiên hạ do khí tệ sỉ dă, thiết phụ nhi đào, tuân hải tân nhi xử, chung thân hăn nhiên, lạc nhi vong thiên hạ) (Mạnh Tử, Tận Tâm thượng).

Nếu vua Thuấn cứ căn cứ theo phép nước để ông Cao Dao chiếu theo luật xử tử cha ḿnh, cho đúng với nghĩa “minh quân” hay “thiết diện vô tư” th́ trước mắt có thể duy tŕ được giềng mối xă hội đấy, nhưng chắc chắn sẽ để lại một vết thương trầm trọng không ǵ cứu văn được trong đạo lư làm người cho thế hệ mai sau.

Thần thoại Hy Lạp cũng có một câu chuyện tương tự. Agamemnon, vua xứ Mycenae, khi dẫn đoàn quân viễn chinh Hy Lạp quay về sau chiến thắng thành Troy, th́ bị hoàng hậu Clytemnestra cùng người t́nh là Aegisthus lập mưu giết chết.

Con trai Agamemnon và Clytemnestra là Orestes, với sự trợ giúp của chị là Electra, đă giết chết mẹ và Aegisthus để trả thù cho cha.

Tưởng rằng như thế là công bằng, v́ nợ máu phải trả bằng máu. Nhưng ngay sau đó Orestes bị các nữ thần Eumenides trừng phạt, măi cho đến khi có sự can thiệp của nữ thần Athena.

Đông hay Tây đều cho rằng việc giết cha hay mẹ để đ̣i lại sự công bằng cho người đă khuất phải là nhiệm vụ của thần linh, của trời, chứ không phải của con người.



Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (12-01-12), Nhím con (07-01-12), phale (28-01-12)
  #82  
Cũ 08-01-12, 12:07 AM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

VIÊN TÍNH


5.


Theo lời sư phụ dặn, Viên Tính phải ba lần cứu Phụng Thiên Nam thoát chết dưới tay Hồ Phỉ, như để trả món nợ t́nh phụ tử, dù nàng chỉ là cái bào thai nghiệt oan của một tên dâm ác, và đến khi trưởng thành vẫn không biết đến cha.

Kim Dung quả thực sâu sắc khi để Phụng Thiên Nam chết thật đột ngột bởi những lưỡi “vô ảnh ngân châm” của một tên gian ác khác là Thang Bái. Rồi ông lại bố trí cho Viên Tính hạ sát Thang Bái. Thật không có giải pháp nào hoàn hảo hơn được nữa.

Nếu như Kim Dung để Phụng Thiên Nam giao đấu rồi chết dưới tay Thang Bái hoặc Hồ Phỉ, trước sự chứng kiến của Viên Tính, th́ người đọc vẫn không lấy làm thỏa măn. Mà có thể cả Viên Tính cũng cảm thấy ray rứt trong ḷng, dù nàng đă lập thệ chỉ cứu Phụng Thiên Nam đúng ba lần.

Giải pháp của Kim Dung là sự điều ḥa mang tính đạo lư rất sâu xa.

Và cũng chính trong bước đường tầm thù, khi gặp Hồ Phỉ, Viên Tính lại vướng vào chữ t́nh. Đối với Viên Tính là sự oan nghiệt, v́ nàng đă lập lời trọng thệ sẽ kế thừa y bát của sư phụ, sẽ suốt đời làm bạn với thanh đăng cổ Phật, như để đền đáp ơn trùng sinh tái tạo.

Ở đoạn cuối tác phẩm, những lời bộc bạch tâm sự của nàng trước nấm mộ song thân Hồ Phỉ thật cảm động:

“Giá như ngày trước ta không lập lời trọng thệ trước sư phụ, th́ có thể trọn đời theo y đến tận chân trời, hành hiệp trượng nghĩa, há chẳng hay ư? Hỡi ơi, Hồ đại ca! Đại ca đau khổ, nhưng có biết chăng tiểu muội c̣n thương tâm gấp mười?”.



Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (12-01-12), Nhím con (08-01-12), phale (28-01-12)
  #83  
Cũ 08-01-12, 12:08 AM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

VIÊN TÍNH


6.


“Giá như…”. “Phải chi…” vẫn luôn là câu nói tiếc nuối của con người, để hoài thương quá khứ hoặc nguôi đi một chút hận ḷng. Cuộc sống là một cuộc thi mà mỗi thí sinh chỉ có một tờ giấy duy nhất để làm bài, không cho ai làm nháp!

Nếu như các chữ “Giá như…”. “Phải chi…” không c̣n trong tự điển của cuộc sống th́ Nguyễn Du lấy đâu ra chỗ để viết “Đoạn trường tân thanh”?

Nỗi ḷng Viên Tính là vậy, nhưng thái độ kiên quyết và dứt khoát của nàng trước lời tHỉnh cầu của Hồ Phỉ lại khiến người đọc bao xiết cảm thông. Cuộc đời nàng vốn đă đầy trầm luân khổ hạnh, mang ơn tái tạo của sư phụ th́ làm sao nàng có thể phản bội lời thề để t́m hạnh phúc riêng tư? Đó cũng chính là tâm trạng phân vân của Thúy Kiều khi gặp lại gia đ́nh ở chốn thảo am.

Trùng sinh ơn nặng bể trời
Ḷng nào nỡ dứt nghĩa người ra đi.


Mười lăm năm lưu lạc bị đày đọa trong chốn phong trần, gặp lại gia đ́nh và người yêu cũ có c̣n niềm vui mừng nào hơn nữa? Nhưng ơn trùng sinh tái tạo của sư Giác Duyên lấy ǵ để đền đáp? Nhiều nhà phê b́nh cho đó là thái độ không thực ḷng của Thúy Kiều, th́ nghĩ cũng thực ḷng không hiểu họ đọc Kiều theo kiểu nào, và đọc để làm ǵ?

Một người đă mười lăm năm trầm luân lưu lạc, đă bị đẩy đến tận cùng nỗi thống khổ của nhân gian, phải nhờ ḍng nước d́m sâu hết mọi tủi nhục của đời người, lại được một sư thái cứu lên và nương thân nơi cửa Phật, th́ người đó có thể nh́n đời bằng đôi mắt hồn nhiên của ngày cùng hai em dạo chơi trong ngày lễ đạp thanh, hay đôi mắt đau buồn nhưng vẫn c̣n hy vọng của ngày phải ĺa nhà theo Mă Giám Sinh?

Trùng lai quả là điều người đă ṃn mỏi chờ đợi, nhưng c̣n ơn trùng sinh, ḷng người sao nỡ?



Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (12-01-12), Nhím con (08-01-12), phale (28-01-12)
  #84  
Cũ 09-01-12, 09:08 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

VIÊN TÍNH


CUỐI


T́m mối điều ḥa cho xuôi chéo mát mái giữa những xung đột, giữa hiếu và t́nh, giữa hạnh phúc và trách nhiệm… vẫn là những vấn đề muôn thuở của con người. Lắm khi thoát được ra khỏi ṿng tranh chấp, con người đă thấy đời đổ tan hoang với những nổi ḷng thê thiết.

Thúy Kiều theo cha mẹ về đoàn tụ với gia đ́nh là một ách điều ḥa, Viên Tính quay về lại Hồi Cương để vĩnh viễn chai tay Hồ Phỉ phải chăng cũng là một cách điều ḥa? Bài kệ của nàng trước lúc chIA tay là để cảnh tỉnh Hồ Phỉ hay để nhắc nhở chính ḿnh?

Nhất thiết ân oán hội
Vô thường nan đắc cửu.
Sinh thế đa ưu sự
Mệnh nguy ư thần lộ.
Do ái cố sinh ưu
Do ái cố sinh bố.
Nhược ly ư ái giả
Vô ưu hựu vô bố.


(Mọi ân oán đời này
Đều vô thường chóng phai
Cơi thế nhiều khổ năo
Đời người như sương mai
Do ái sinh sợ hăi
Do ái sinh ưu phiền
Kẻ nào ĺa chữ ái
Tâm mới được an nhiên)

Không có tác phẩm nào của Kim Dung để lại cho người đọc một cảm giác bâng khuâng như trong đoạn cuối của Phi Hồ ngoại truyện. Không vui tươi như Tiếu ngạo giang hồ, không thê thảm như Thiên long bát bộ. Người đọc không buồn đau mà chỉ có một cảm giác hụt hẫng và trống rỗng. Như tâm trạng Hồ Phỉ đứng bên nấm mộ song thân cùng b́nh cốt hôi của Tŕnh Linh Tố, nh́n theo bóng Viên Tính xa dần.

Viên Tính lắc đầu, cứ thúc ngựa đi. Hồ Phỉ nh́n theo bóng nàng. Tám câu Phật kệ vẫn c̣n văng vẳng bên tai.
Con bạch mă đứng bên cạnh chàng nh́n theo bóng Viên Tính đi mỗi lúc một xa, bỗng nhiên hư lên một tiếng bi thương. Nó không hiểu v́ sao vị chủ nhân cũ của nó không hề ngoảnh đầu nh́n lại”.


Chi tiết Viên Tính “Thúc ngựa lặng lẽ bỏ đi mà không hề ngoảnh đầu nh́n lại” quả thật cảm động.

Đạo Phật chủ trương “Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn” (biển khổ mênh mông, quay đầu là bến). Nhưng trong trường hợp này lại khác. Nếu Viên Tính quay đầu nh́n lại th́ nàng sợ rằng sẽ không thấy bến, mà chỉ thấy một biển t́nh, biển khổ, và nàng sợ những con sóng trong biển đó sẽ kéo nàng trôi dạt, không biết đến những bờ bến nơi đâu.



VIÊN TÍNH


Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (12-01-12), Nhím con (10-01-12), phale (28-01-12)
  #85  
Cũ 09-01-12, 09:09 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

Kỳ tới:

14.- Tâm sự NGHI LÂM
giọt lệ giữa trang kinh



Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post:
phale (28-01-12)
  #86  
Cũ 12-01-12, 08:02 AM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

14.
Tâm sự NGHI LÂM

Giọt lệ giữa trang kinh



1.

Thật là cảm thấy bâng khuâng và ngại ngùng bao xiết khi cầm bút bàn đến Nghi Lâm, mặc dầu đă có lần nhắc đến cô tiểu ni xinh đẹp này trong một bài bàn đến t́nh yêu trong tác phẩm Kim Dung.

Viết về Tiêu Phong hay viết về Tạ Tốn, dẫu thấy đắng cay nhưng cũng không khó. Cuộc đời của các nhân vật anh hùng đó, dẫu là những bi kịch đẫm máu và nước mắt, nhưng ta vẫn c̣n chịu đựng được và thấy chưa hẳn là quá xa lạ với con người.

Ta không anh hùng như họ, nhưng ta vẫn có thể theo họ lặn sâu vào tận đáy của cuộc đời, để cùng nắm tay nhau, t́m chút hơi ấm cảm thông, an ủi trong tấn tuồng bi thảm của nhân sinh cũng như cái thê thiết của kiếp người. Nhưng bàn đến Nghi Lâm, ta thấy như có chút ǵ e ngại. Ng̣i bút ta như sắp chạm đến một cái ǵ tột cùng cao khiết, ta sợ nó sẽ làm vỡ mảnh linh hồn quá đỗi mong manh.

Mà dường như Kim Dung cũng dành cho cô tiểu ni này rất nhiều ưu ái. Với một chút ḷng thiên ái, dám khẳng định rằng không có nhân vật nữ nào của Kim Dung lại được độc giả dành cho nhiều cảm t́nh như Nghi Lâm. Kể cả hai nhân vật đáng yêu và gây được nhiều ấn tượng khác, là A Châu và Vương Ngữ Yên.



Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (12-01-12), Nhím con (12-01-12), phale (28-01-12)
  #87  
Cũ 14-01-12, 07:42 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

NGHI LÂM


2.


Những đoạn văn bàn đến cô, hay để người khác nghĩ đến cô, đều long lánh như pha lê, tỏa ngời ánh sáng của t́nh thương yêu thanh khiết. Tâm hồn cô như một viên ngọc toàn bích, không t́ vết. Mà oái oăm thay, cô tiểu ni rực rỡ như thiên thần đó lại là kết quả của một mối t́nh quái gỡ của một gă đồ tể thô lỗ và một ni cô dở hơi!

Tấm ḷng Nghi Lâm sáng ngời như thánh nữ, và ta hiểu v́ sao Kim Dung lại cố t́nh hư cấu nên cái xuất thân gần như hạ tiện và ḱ quặc của cô. Có lẽ Kim Dung cũng sợ cái luật "Tạo hóa đố toàn", nên ông cố đem bụi bặm trần gian phủ lên viên ngọc đó, để tự trấn an lấy chính ḿnh.

Nếu để cô tiểu ni đó xuất thân từ một ḍng dơi quí phái thanh cao, hoặc từ một nguồn gốc vương quyền, th́ có thể ông e ngại cô không c̣n thuộc về cơi trần tục nữa, mà h́nh ảnh cô sẽ trở nên bềnh bồng hư ảo, quá xa lạ với con người. Ông đă để cô xuất gia ngay từ tấm bé, v́ tâm hồn đôn hậu đó hướng về cơi Đạo Thiện Chân là hoàn toàn tự nhiên và phù hợp với thiên tính của cô. Nhưng rồi dường như ông lại lo sợ cửa Không mầu nhiệm sẽ dành mất cô tiểu ni thánh thiện đó ra khỏi chốn bụi hồng, nên ông cố t́nh sắp đặt bố cục câu truyện, để cô phải vướng lụy trần gian.

Có lẽ ông muốn cô vẫn mang h́nh ảnh gần gũi của một con người. Bởi v́ cái vưu vật của Tạo hóa đó, với dung nhan diễm kiều và tâm hồn thuần nhiên thanh khiết ngần ấy, nếu không nhuốm bụi trần th́ nó chỉ có thể là chân dung của Bồ Tát Quan Âm! Nó sẽ theo mây trắng trôi qua vùng Nam Hải mà đi mất. Âu đó cũng là một cách điều ḥa trong sáng tạo.



Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (27-01-12), Nhím con (15-01-12), phale (28-01-12)
  #88  
Cũ 27-01-12, 01:52 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

NGHI LÂM


3.


Nhiều người cho rằng truyện tiểu thuyết vơ hiệp, rốt cuộc cũng chỉ là những sáng tạo hoang đường không mang tính hiện thực. Họ quên rằng các truyện thần thoại Đông Tây, với các sáng tạo hoàn toàn hư đản, lại hiện thực và gần gũi tâm hồn con người, hơn rất nhiều so với các tác phẩm văn học hiện thực thô thiển.

Tiếng nói tâm t́nh của nhân gian có rất nhiều con đường tiếp cận và biểu hiện. Văn học đâu phải chỉ mô tả những ǵ có thực trong đời mới có thể xem là giá trị về mặt nhân sinh. Câu nói "Bất dĩ từ hại ư" (đừng để ngôn từ làm hại ư tưởng) của Mạnh Tử vẫn đồng vọng như một lời nhắc nhở, trong suốt mấy ngàn năm văn học phương Đông.

Lần đầu tiên xuất hiện trong ṭa sảnh của Lưu Chính Phong, sự hồn nhiên ngây thơ của Nghi Lâm đă khiến quần hùng thay đổi cái nh́n về gă tửu đồ lăng tử Lệnh Hồ Xung. Và độc giả cũng linh cảm được rằng cô đă bắt đầu vướng vào nỗi khổ lụy của t́nh yêu, với gă "Lệnh Hồ đại ca" đó.

Con chim sơn ca hồn nhiên của phái Hằng Sơn đă bất ngờ bị trúng mũi tên của vị thần t́nh yêu Cupide. Mũi tên đă xuyên qua tim vị tiểu ni, nhưng lại quá đỗi lặng lẽ vô thanh, nên cô chẳng hề hay biết. Đến khi hay được th́ cô đă sầu thương héo hắt đến tiều tuỵ cả dung nhan!



Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
hoabeodai (27-01-12), Nhím con (28-01-12), phale (28-01-12)
  #89  
Cũ 28-01-12, 08:01 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

NGHI LÂM


4.


Kim Dung đă tỏ ra nhân đạo và sâu sắc biết bao, khi để cho cô vắng mặt trong lúc thảm cảnh xảy ra trong Lưu phủ: các cao thủ Tung sơn tàn sát toàn gia Lưu Chính Phong để nhằm thực hiện cho được tham vọng cuồng điên của Tả Lănh Thiền. Nếu như tâm hồn cô xa ĺa hẳn nhân thế, như các bậc cao nhân thế ngoại, th́ thảm cảnh đó có thể là điều kiện trợ duyên để giúp cô thể hội thêm được tấn tuồng hư huyễn của nhân gian.

Nhưng có lẽ trong thâm tâm, Kim Dung muốn cô vẫn c̣n thuộc về cơi hồng trần, muốn cô không chỉ là khán giả mà c̣n là diễn viên trên sân khấu cuộc đời, nên ông đă cố t́nh che bớt đi những h́nh ảnh thê thảm khỏi đôi mắt của cô. Kim Dung không nỡ nhẫn tâm, và chúng ta phải cám ơn Kim Dung nhiều lắm, v́ hiểu rằng trái tim nhân hậu và cực ḱ thanh khiết đó sẽ tổn thương biết mấy, một khi đối diện và nhận chân ra được những âm mưu thâm hiểm cùng những tấn bi kịch khủng khiếp của trần gian.

Kim Dung đă tạo nên một t́nh huống dỡ khóc dỡ cười, khi để cô tiểu ni đó phải chui vào trong chăn của một gă lăng tử, trong một kĩ viện thành Hành Sơn. Rồi v́ Lệnh Hồ Xung, cô chấp nhận phải phạm giới: đi ăn trộm dưa giữa đồng vắng. Một việc làm thuờng có thể xảy ra đối với bất ḱ ai, nhưng với cô là chuyện tày trời. Lúc hái dưa, cô đă âm thầm khấn nguyện với Bồ Tát để tự minh oan cho hành động của ḿnh, khiến ta vừa buồn cười vừa cảm mến cô biết bao nhiêu.

Cho dẫu có theo các đồng môn xuôi ngược giang hồ, dấn ḿnh vào chốn thị phi đi nữa, th́ trái tim nhân hậu của cô, như tâm hồn vị thánh Francis, vẫn măi toả ngời ánh sáng, để làm cho h́nh ảnh cuộc đời bớt đi vẻ thê lương. Giữa cảnh kiếm đao đẫm máu chốn giang hồ, tiếng tụng kinh và niệm Bồ Tát của cô, như giọt nước cành dương, xoa dịu phần nào nỗi đau của nhân thế.



Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
Nhím con (29-01-12), phale (29-01-12)
  #90  
Cũ 29-01-12, 03:50 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

NGHI LÂM


5.


Khi cùng đồng môn theo Lệnh Hồ Xung nỗi trôi giữa giang hồ v́ tai nạn của bản phái, th́ những ánh mắt quan hoài thầm kín của cô dành cho gă lăng tử đó vô cùng đằm thắm và chan chứa biết bao sự thương yêu của một mối t́nh câm lặng. Như một hành giả Du già toạ thiền, quên đi ngoai cảnh mà chỉ chú tâm quán tưởng một đối tương duy nhất, th́ tiểu sư thái Nghi Lâm dường như suốt đời chỉ "quán tưởng" mỗi một h́nh ảnh của Lệnh Hồ Xung!

Độc giả thông cảm xiết bao khi biết cô từng đêm vẫn âm thầm tâm sự cùng bà già, mà cô ngỡ là câm điếc, trên núi Hằng Sơn. Đó lại chính là mẹ ruột của cô. Nỗi ḷng u hoài đó ắt hẵn cô không dám ngơ cùng Bồ Tát, nhưng cũng không thể chôn dấu măi trong ḷng. Một trong những bi kịch của con người là khi nằm xuống vẫn chưa thể nói được điều mơ ước trong tim, với người mà ta thầm yêu dấu.

Khi c̣n sống, triết gia F.Nietzsche dă yêu say đắm Lizt Cosima, vợ của nhạc sĩ Wagner, trong câm nín và tuyệt vọng đớn đau. Để rồi sau này Cosima măi măi là nàng Ariane thần thoại trong những giấc mơ của Nietzsche. Nhưng trước khi rơi vào t́nh trạng điên loạn, Nietzsche vẫn c̣n được hạnh phúc khi kịp nói những lời tha thiết "Ariane, je t''aime" với người thiếu phụ đó.

Kim Dung cũng thâm cảm được rằng "Nhưng cũng lạ mối t́nh đau khổ ấy. Để riêng tây như có chỗ không đành" (Xuân Diệu ), nên ông phải sáng tạo thêm một bà già câm điếc để cô tâm sự. Rồi ông lại bố trí cho cô được hồn nhiên tâm sự với bà già giả là Lệnh Hồ Xung hoá trang. Như một chút an ủi khi cô sắp phải chia tay vĩnh viễn với gă "Lệnh Hồ đại ca" giảo quyệt mồm năm miệng mười mà cô ngày đêm tưởng nhớ.



Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post:
Nhím con (30-01-12)
Trả lời

Công cụ bài viết
Kiểu hiển thị

Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 02:32 AM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.