|
#1
|
||||
|
||||
Bút .... Tùy !
Con gái giống Mẹ... cảm giác con ḿnh thật an toàn..
Hôm nay nhận phôn của thím 4, mới hay Voi con đi chơi lướt sóng bị bung gân cả tuần nay. Trách con sao không báo cho Mẹ hay: - Con gái bảo: Mẹ lại lo thôi mà, con biết rồi con sẽ bớt nhanh thôi. ADN quả thật là 50% di truyền của bố & mẹ: Tính tự lập, và lúc nào cũng ở trong trạng thái an toàn để người thân không phải lo lắng. C̣n nhớ lúc nhỏ khoảng 5t, trong lần về tết cho con gái đi công viên chơi tṛ chơi nước. Leo xuống, lí lắc nhảy từ trên bực thang xuống vấp vào thành, ngón chân th́ té máu chảy ra rất nhiều. Nhưng con gái tự ḅ đứng dậy ko cho Mẹ đỡ, mà c̣n cười như mếu, và nói: - Mẹ ơi, Voi không sao, chỉ đau 01 tí nhưng máu dư chảy ra Mẹ ơi. Mới 5t đă không muốn Mẹ lo lắng, đau thế mà c̣n trấn an Mẹ. Qủa thật rất giống Mẹ, dù xảy ra chuyện ǵ cũng ít cho gia đ́nh biết, và lúc nào cũng pḥng thủ trong trạng thái an toàn. Hay rằng do cách Mẹ dạy con gái, lúc nào cũng bằng 01 câu chuyện hoặc 01 câu hỏi để con tự trả lời. Lúc nào ḿnh cũng đặt con gái trước 01 hoàn cảnh 01 sự việc để con tự suy nghĩ, Có phải v́ thế mà con lúc nào cũng trong trạng thái phải biết làm sao cho ḿnh an toàn. Nếu con gái giống Mẹ, và lúc nào cũng trong trạng thái sống như thế th́ sẽ vất vả. Bởi Mẹ con ta không thể ngồi yên để phó thác dựa dẫm dù chỉ những chuyện rất giản đơn. Và như thế Mẹ có sai ko? khi phải bắt con gái sống giống mẹ. Cũng rất nhiều phụ nữ sống phó thác, chùm gửi..mà họ vẫn hạnh phúc đó thôi. H́nh như Mẹ lại bảo thủ và nguyên tắc khi lái con gái tính giống Mẹ. 04.09.2010 Lần sửa cuối bởi Sa Thạch; 04-09-10 lúc 12:55 PM |
#2
|
||||
|
||||
"Ku" Tuấn ! Ngày tiễn Ku cậu về lại bên Mỹ, sau 02 tuần về Việt Nam gặm nhắm lại kỷ niệm của nó đã qua. Kỷ niệm có cả những ngọt ngào cay đắng chan hòa giọt nước mắt. Ku Tuấn năm nay đúng tam thập nhị, nó là thằng em con chú bác với Tôi. Chuyện của nó diễn ra từ 6 năm về trước, mùa hè năm đó nó cũng về nhà Tôi chơi, thường thì nó về VN 1 tháng sau khi nghĩ hè, nhưng năm đó là năm nó đã đi làm nên nó về phép được 6 tuần. Ngày nó về Tôi ra đón nó, nhưng hôm ấy Tôi lại réo cả cái Thùy bạn ngoài quê mới vào chơi, ra sân bay đón nó luôn. Có lẽ là oan nợ, nên gặp nhau, theo vai vế nó phải kêu cái Thùy bằng chị như Tôi và nó cũng nhỏ hơn cái Thùy 2t. Thế mà không hiểu sao cái Thùy phải lòng nó, như 1 tiếng sét gì đó, từ ấy 2 đứa nó thư từ qua lại…cái Thùy như lại yêu nó thật lòng, còn Ku Tuấn, 01 thằng kỹ sư nghành điện tử, đẹp trai tài tử…hình như nó dững dưng với tình yêu cái Thùy dành cho nó thì phải.. Nó dững dưng và chỉ coi cái Thùy như 01 người bạn hay hơn tí nửa mà thôi. Có lẽ vì cái Thùy yêu nó quá nhiều, luôn là người chìu chuộng nó nhiều nhất, trong 10 chuyện thì cái Thùy đã chìu nó đến 9 chuyện rồi…Có lẽ vì thế mà Ku Tuấn nhà Tôi nó dững dưng…hình như tất cả đàn ông đều suy nghĩ mình phải là người chinh phục, còn như không khó khăn chinh phục khi phải nữ họ yêu, và tự nguyện yêu thì đàn ông họ dững dưng thế đó… Và mùa hè năm sau, Ku Tuấn lại về VN, trong 1 lần đi nhảy nhót ở quán bar về, Tôi cũng say tưng tửng…thêm vài người bạn nửa ai cũng quấc cần câu…ai về nhà náy…Tôi cũng thế…còn Cái Thùy và Ku Tuấn …chúng nó chui vô 1 khách sạn nào trên đường NTMK Và thế là từ đó, Thằng Ku Tuấn em Tôi, nó như dần dần lạnh nhạt chạy trốn với cái Thùy. Thấy nó thế Tôi cũng hơi bất bình la nó: - Ku Tuấn trả lời Tôi: Hai ơi, con gái nó dễ dãi thế, cho em được thì nó cũng sẽ cho thằng khác được. Con bồ em lúc trước cũng thế…nó yêu em cho em xong thì cũng dễ dàng yêu người khác và cho thằng khác… - Có lẽ Ku Tuấn nhà Tôi xa lánh cái Thùy cũng vì lý do này của nó đã bị vết thương lần trước chăng? - Con chim bị bắn trúng lúc nào chả thế!!! Thời gian cứ vô tình thôi qua, trước 1 ngày Ku tuấn về lại Mỹ, thì cái Thùy có tìm đến, hẹn 2 chị em Tôi ra quán café. Thùy báo tin Thùy đã có thai sau lần 2 đứa ở khách sạn ấy… Tôi ngỡ ngàng, còn Ku Tuấn nhà Tôi thì quát tháo. - Thùy đùa chăng? Hay Thùy muốn gì? Tiền…? - Bao nhiêu…? - Hay Thùy muốn được đi Mỹ … - Thùy nói đi…Thùy muốn gì…. - Tuấn đâu là thằng con nít mà tin điều Thùy nói.. - Đồ nhố nhăng…! Tôi ko ngỡ ngàng vì cái giận của thằng em mình, bởi tôi biết xưa nay nó là thế… Nhưng Thùy thì ngỡ ngàng nhìn nó trân trối, và sau cùng bật lên câu hỏi với nó: - Anh ko tin Thùy ư? - Thùy nói thật đó, Thùy ko lừa gạt anh đâu. - Ku Tuấn nhà tôi…như chạm phải đĩa nữa: - Cô im đi…đồ trơ trẽn… - Cô ngủ với Tôi được thì cô ngủ với thằng khác được. Và nếu như cô có thai là thật thì chắc gì nó là con của Tôi. Hình như trong mắt cái Thùy như có 01 cái gì đó sụp đổ, nhưng nó vội trấn tỉnh và trân người lại. Cảm giác như nó lặng đi 01 lúc, và cả 3 chúng tôi cũng như lặng đi, thời gian như lắng lại. Ko biết là khoảng bao lâu, cái Thùy nó mới buộc miệng nói: Vâng ! Xin lỗi anh Tuấn… Thùy đùa với anh thôi, để muốn vòi vĩnh anh thôi… Giờ ko được rồi, Thùy về đây, chúc anh đi bình an. Nó quay sang Tôi: - Xin lỗi cậu nhé, mong rằng cậu hiểu mình. Và nó đứng lên từ biệt 2 chị em tôi để ra về trước, nhìn dáng đi nó như hổng chân trên mặt đất. Sau hôm ấy, bẵng đi thời gian thì tôi nhận được phôn của Thùy, nó bảo nó chuẩn bị đi du học thêm Thạc sĩ, ngày đó nó học Đai học Nông Lâm đã là kỹ sư rồi. Thế là khoảng 2 năm nửa cái Thùy lại bặt tin, còn Ku Tuấn em tôi nó cũng hàng năm về đều đặn, nhưng những năm sau nó về…chúng tôi chỉ đi chơi ăn nhậu chị em ..còn dính dáng đến tình cảm nó tôi ko quan tâm, sau chuyện nó với Thùy… Tôi còn nhớ như in ngày Thùy ẳm 1 bé trai đến thăm, thằng bé 15 tháng nhìn rất bụ bẵm, Tôi cảm nhận như ngờ ngờ…và có hỏi Thùy… - Đây là…. Thùy như hiểu tôi muốn hỏi gì? Nó gạt ngang và bảo: - Không!...Mình lấy chồng và con mình đấy, ko liên quan gì cả. Trùng hợp hôm ấy… Ku Tuấn…cũng mới vừa đi đâu đấy về…có lẽ Thùy vẫn theo dõi bước chân của Tuấn ..nên nó biết Ku Tuấn đã về VN nên có ý đến tìm. Ku Tuấn bước vào nhìn Thùy thì ngỡ ngàng, (Theo cảm nhận của riêng Tôi, thì có lẽ thằng Ku Tuấn nhà tôi vẫn có tí tình cảm ti tí với cái Thùy, nhưng cảm giác “thứ con gái dễ dãi hư hõng” đã ăn sâu trong tâm trí nó vì con bồ trước của nó, nên nó ảm ảnh thế) Nhìn sang tay Thùy thấy Thùy đang bế đứa bé. - Thùy vụt trả lời…à ! Thùy đã lấy chồng và con Thùy đây… Thế càng được dịp thằng Ku Tuấn nhà tôi nó mai mĩa, đúng thật là Thùy mà! Giang sơn dễ đổi, bản tính Thùy là thế…tiếng nói và nụ cười của Ku Tuấn cứ như xỉa xói, chan chát … Ngồi được tí không khí nặng nề, Thùy đứng lên bế con chào ra về. Chiều đó khi đang ăn tối ở nhà hàng cùng Ku Tuấn thì em gái của Thùy gọi điện thoại cho Tôi, khóc nức nở nhờ Tôi đến bệnh viện 175 gấp Thùy muốn gặp chị em Tôi lần cuối. Khi Thùy từ nhà Tôi chở con về, có lẽ Thùy suy nghĩ và mông lung quá nhiều, đầu óc ko tự chủ nên lũi nhào vào xe taxi, đầu chạm mạnh xuống lề đường chấn thương, sọ bị nứt, may là cháu bé còn kẹt ở yên trước xe, và có lẽ con níck được Mụ bà che chở nên cháu ko bị sao cả. Chỉ có Thùy là ra đi mãi mãi ... Chúng Tôi đến nơi thì Thùy đã chờ không kịp rồi, nó ra đi nhưng mắt vẫn mở. Trong khi ngồi chờ làm thủ tục đưa xác nó về, em gái Thùy ngồi cạnh Tôi đã kể lể những chuyện xảy ra gần 3 năm vừa qua. Đùng 01 cái Thùy có thai và xin chuyển công tác vào sài gòn để ba mẹ Thùy ko mang tai tiếng, Cả nhà Thùy và kể cả đứa em gái đang sống chung với Thùy cũng ko biết ba đứa bé ấy là ai… Nó nói đến đây thì Tôi đã hiểu hết sự việc, Tôi từ từ bước vào đến bên Thùy mở tấm chăn đang đấp Thùy và đưa tay lên vuốt mắt nó, miệng khấn nguyện: Thùy ơi! Tớ đã hiểu hết sự việc, cậu yên lòng nhắm mắt ra đi nhé, con cậu tức là cháu tớ, tớ sẽ có cách giải quyết và thương yêu cháu. - Tớ xin lỗi cậu, Thùy ơi - Tôi vừa khấn xong vuốt mắt Thùy bỏ tay ra thì nó đã nhắm mắt. Ku Tuấn nhà Tôi chắc nó cũng giống Tôi, nó đã hiểu ra hết sự việc, nỗi ân hận giày vò nó, cái đám tang Thùy nó như cái xác và nó đội tang cho Thùy như người chồng đội tang cho vợ. Tôi ko có khiếu viết truyện ngắn, Tôi chỉ kể lại cậu chuyện của thằng em tôi mà thôi. Để mới biết, trong cuộc đời này, cái Tôi ai cũng có, và đánh giá hay am hiểu một con người …như thằng em tôi thật đáng trách. Còn cái Thùy chỉ vì lòng tự trọng nhưng vì tình yêu nó là thật nên nó thà 01 mình sinh con và cũng chẳng thèm phải cho đứa bé ấy có cha. Câu chuyện này là câu chuyện thật nhưng kết cuộc rất đau lòng, đứa bé ấy năm nay đã hơn 4t rồi, ở với ông bà ngoại và gì của nó, mặc dù Ku Tuấn và gia đình chú tôi có xin mang nó về nuôi. Mới hay cuộc đời này ..đôi khi duyên phận thật quá ngắn, những cái bên mình ngay trước mặt thì cứ ngỡ tầm thường để mãi lo đi tìm 01 cái gì đó rất ư là vô định, đến khi mất rồi mới tiếc lắm thay. Tôi cũng thế, hình như cũng đang lãng đãng với nỗi sầu mơ ước vọng xa xăm mà tay ko với được, đâu hay mình đang dần bỏ quên mất cái hạnh phúc bình thường ngay bên mình, là “ hằng ngày vẫn bình an một mình ko có anh” Số phận ta như vậy đã là niềm hạnh phúc…thì còn mơ chi anh một cánh chim đang xa vời ta …xa vời trong tư tưởng lẫn bàn tay với. 02.04.2010 |
The Following 9 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (13-10-10),
Bụi đường (04-09-10),
CM4Q (04-09-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
Lữ Khách (06-09-10),
Nguyễn Thị AP (04-09-10),
Nhím con (04-09-10),
phale (04-09-10)
|
#3
|
||||
|
||||
Nó đang sống trong thời đại với nhịp sống quay cuồng vội vă.
Nhịp sống thúc đẩy con người phải luôn tất bật...để mới mà tồn tại. Nhịp sống như cuồng như loạn, như đă lấy đi sự lăng mạn của nhiều người, và cũng có những lúc đối với riêng Nó...! Và ko biết có ai cảm nhận như Nó, xă hội ngày nay cuộc sống gần giống tô ḿ tôm ăn liền, thiếu sự quan tâm chăm sóc yêu thương lẫn nhau. Thế mà gần đây, và dạo này...! Riêng Nó chọn cách sống "chậm lại" .... Chậm lại tất cả...trong mọi quan hệ....bè bạn...cuộc vui...hưởng thụ.... Và như thế Nó cảm thấy b́nh an, thư thái ...dù chỉ 01 ḿnh "nh́n thật chậm" những ǵ đang lướt xảy ra...qua Nó...! Trừ những khi cơm áo gạo tiền...cần phải sống vội vă...C̣n ngoài ra Nó mong và có lẽ sẽ chọn cách sống "chậm lại " cho riêng Nó...Ko biết Anh có giống Nó ko nhỉ...chọn cách sống như thế...trong xă hội vội vă...hờ hợt...khô khan...t́nh người này... Nó sống chậm lại để từ tốn thưởng thức những điệu nhạc, những lăng mạn...hí hơm từ những nụ cười..và những ǵ nó đọc được từ những cuốn sách hay...Sống chậm lại và rời xa những cuộc vui vô bổ...những khoe khoang hào nháng.....sân si... Thế sống chậm lại thế này có cần phải xây am tự ko nhỉ? Nó ơi ... |
The Following 8 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (13-10-10),
Bụi đường (04-09-10),
CM4Q (04-09-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (10-09-10),
Nhím con (04-09-10),
phale (04-09-10)
|
#4
|
||||
|
||||
Nếu chỉ qua việc làm của 1 người mà để kết luận bản chất của con người đó th́ thật là quá thiển cận .Nhất là trong t́nh yêu có những việc làm mà không ai lư giải nổi...
Thương cho Thùy , thương cho cả Tuấn và nhất là ...tội cho đứa Bé Đọc "bút... tùy "của ST ḷng 4 chợt chùng xuống... |
The Following 5 Users Say Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (10-09-10),
phale (04-09-10),
Sa Thạch (05-09-10)
|
#5
|
||||
|
||||
Vâng..! Thế đó 4 ơi...
Có những chuyện, xảy ra và chứng kiến...đau ḷng... V́ thế giờ lại muốn ḿnh chậm lại...chậm để nh́n...để suy nghĩ... |
The Following 3 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
#6
|
||||
|
||||
Nó lại bắt đầu "lạc" anh, "lạc" trong suy nghĩ, không còn chỉ "lạc thực tế đời thường" như ngày hôm qua..
Giờ nó sợ cả trong suy nghĩ sẽ gặp anh...! Những dồn nén bực tức ngày thường, như cất dấu lại để khi gặp mang tặng nó..phải thế không? Những biểu hiện, những hành động, những việc làm những phân chia rõ ràng, ranh giới của anh là hiện thực rõ ràng cho nó thấy, nó nghe, thế sao nó vẫn tin anh ở một lòng tin như thế.. Tin rằng anh vẫn lo lắng, vẫn có 01 tí dù chỉ 01 tí thôi cho riêng nó. Tình yêu chân thành khiến nó tin thế sao? Hay...! Từ suy nghĩ sống của nó: Dù mắt thấy, tai nghe nhưng kết quả nó vẫn nhận định ở "niêm tin" mà thui, ko nhận xét kết quả ở mắt thấy tai nghe... Có thể vì thế mà anh vẫn nghĩ nó cô chấp là thế đây...! Mà tin với niềm tin, để an ủi cho tình yêu của nó, phải nó đang vá víu để còn có điểm tựa mà cười, nói, sống? Bình an, thanh thản, hạnh phúc là điều lúc nào nó cũng nguyện cầu cho anh, dù phải sống song song. Nó rất vui và hạnh phúc như thế, còn hơn phải ràng buộc, sống chung với nhau mà lúc nào cũng nhăn nhó, như có vẻ khó chịu khi bên nhau, chung làm chi để phải chịu đựng nhau.... Nó và anh đều rõ điều này hơn ai hết... Bình an - thanh thản là điều mong muốn cho cả anh lẫn nó hơn bao giờ hết trong cuộc sống này... Thế thôi...! |
The Following 5 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
CM4Q (10-09-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (10-09-10),
Nhím con (12-09-10)
|
#7
|
||||
|
||||
Đọc tâm sự của "Nó " sao mà giống" người ta" đến thế
Nhưng ..." anh của Nó " khác với ..."anh của người ta " B́nh an nhé "Nó " ơi |
The Following 4 Users Say Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
#8
|
||||
|
||||
Là tháng 7 dương lịch chứ đâu phải tháng 7 âm lịch, mà sao báo hiệu của những gì về "âm binh" ko thế?
Chiều nay đi thăm bệnh ba của bé Sương 01 đứa lính ngày trước. Có trách nó, bảo ba bệnh nặng thế sao ko gọi điện báo cho chị, và nhận giúp đỡ chứ. Gia cảnh đang khó khăn, mà ít người thân. Ko ngờ nó nhắc lại lời nói mấy năm trước của mình...! Lời nói mình đôi khi tưởng chỉ là thoáng qua, nhưng ko ngờ lại có ảnh hưởng lớn như là 01 bài học hay phương châm sống của 01 con người. Nhưng mỗi hoàn cảnh, mọi sự việc..có cách giải quyết, và cách xử lý khác nhau.. Mấy năm trước, cứ hàng năm công ty cho đi khám sức khỏe định kỳ, cũng khám đơn giản thui, mà nhớ rõ năm ấy con bé Khánh khoảng 23t, có sự tiềm ẩn của bệnh ung thư bạch cầu... Và là sự thật gia đoạn đầu của bệnh ung thư ấy... Cả công ty ai cũng thương cảm lo lắng an ủi...ưu tiên tất cả cho nó....trong mấy tháng trời... Nhưng càng ngày nó càng muốn nhận SỰ THƯƠNG HẠI của mọi người 01 cách ko còn gì để nói. Ngay cả những khách hàng ko biết gì, ko thân thân quen..nếu nó tiếp xúc nó đều kể lể ra bệnh tình của nó thế. Chuyện quyết định cũng sẽ phải quyết định thôi...! Mình đề nghi Bà giám đốc (cũng là gà nhà) cho hẳn Khánh 20tr (năm đó gần = tương đương 02 năm làm việc của Khánh)vì Khánh đã làm được cho công ty cũng gần thời gian là 2 năm. Tặng hẳn 20 triệu để Khánh có thể về quê ( Nam Định) dưỡng bệnh hoặc như thế nào thì tùy, vì Khánh ko còn làm nhưng vẫn có lương như thế... Trước khi chia tay cũng làm tiệc cafe bánh trái nho nhỏ tại phòng họp công ty cho Khánh và mọi nhân viên (lúc ấy nhân viên, thủ kho...kiêm này kia khoảng 16 người) Và khi ấy mình tặng Khánh 01 lời khuyên: HÃY NÊN NHẬN SỰ THƯƠNG HẠI CHỈ 01 HOẶC ĐÔI BA LẦN TRONG CUỘC ĐỜI, Ở NHỮNG LÚC NHỮNG HOÀN CẢNH NHẤT ĐỊNH NÀO ĐÓ THÔI. HÃY ĐỂ SỰ THƯƠNG HẠI CỦA MỌI NGƯỜI ĐƯỢC ĐẶT ĐÚNG CHỖ Ở CÁI TÔI CỦA SỰ THƯƠNG HẠI. Thế mà lời nói này lại là 01 trong những phương châm sống của bé Sương, nó bảo em còn cố gắng được thì em cố mà sếp...giờ nó vẫn là cô kế toán cho 01 công ty ở Sông Bé(4 năm nó về gần nhà làm tiện săn sóc cho ba nó) Cũng phận kế toán...cũng con số...nhảy lung tung...thế mà người ko có đầu óc tham lam...kinh doanh...kiếm tiền...thì con người ta an phận ghê... Là 01 kế toán giỏi chưa hẳn là nhà kinh doanh giỏi...Nhưng là nhà kinh doanh giỏi bắt buộc phải là kế toán giỏi... Phải đúng thế sao? Tháng này dấu hiệu nhiều chuyện "nam tàu" lắm đây...! ....! |
The Following 5 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
CM4Q (14-10-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
Nhím con (21-09-10),
phale (22-09-10)
|
#9
|
||||
|
||||
Thế đấy...cái nghề...
Chiều nay đến định kỳ hiến máu....Bệnh Viện Chợ Rẫy ...người bệnh, người nuôi, người thắm...đông như kiến... Nơi nhận hiến máu nhân đạo...Tầng 4... Nộp thẻ ngồi chờ đến tên ḿnh...nơi đây cũng quá quen thuộc 01 năm ít nhất 03 lần... Một người đàn ông trung niên tuổi chắc cũng Lục thập toàn hơn...dáng người c̣m cỏi, khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt như van xin với dăy người ghế hành lang sát bên: - Quê tận Phú Yên đau hơn mấy năm, nhà nghèo cố cầm cự, nhưng đến hôm nay không cầm cự được, vay mượn bà con, họ hàng được 2 triệu vào khám bệnh. - Đă biết là ung thư gan, nhưng giờ phải xét nghiệp thêm, mà đang thiếu khoảng 520 ngàn. Đến đấy, tự nhiên có 01 anh thanh niên khoảng hai mấy ba mươi đứng dậy móc túi quần ra và hỏi ông bác ấy: - Thiếu bao nhiêu? Năm trăm mấy hả, thôi Tôi cho 100 c̣n bao nhiều xin thêm mọi người xung quanh. Ông bác lần đi qua từng hàng ghế, người cho 50k, người 20k, người 100k, có một số người ánh mắt lại thờ ơ, có lẻ họ khá quen với cảnh ấy, hoặc họ đă bị, đă đọc một số báo cảnh giác chuyện giả dạng để gạt ḷng thương hại của người khác. Và cũng đến Tôi, Tôi hỏi: Thế Cụ c̣n thiếu bao nhiêu nửa? - Ông Cụ dừng lại đếm và nói: C̣n thiếu 200k nửa Cô ơi. Tôi móc giỏ ra 200k và đưa cho Cụ rồi bảo: Thôi Cụ cầm cho đủ mà xuống xét nghiệm cho sớm đi. Ông Cụ cám ơn ríu rít rồi đi xuống lầu, và lúc ấy cũng đến Tôi vào "bán máu" (thường nói đùa là thế, túng tiền nhậu nên đi bán máu...đổi lấy chầu nhậu, cũng có quen mấy anh bác sĩ trong ấy hay ḥ hẹn đi nhậu...) Khoảng 01 giờ sau xong Tôi ra về, xuống đến lầu dưới Tôi chợt khụng lại khi nh́n thấy ông Cụ ấy. Tôi đứng lại nh́n và cũng cảnh như thế Cụ thiếu năm trăm mấy, cũng lại anh thanh niên lúc nảy cho Cụ 100k trước. Xuống đến nhà xe, Tôi vẫn đang bần thần( có phải tiếc không nhỉ?) th́ Ông Cụ ấy với anh thanh niên kia cũng vào lấy xe, rồi nh́n thấy cảnh họ chia tiền tại đấy. Và Tôi chợt thừ người rồi mỉm cười tự nhủ: "Chiều này vé sổ ḿnh cũng nằm trong danh sách bị lừa". Hèn chi đâu trách được xă hội ngày càng nhiều người vô cảm trước những nỗi đau và mất măt, ...Là do 01 phần thế chăng??? Vào đây lẩn tha, lẩn thẫn không phải là ḿnh tiếc 200k không giúp đúng người, mà để vơi bớt cái cảm giác "ḿnh bị lừa" và phải chăng để ngày mai...khi gặp hoàn cảnh tương tự thế, ḿnh cũng sẽ cho, nhưng cũng sẽ kỷ càng hơn : Con muốn xem hồ sơ bệnh của Cụ ...!!! Lần sửa cuối bởi Sa Thạch; 13-10-10 lúc 08:17 PM |
The Following 5 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (13-10-10),
CM4Q (14-10-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (13-10-10)
|
#10
|
||||
|
||||
Câu chuyện của bạn thật xúc động. Ḿnh chỉ thấy rằng Thủy viển vông quá, những ǵ mà Ku Tuấn đỗi đăi với Thùy, lẽ ra Thùy đừng hi sinh cả cuộc đời con gái và danh dự của ḿnh v́ 1 người đàn ông chưa giành cho ḿnh t́nh cảm đến độ phải v́ ḿnh. Ḿnh thấy cả hai người đều không có trách nhiệm và quan niệm đúng trong t́nh yêu và hôn nhân. Trách Thùy và trách cả Ku Tuấn để rồi cậu bé ra đời sống thiếu cả cha, cả mẹ!
|
The Following 4 Users Say Thank You to amthanhmoi For This Useful Post: | ||
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|