|
#1
|
||||
|
||||
Cảm nhận Văn học_ Hoàng Giao
Đọc bài thơ Hạ Đỏ của Từ Kế Tường-
“XAO XÁC AI NÓI CƯỜI” Xưa nay, ai cũng vậy, cũng có một thời học đường, rồi ra trường, trưởng thành, sự nghiệp , gia đ́nh…khiến người ta phải rời xa mái trường… Rồi một lúc nào đó chợt nhớ đến, hoặc có dịp trở lại mái trường yêu dấu…để t́m lại dấu vết xa xưa, một tiếng ve, một khỏang trời, một chùm hoa…đốt cháy kỷ niệm, người ta bâng khuâng, nín thở, sợ làm xao xác kư ức. Sợ không t́m thấy dấu ấn quen thuộc…một thời xao động chốn xưa. “Có người qua trường cũ T́m nhặt tiếng ve rơi Đốt cháy một khoảng trời Những chùm hoa phượng lửa” Những “chùm hoa phượng” như những bông hoa lửa đỏ rực một góc trời mà tác giả dùng từ “đốt cháy”. Nghe tiếng ve tác giả nói là “t́m nhặt”. Cách dùng ngôn từ ấy làm nổi bật ư nghĩa câu thơ dào dạt tâm t́nh của tác giả. H́nh tượng hoa đốt cháy khỏang trời và tiếng ve là ư tưởng rất sống của tác giả. “Nhón chân và nín thở Sợ hồng viên gạch xưa Thót tim thủa nắng mưa Biết nghiêng đầu chờ đợi” Mỗi bước đi của kẻ trở lại mái trường xưa đều thận trọng rón rén, như sợ làm đau từng viên gạch, “thót tim” cho mọi sự “đợi chơ”ø. Ai chờ ai? Ngôi trường chờ anh hay anh ngóng chờ ngày trở lại? Cả hai, đều quyến luyến nhau chứ? Tất nhiên rồi. Câu thơ giàu h́nh ảnh gợi cảm, giàu cảm xúc. Nói cách khác: đọc rất cảm động. Cái t́nh sâu nặng đến nghèn nghẹn ấy làm người đọc“nín thở”,”nghiêng đầu”… “Năm tháng lùa tóc rối Tưởng áo kia phai rồi Xao xác ai nói cười Ngỡ chính là h́nh bóng” Năm tháng đi qua bao nhiêu mùa hoa phượng rồi. Hôm nay về lại nơi đây sao như vẫn c̣n nguyên h́nh dáng cũ. Áo trắng kia vẫn vào ra nói cười. Ta ngỡ chính ta và bạn đang hàn huyên thủa ấy…và ta không c̣n tuổi nữa... “Một người ôm t́nh mộng Đi hết nửa đời dài Tay hứng gió mưa phai Ngồi tương tư hạ đỏ” Mùa hạ là mùa lư tưởng, có cơn mưa rào rơi vào ḷng, ta về nhà chạy nhảy, hân hoan sau những năm tháng dài mê mải học tập. “Tay hứng gió mưa”đi “hết nửa đời người”, vẫn không thể nào không vấn vương mùa hạ của “một thời áo trắng” Nhắm mắt nghe chuông gió Thả rơi tiếng ve buồn Tay cầm mùa nhớ thương Chia người sầu mấy bước” Toàn bộ bài thơ là tiếng yêu thương cái nôi sách vở học đường, nơi đă đưa ta tiến xa vào cuộc sống. Mái trường chính là “bước dặm nhảy”vào đời của bạn và ta. Cho nên suốt đời ta trân trọng, tin yêu… 6/6/2007 Hoàng Giao |
#2
|
||||
|
||||
Cảm nhận thơ Nguyễn Phong Việt
Cảm nhận THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT
NẾU KHÔNG MUỐN ĐI HẾT CON ĐƯỜNG (Nguyễn Phong việt) Nếu không muốn đi hết con đường… Th́ nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác muôn triệu t́nh yêu có muôn triệu lần đích đến làm ơn đi mà… Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta? Khi ta cười không cần ai chia sẻ? cần một quăng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả hăy thử cắn chặt môi… Giữa mùa đông đôi khi một cơn băo tuyết c̣n quư hơn một đốm lửa trong tim người Giữa nỗi đau biết đâu lại t́m ra một sự b́nh yên khác Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước đi khỏi cuộc đời của ḿnh… Nếu không muốn đi hết con đường…. Th́ nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác (khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng như một hạt mưa rơi giữa trời nắng gắt…) làm ơn đi mà!... Làm ơn đi… vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta chờ t́m thấy một người trong đời thật vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc mà vẫn tự đấm vào ngực ḿnh khi biết ta đơn độc nghiệt ngă đến tận cùng… Không ai muốn ḿnh sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người ḿnh yêu thương cũng chẳng ai muốn đày đọa ḿnh trong mất mát nhưng t́nh yêu nào cũng có cái giá xứng đáng… sao không thử một lần đặt cược với trái tim? Làm ơn đi mà… vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sang trời đêm NGUYỄN PHONG VIỆT Lời b́nh (Hoàng Thị Giao) Toàn thể bài thơ muốn nói với chúng ta rằng: Nếu không thể đi hết được con đường phía trước, điểm đến của t́nh yêu hôm nay. Th́ ta nên dừng lại cho kịp… đi theo một hướng khác bằng niềm tin Tự ta lau nước mắt cho ta. Tự ta ban cho ta nụ cười. Đừng mặc cả với t́nh yêu. Đừng mặc cả …một hơi ấm. Hăy cắn chặt môi…đứng lên… Giữa băo tuyết và đốm lửa, chưa biết cái nào quư hơn. Nỗi đau có khi đem lại một sự b́nh yên khác… Hăy tự t́m ánh sáng cho ta giữa đêm tối…Cũng cần có một lần lạc bước. Đừng măi sống v́ một cái ǵ đó không phải của ḿnh. Làm ơn đi …hăy biết thương yêu ḿnh một tư. Vẫn có một người...giành cho ta.. ở …đằng kia…Đừng đọa đày ḿnh trong mất mát….T́nh yêu …có một cái giá xứng đáng. Ta có thể “Đặt cược với trái tim…” Nếu anh không thể đến Cuối con đường em không có anh Em đi theo lối của em Giành riêng cho em Nơi mà trái tim thắp lửa Nơi có người chờ em “cùng thắp sáng trời đêm” Em không mặc cả anh hăy yêu em Em cắn môi em tứa máu Tự lau nước mắt cho em, tự cười tự khóc Em đứng lên… “Em không tin nỗi đau làm con người ta …gục ngă” Lạc bước Ta vẫn t́m ra ánh sáng.. Đừng sống như cái bóng bên cạnh người khác Đừng đọa đày mất mát Làm ơn đi…. T́nh yêu em vẫn ở cuối con đường 5/4/08 Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 20-09-10 lúc 08:38 PM |
#3
|
||||
|
||||
ĐỌc sách: "sỰ kỲ diỆu cỦa tƯ duy lỚn"
Cảm nhận văn chương_Hoàng Giao
-------------------------------------------------------------------------------- ĐỌC SÁCH: "SỰ KỲ DIỆU CỦA TƯ DUY LỚN" NGUỒN SÁNG TỪ TƯ DUY Trong lúc tâm hồn không ổn định. Một nỗi buồn, một niềm cay đắng, một không khí nặng nề bao trùm làm tôi rệu ră. Không c̣n cách ǵ khác là phải t́m đọc cái ǵ đó để giải tỏa...để tránh sự trầm uất ẩn sâu trong tâm trí bất an của tôi. Lục trong đống sách vừa mua hôm nào. Một tia sáng lóe lên: "Sự kỳ diệu của tư duy lớn". Sách này không phải tôi chọn mua, mà là do thằng cháu đang học đại học năm thứ hai bảo tôi mua đi hay lắm. Tin nó. Tôi mua cái rụp. Để bấy nay chưa đọc...Bây giờ quyết định đọc thôi. Đọc xem nó đem đến cho ta điều ǵ nào. Vừa đọc tôi vừa thầm mong "điều kỳ diệu" xảy ra...Để tôi sớm thoát khỏi tâm trạng đen tối đang gặm nhấm trái tim nhỏ bé tội nghiệp của tôi...Cầu mong đạt điều nguyện ước... Cuốn sách "Điều kỳ diệu của tư duy lớn" do tác giả Ph.d.David Joseph Schwartz viết Người dịch sách: Lư Thanh Trúc, NXB Đà Nẵng ấn hành tháng 1 năm 2007. Khi đọc xong gấp sách lại. Điều hoài nghi trong tôi không c̣n tồn tại. Ngay từ phút vào đề ở phần 1: "Tin tưởng thành công, bạn sẽ thành công" đă đem đến cho tôi một kỳ vọng..."Ḷng tin là phép nhiệm màu". "Hoài nghi sẽ dẫn đến thất bại". Khi hoài nghi, con người sẽ có những ư nghĩ tiêu cực, từ đấy mà chùn chân mỏi gối, tự hủy diệt sức mạnh bản thân. Khi tin tưởng, con người ta sẽ có tư tưởng tích cực và đi t́m cách để thực hiện hoài băo. Tạo nên sức mạnh tinh thần vô biên. Thái độ, tư tưởng, cách đối nhân xử thế kết hợp với ḷng kiên nhẫn và tài năng chính là nhân tố quyết định cho mọi thành công( trong đó có thể chỉ 1% tài năng, c̣n 99% là công sức của con người). Con người bằng ư chí làm nên những sáng tạo không ngừng. "Suy nghĩ tiêu cực gây ra nhữg hỏng hóc vô ích cho chiếc xe tinh thần của bạn. Chúng tạo ra những lo lắng, thất vọng và cảm giác thua kém người khác. Chúng gạt bạn sang bên đường trong khi nhữngngười khác lái xe tiến về phía trước". "Chỉ gửi vào ngân hàng kư ức những suy nghĩ tích cực. Hăy thẳng thắn đối mặt với nó. Ai rồi cũng phải gặp nhiều t́nh huống khó chịu, gây bối rối và làm nản ḷng. Song kẻ thất bại và người thành công giải quyết những t́nh huống này theo những cách hoàn toàn trái ngược nhau. Người thất bại để chúng ở trong ḷng"và rầu rĩ mỏi mệt, c̣n người thành công th́ cho đấy là một thử thách và t́m mọi cách khắc phục... "Hăy khai thác sức mạnh của nụ cười". "Hăy cười thật tươi", "cười khoe vài cái răng" mới có hiệu quả. "Nụ cười sảng khoái xua tan nỗi sợ, cuốn đi âu lo và xua tan chán nản". Tôi rất tâm đắc những câu trên và nhất định tôi phải thử nghiệm chúng! "Từ ngữ là nguyên liệu thô để tư duy" "Chúng ta không tư duy bằng từ ngữ. Chúng ta chỉ tư duy bằng h́nh ảnh/hoặc h́nh tượng". Khi đoc chữ, câu chữ gợi lên h́nh ảnh cho người ta suy tưởng... "Hăy nh́n vào triển vọng của sự việc, đừng chỉ nh́n vào hiện trạng của nó" Muốn vậy phại tư duy và sáng tạo, tạo lập sự tự tin, tiêu diệt chứng sợ, nghĩ tốt về người khác, tập thói quen hành động, để biết chuyển bại thành thắng. Cuốn sách này đem đến cho người đọc rất nhiều suy nghĩ. Rất bổ ích cho những người đang rơi vào vào luẩn quẩn của sự mất ḷng tin. Đang gặp thất bại và đang rối trí nản ḷng. Điều mà tôi quan tâm nhất là cuốn sách đă dẫn dắt người ta phân biệt tính cách, suy nghĩ của hai con người đối lập (thành công và thất bại) đều phụ thuộc vào lối nghĩ tiêu cực và tích cực là chính. Do vậy có thể khẳng định được: thành công hay thất bại phần lớn do tư tưởng bản thân quyết định. Tư tưởng và ư chí có thể làm thay đổi số phận và cuộc đời... Cuốn sách đă cho tôi lấy lại niềm tin và sức sống.Tinh thần tôi hiện nay quả thực đă trở lên sảng khoái và sẵn bắt tay vào làm nốt những công việc mà ḿnh yêu thích bấy lâu bị ngưng trệ v́ mệt mỏi chán chường... Tôi như được sống lại sau những ngày tháng dài tưởng như quên lăng... |
The Following User Says Thank You to hoanggiao For This Useful Post: | ||
Nhím con (21-09-10)
|
#4
|
||||
|
||||
Viết với tư cách là một cựu biên tập viên
Quote:
Các thành viên làm thơ, theo tôi, rất hay, nhưng có lẽ v́ thơ mà các bạn quên đi những thứ khác thơ. Rất nhiều thể loại văn học khác đ̣i hỏi chau chuốt ngôn từ, ư, tứ không khác ǵ thơ, những thiên tản văn hay truyện ngắn chẳng hạn. Đọc bài cảm nhận của Hoàng Giao, tôi thấy thắc mắc nhiều điều và muốn trao đổi với người viết:
Chúng ta truyền cho độc giả cảm xúc, vậy hăy cho nó một h́nh hài lành lặn trước khi kỳ vọng nó thành một thiên thần. Mong bạn ngày càng có nhiều áng văn đẹp. Lần sửa cuối bởi tranquang; 20-09-10 lúc 11:15 PM |
The Following User Says Thank You to tranquang For This Useful Post: | ||
hoanggiao (20-09-10)
|
#5
|
||||
|
||||
Cảm ơn Tranquang đă nhận xét khá chu đáo. HG nhất định sẽ suy nghĩ kỹ những điều bạn đă góp ư...
Chân thành cảm ơn! |
#6
|
||||
|
||||
Nụ cười ở lại_Sách hay_Mời mua_Sách bán làm quĩ nhân đạo
Nụ cười ở lại_Sách hay_Mời mua_Sách bán làm quĩ nhân đạo -------------------------------------------------------------------------------- Trong NỤ CƯỜI Ở LẠI có in một bài viết "Sống là để lại_Đọc Nguyễn Hồng Công trước lúc ra đi" của tôi về Hồng Công và có cả bài thơ NGỦ ĐI EM của member pvanmao(Phạm Văn Măo). Chúc mừng anh Măo. Nụ cười ở lại do nhóm biên soạn: Nhà báo Ngô Văn Quán Nhà thơ Đặng Vương Hưng Nhà báo Trần Ngọc Hà Phú Tuệ Cuốn sách bao gồm nhiều bài viết, tự sự, nhật kư, truyện ngắn, thơ của Nguyễn Hồng Công trước khi ra đi c̣n lưu lại trong máy chưa kịp xuất bản, và một số h́nh ảnh Hồng Công với nụ cười tươi trẻ, xinh đẹp. Đồng thời một góp sức quan trọng cho cuốn sách nữa là một số các bài viết và thơ của các nhà văn, nhà thơ, nhà báo, bạn đọc viết về Hồng Công. Sách dày 542 trang, tŕnh bày đẹp, Nhà xuất bản Văn Học xuất bản năm 2010, ra mắt vào ngày 15/9/2010, đúng một năm sau ngày Hồng Công rời cơi tạm. Giá b́a 70.000 đồng. Toàn bộ 2000 cuốn sách in ra là để lập quĩ nhân đạo từ thiện cho những người chạy thận nhân tạo gặp khó khăn. Mời các bạn mua ủng hộ. Xin liên hệ để mua sách: Di động: 0903483006 Email: phutue@gmail.com XIN TRÍCH ĐĂNG 2 BÀI ĐƯỢC IN CỦA PHẠM VĂN MĂO & HOÀNG GIAO Sống là để lại_Đọc Nguyễn Hồng Công trước lúc ra đi (Hoàng Giao) Nguyễn Hồng Công_Một nhân vật có thật vươn lên trước những sống c̣n, bệnh tật, khổ đau.Sống chung với con bệnh tṛn 13 năm, em đă vĩnh biệt cơi trần vào sáng ngày 15/9/2009.Để lại tất cả những ǵ có thể...Nguyễn Hồng Công sống với "Khát vọng sống để yêu", "Sống là để lại", "Sống là "Ở trọ trần gian". Những ḍng tự truyện, những ḍng thơ của em luôn cháy bỏng khát khao sự sống. Em biết trước em sẽ ra đi không "ở trọ trần gian" nữa. Em chuẩn bị tất cả những ǵ cho đời trước lúc ra đi. Nguyễn Hồng Công đếm từng phút giây tồn tại của ḿnh. Từng tích tắc thời gian em ghi lại từng sự biến động nhịp đập của trái tim. Thơ em như những ḍng nhật kư, những ṿng quay thời gian, không sót một phút giây những ngày "ở trọ trần gian". Từ một cuốn tự truyện"Khát vọng sống để yêu" nói lên niềm đam mê yêu thương cuộc sống làm xúc động triệu triệu con người già trẻ gái trai. Đến tập thơ "Ở trọ trần gian" em đă mấp mé dự đoán số phận con người em thật ngắn ngủi, chỉ là một cơi tạm, và ngày đó đă cận kề. Em muốn được sống dù chỉ là được sống đếm từng ngày, cũng hăy sống sao cho được..để lại ...Ừ! Ta chỉ là người "ở trọ trần gian", nhưng"sống là để yêu", "sống là để lại".Đó chính là phương châm sống của Nguyễn Hồng Công. Trước 3 ngày khi Hồng Công trút hơi thở cuối cùng.Tôi cũng c̣n có dịp nói chuyện với em cho dù tôi không biết đó lại là lần cuối. Em chát với tôi bằng nụ cười hồn nhiên và khỏe mạnh tuyệt vời, đến nỗi lúc đó tôi không thể nghĩ em đang bệnh... - Chị ơi! Chị khỏe và vui không? -Em th́ sao? _Em vui lắm chị ạ _Chị mừng quá!Cứ thế măi em nhé _Không hiểu sao em cứ đẹp ra chị ạ? _Ồ chị vui lây niềm vui với em rồi _Em gửi những tấm h́nh của em mới chụp chị xem có xinh và tươi không nhé _Em gửi cho chị đi, gửi chị lên đây hay gửi vào email cũng được. _Em gửi rồi. Chị thấy sao? _Đúng là càng ngày em càng xinh ra mới lạ chứ. Chúc mừng em gái. Em vẫm làm thơ mỗi ngày chứ? _Vâng ạ. Khi nào Phú Tuệ vào trong ấy.Em sẽ gửi tặng chị tập thơ "Ở trọ trần gian" chị nhé! _Ừ!Cảm ơn em. Chị chờ... _Em vui quá... _Chị cũng thế... Thật không ngờ đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với Hồng Công.Một buổi nói chuyện tràn ngập tiếng cười và sức sống. Tôi không nghĩ Hồng Công lại ra đi. Hồng Công không bao giờ chết.Làm sao mà chết được khi em có tiếng cười rổn rảng như thế. Vậy mà chỉ 3 ngày sau tôi nghe tin em đă từ giă cơi trần...Sao mà nhanh quá vậy? Tôi không khóc mà sao "mắt vẫn đầy nước"... Bây giờ đọc những ḍng thơ của Công viết sau tập thơ "Ở trọ trần gian". Tôi mới biết được trong lúc em nói chuyện với tôi hồn nhiên cũng là lúc em thật sự chuẩn bị đón nhận sự ra đi của chính ḿnh rời xa cuộc sống. "Bất tử Không có nước Bông hoa kia vẫn nở Vẫn khoe sắc cùng gió và trăng Và rồi, Có ngày hoa kia sẽ héo Không có nắng Bông hoa kia vẫn nở Và rồi hương thơm kia sẽ hết Bông hoa sẽ héo Không phải là bất tử Không có anh Em vẫn cười Dù nụ cười của em có “khô” có “héo” Bỗng… Cơn lốc nhớ anh ồ ạt" Rơ ràng đây là bài thơ biết trước phận ḿnh. Những cảm xúc rất thật và sẵn đón nhận sự thật dù như thế nào.Phút cuối em vẫn cười, vẫn khát yêu và khát sống. "Thèm một chút nắng Thèm một ṿng tay Ngày mai em ra đi Anh ở lại với đời với những kỷ niệm Con đường yên tĩnh kia sẽ gập ghềnh nỗi nhớ Nhớ anh nhớ em và những lời…." Hồng Công đang chờ cái phút ấy...em làm thơ nhắn gửi người ở lại. "Cạn kiệt những nhịp đập Hóa đá với tiếng chuông địên thoại Nỗi buồn rủ nhau bước đến Vẫn nghe trong lặng im Trái tim bị thương Nhức nhối Nỗi buồn nào đă qua đây và đọng lại Em chết đuối" Hồng Công vẫn không giấu nổi trái tim đau thương của ḿnh. Em không muốn đau. Em muốn sống để yêu cơ. "Hăy trao nhau t́nh thương Hăy trao nhau nụ cười Ôi những giọt máu hồng" Nhưng tránh làm sao được những nỗi đau của bệnh tật hiểm nghèo: "Ba giờ ba mươi phút Một ḍng máu mới ra đời" Nhưng rồi em lại quên đau, như chưa từng đau mà chỉ có hạnh phúc và niềm tin yêu : "Ṿng quay ấy là niềm tin Máu có cạn T́nh yêu có phai Bầu máu nóng hổi vẫn tuôn trào Ùa vào với cuộc sống Ùa vào ḷng mẹ Cứ thế! Em lại sống, lại tràn đầy. Nguyễn Hồng Công vẫn c̣n đây. Nụ cười. Tiếng thơ.Lời tâm sự. Măi măi c̣n ở lại trong ḷng chúng ta. Trong trái tim yêu thương và nghị lực, khát vọng sống... Nguyễn Hồng Công của chúng ta bất tử trong ḷng mọi người... Em c̣n đâu nữa em c̣n đâu? Để tôi chờ đợi giữa mưa ngâu Chờ đợi những câu thơ "khát vọng sống" "Ở trọ trần gian" "Sống để yêu"? 9/7/2010 HOÀNG GIAO NGỦ ĐI EM (Phạm Văn Măo) Gửi hương hồn em gái Hồng Công Em đă đi thật rồi trong buổi sớm ! Dưới trời mưa tầm tả suốt tuần nay , “ Ở trọ trần gian ” trong bệnh tật lắt lay Nụ cười trên môi em c̣n đọng măi . Hồng Công ơi – thương em ḷng tê tái ! Hơn chục năm trời chống chọi với nỗi đau , Em trở về nơi cắt rốn chôn rau ... Em trở về trong tấm ḷng bè bạn Ai từng gặp em một dáng người nhỏ nhắn vẫn vui cười – thân thiện giữa cơn đau , Em sống vẹn t́nh trọn nghĩ trước sau , Ai từng gặp em chẳng thế nào quên được , Ai đă gặp em trên đường đời cất bước thấy nhẹ nhàng dù ngàn vạn khó khăn . Ai đă gặp em dù chỉ một lần yêu cuộc sống hơn khi cận kề cái chết . sẽ thấy đời là bầu trời sáng đẹp giữa đời thường c̣n vướng bụi thời gian Ngủ đi em – b́nh yên chốn em nằm Những cọng rơm vàng sẽ thơm mùi lúa mới Những bông sen tỏa hương thơm vời vợi , Những khóm tre làng sẽ tỏa bóng hè sang Bông cúc mùa thu tươi măi màu vàng Đóa hồng trắng cài lên đầu em nhé Bè bạn gần xa bên em chia sẻ Hồng Công ơi - khát vọng vẫn đong đầy . 15/9/2009 (PHẠM VĂN MĂO) Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 22-10-10 lúc 07:15 PM |
|
|