NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Truyện Sưu Tầm > Tiểu Thuyết
Nạp lại trang này Trà Hoa Nữ - Alexandre Dumas

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #11  
Cũ 07-01-11, 11:42 AM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.804
Thanks: 45.829
Thanked 83.828 Times in 21.718 Posts
Mặc định

CHƯƠNG 10


Pḥng nàng chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn nến độc nhất trên bàn. Ngả người trên chiếc ghế dài lớn, áo nhăn nhúm, nàng để một tay trên tim và tay kia buông thơng xuống. Trên bàn, đặt một cái thau nhỏ bằng bạc, đựng nửa thau nước, trong nước loáng thoáng những sợi máu nhỏ.
Macgơrit mặt xanh xao, miệng nửa mở, cố gắng lấy lại hơi sức. Thỉnh thoảng, ngực nàng căng lên, thở một hơi dài, h́nh như nhờ thế nàng đỡ hơn được chút xíu và trong giây phút có được cảm giác dễ chịu.
Tôi đến gần nàng, nàng không một cử động. Tôi ngồi xuống và cầm lấy bàn tay nàng đang để trên ghế dài:
- À! Anh đó à? – nàng nói với tôi và mỉm cười.
H́nh như tôi có vẻ hơi lo lắng, bởi v́ nàng nói:
- Anh cũng thấy đau hay sao?
- Không, nhưng cô c̣n đau lắm không?
- Rất ít – và nàng lấy chiếc khăn nhỏ lau những giọt nước mắt, mà cơn ho đă lùa lên đôi mắt- Giờ đây, tôi đă quen lắm rồi.
- Nhưng cô tự giết cô – tôi nói với một giọng xúc động – Tôi muốn làm bạn thân của cô, để ngăn cản không để cho cô phải tự làm khổ thân ḿnh như thế.
- À! Điều đó, thật ra anh không phải bận tâm lo lắng – nàng đáp lại với giọng hơi chua chát – Anh hiểu, nếu những kẻ khác chăm sóc cho tôi, chính là v́ họ biết rơ, không c̣n cách ǵ để chữa bệnh này được cả.
Một lát sau, cô đứng dậy, cầm ngọn nến đặt lên ḷ sưởi và đến soi ḿnh trong tấm gương lớn.
- Tôi xanh xao quá – nàng vừa nói vừa sửa áo lại và đưa tay vuốt những sợi tóc rối – À thôi! Chúng ta hăy trở lại bàn ăn. Anh đi chứ?
Nhưng tôi vẫn ngồi, không cử động
Cô ta hiểu nỗi xúc động mà cảnh tượng vừa qua đă gây cho tôi, bởi v́ cô tiến đến gần tôi, đưa bàn tay cho tôi và nói:
- Xem ḱa, anh đi đi chứ?
Tôi cầm lấy tay cô, đưa bàn tay lên môi hôn. Ngoài ư muốn, hai giọt lệ ngưng đọng trong mắt tôi đă rơi xuống.
- Ô ḱa! Anh trẻ con thế! – Cô vừa nói, vừa ngồi xuống bên tôi – Anh lại khóc, v́ sao thế?
- Tôi có vẻ ngờ nghệch, nhưng điều tôi vừa trông thấy đă làm tôi đau đớn quá.

- Anh thật tốt bụng! Anh muốn ǵ? Tôi không thể ngủ được. Tôi phải t́m cách giải khuây một ít. Vả chăng, những người con gái như tôi, thêm hay bớt một người, có hế ǵ? Các thầy thuốc bảo tôi, máu tôi khạc ra từ khí quản. Tôi có vẻ hơi tin. Đó là tất cả nhưng ǵ tôi có thể giúp các ông ấy.
- Hăy nghe đây, Macgơrit – tôi nói với một nhiệt t́nh không thể giấu được – Tôi không biết ảnh hưởng của cô đối với đời tôi sẽ như thế nào. Nhưng tôi biết rằng, không có một người nào, ngay cả em gái tôi, được tôi chăm sóc như cô. Điều đó hẳn được bắt đầu khi tôi gặp cô. Vậy, nhân danh thượng đế, cô hăy chăm sóc cô, và không nên sống như cô đă sống.
- Nếu tôi tự chăm sóc tôi, tôi sẽ chết mất. Điều giúp tôi đứng vững, chính là cuộc đời náo động tôi đang sống. Thênm nữa, tự chăm sóc ḿnh, điều đó rất cần cho những người đàn bà sang trọng, có gia đ́nh và bạn hữu. C̣n như chúng tôi, khi chúng tôi không c̣n ích ǵ cho sự hào nhoáng hay vui thú của những t́nh nhân chúng tôi, th́ họ bỏ chúng tôi. Và những đêm dài nối tiếp những ngày dài. Tôi biết rơ như thế, tôi có lúc nằm trên giường bệnh hai tháng, và sau tuần thứ ba không c̣n người nào đến thăm tôi nữa.
- Quả thật tôi không là ǵ cả đối với cô – tôi nói – Nhưng nếu cô bằng ḷng, tôi sẽ chăm sóc cô như một người anh. Tôi sẽ không rời bỏ cô, và tôi sẽ giúp cô lành bệnh. Thế rồi, khi lấy lại sức khoẻ, cô sẽ trở lại cuộc đời cô đă sống, nếu cô muốn. Nhưng tôi chắc chắn cô sẽ thích một cuộc đời êm đềm, nó sẽ giúp cô sung sướng hơn và giữ cô xinh đẹp lâu dài.
- Bây giờ anh nghĩ như thế, bởi v́ anh vừa uống rượu đấy. Nhưng anh sẽ không có sự kiên nhẫn như anh vừa nói đó đâu.
- Cho phép tôi được nói với cô, Macgơrit, cô đă ốm suốt hai tháng, và trong hai tháng đó, tôi đă đến ngày một, để được biết tin tức về cô.
- Đúng vậy, nhưng tại sao anh không lên nhà?
- Bởi v́ tôi chưa được biết cô.
- Người ta cần giữ ư như thế với một người con gái như tôi không?
- Người ta luôn giữ ư đối với mỗi người đàn bà. Ít ra, đó là ư kiến của tôi.
- Thế th́ anh sẽ chăm sóc tôi?
- Vâng.
- Anh sẽ ở bên tôi suốt ngày?
- Bất kỳ lúc nào, nếu điều đó không làm phiền ḷng cô.
- Anh gọi tên thái độ ấy là ǵ?
- Sự tận tuỵ.
- Và sự tận tuỵ đó từ đâu đến?
- Từ một sự thông cảm không thể cưỡng lại của tôi đối với cô.

- Thế nghĩa là anh yêu tôi? Nói ngày đi, có phải đơn giản hơn không?
- Có thể là thế? Nhưng nếu như có một ngày tôi phải nói điều đó, th́ ngày đó không phải là ngày hôm nay.
- Tốt hơn, đừng bao giờ anh nói điều đó với tôi cả.
- Tại sao vậy?
- Bởi v́ điều đó chỉ có thể đưa đến hai hậu quả.
- Như thế nào?
- Hoặc tôi không chấp nhận, thế là anh sẽ giận tôi: hoặc tôi chấp nhận, thế là anh sẽ có một t́nh nhân đáng buồn. Một người đàn bà cau có, bệnh hoạn, buồn tẻ, hay vui một nỗi vui c̣n đáng buồn hơn cả sự ưu phiền. Một người đàn bà ho ra máu, và tiêu phí một trăm ngh́n frăng mỗi năm. Người đó rất tốt đối với một ông già rất giàu như ông quận công. Nhưng rất phiền chán đối với một chàng trai trẻ như anh. Và bằng chứng là tất cả những t́nh nhân trẻ của tôi ngày xưa đều đă rời bỏ tôi rất nhanh chóng.
Tôi không trả lời ǵ cả, chỉ lắng nghe. Sự thành thật đó gần như là một lời thú tội. Cuộc đời đau đớn ấy, tôi hé thấy dưới màn sáng đang chói rạng đang che phủ, và người con gái khốn khổ đó đă chạy trốn thực tại trong sự sa đoạ, say sưa và mất ngủ. Tất cả những điều đó xúc động tôi đặc biệt, đến nỗi tôi không t́m ra được lời nào để nói.
- À thôi – Macgơrit nói tiếp – chúng ta đă nói những chuyện trẻ con qúa. Đưa tay cho tôi, và chúng ta trở vào pḥng ăn. Người ta không nên biết sự vắng mặt của chúng ta mang ư nghĩa ǵ.
- Vào đi, nếu cô muốn. Nhưng xin lỗi cô, cho phép tôi được ngồi lại đây.
- Tại sao?
- Bởi v́ sự vui đùa của cô làm tôi đau xót quá.
- Thế tôi sẽ buồn bă.
- Nghe đây, Macgơrit, hăy cho tôi nói với cô một điều mà hẳn nhiều người đă thường nói với cô rồi. Và do đó, thói quen để nghe nó có thể cản trở niềm tin nơi cô. Nhưng không v́ thế mà kém thiết thực. Và tôi xin sẽ không bao giờ lặp lại với cô nữa.
- Đó là… - nàng nói với một nụ cười không khác ǵ những bà mẹ đang lắng nghe một sự rồ dại của con cái ḿnh.
- Đó là, từ khi tôi trông thấy cô, tôi không thể hiểu thế nào và tại sao, nhưng cô đă chiếm một chỗ trong cuộc đời tôi. Tôi đă xua đuổi một cách vô ích h́nh ảnh cô trong tư tưởng tôi. H́nh ảnh đó cứ trở lại măi. Chính hôm nay, khi tôi gặp lại cô sau hai năm xa cách, cô đă đi một bước càng sâu hơn vào tâm trí tôi. Cuối cùng giờ đây cô tiếp tôi, tôi được biết cô. Tôi biết tất cả những ǵ khác thường nơi cô. Cô trở nên cần thiết đối với tôi; và tôi sẽ điên mất, không phải chỉ v́ cô không yêu thương tôi, mà ngày cả khi nếu cô không để cho tôi được phép yêu thương cô.
- Nhưng đáng buồn cho anh, tôi sẽ nói cho anh biết điều mà bà Đ… đă nói. Vậy chắc anh giàu lắm. Anh phải biết, tôi tiêu sáu, bảy ngàn frăn mỗi tháng. Sự tiêu phí đó đă trở thành cần thiết đối với đời tôi. Anh không hiểu nổi, anh bạn đáng thương của tôi. Tôi sẽ làm phá sản anh không mấy chốc; và gia đ́nh anh sẽ cấm không cho anh sống bên cạnh một con người như tôi. Anh hăy yêu thương tôi như một người bạn và không thể khác hơn. Anh hăy đến thăm tôi. Chúng ta sẽ cười đuà, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Nhưng anh không nên phóng đại giá trị của tôi. Bởi v́ thật ra, tôi không đáng giá là bao. Anh có một tấm ḷng vàng. Anh cần được thương yêu. Anh c̣n trẻ lắm, và quá đa cảm để sống trong thế giới của chúng tôi. Anh hăy cưới một người vợ. Anh thấy chứ. Tôi là người con gái lương thiện, và tôi nói với anh rất thành thật.
- Ối chào! Các bạn nói ǵ đó? – Pruđăng la to. Chúng tôi không nghe tiếng bước chân chị đến và chị hiện ra ở cửa pḥng với mái tóc búng rối và áo hở rộng cổ. Tôi biết sự lôi thôi đó là do bàn tay của Gatông.
- Chúng tôi nói lư lẽ với nhau, - Macgơrit nói - chị hăy để chúng tôi ở đây một lát. Chúng tôi sẽ đến gặp chị chốc nữa.
- Được, được. Cô cậu cứ nói chuyện đi! – Pruđăng vừa nói vừa bước ra và đóng mạnh cửa phong như để nhấn mạnh những lời nói sau cùng của ḿnh.
- Thế nhé – Macgơrit nói tiếp, khi chúng tôi c̣n lại một ḿnh – Anh đừng yêu tôi nữa.
- Tôi sẽ đi.
- Đến nước đó sao?
Tôi đă tiến quá sâu để có thể lui lại. Vả chăng, người con gái ấy đă làm tôi nhức đầu. Sự lẫn lộn vui buồn, trinh trắng, sa đoạ; ngay cả cái bệnh đang phát triển nơi nàng, tính mẫn cảm cũng như tính dễ kích động nơi nàng, tất cả làm cho tôi hiểu, nếu ngay từ đầu, tôi không chinh phục được bản chất hay quên và nhẹ dạ của nàng, nàng sẽ vụt khỏi tay tôi măi măi.
- Xem nào! Anh nói nghiêm chỉnh đấy chứ!
- Rất nghiêm túc.
- Nhưng tại sao anh không nói điều đó với tôi sớm hơn?
- Tôi có thể nói vào lúc nào được?
- Ngày ngày hôm sau, khi anh đă được giới thiệu với tôi tại nhà hát Ôpêra Cômic.
- Tôi nghĩ rằng cô sẽ tiếp tôi một cách khó chịu nếu tôi đến thăm cô.
- Tại sao?

- Bởi v́ tối hôm ấy tôi có vẻ ngờ nghệch quá.
- Điều đó đúng đấy. Nhưng tuy thế, anh đă yêu tôi ngay từ ngày ấy?
- Vâng.
- Điều đó chắc không ngăn cấm anh đi nghỉ và ngủ ngon, yên ổn sau một đêm hát. Chúng tôi hiểu những t́nh yêu lớn lao đó la như thế nào rồi.
- Thế đấy. Chính là điều cô lầm. Cô có biết chiều hôm ấy, từ rạp Ôpêra Cômic ra, tôi làm ǵ không?
- Không.
- Tôi đă đợi cô ở hiệu cà phê Ănglê. Tôi theo dơi chiếc xe đưa cô và ba người bạn của cô về. Khi thấy cô một ḿnh xuống xe và đi vào nhà, tôi rất sung sướng.
Macgơrit bỗng cười lên.
- Cô cười ǵ thế?
- Không ǵ cả.
- Cô cho tôi biết đi, tôi van cô. Nếu không, tôi nghĩ cô đă chế nhạo tôi.
- Anh không giận chứ?
- Tôi có quyền ǵ để nóng giận.
- Thế nghĩa là có lư do để tôi trở về nhà một ḿnh.
- Lư do ǵ?
- Người ta đợi tôi ở nhà.
Cô cho tôi một nhát dao cũng không làm tôi đau đớn đến thế. Tôi đứng dậy, đưa tay chào:
- Xin từ biệt – tôi nói.
- Tôi biết rơ anh giận tôi rồi – cô nói – Nhưng người đàn ông vẫn thường điên rồ để muốn biết những cái làm cho họ thêm mệt trí.
- Nhưng tôi đoán chắc – tôi nói tiếp với một giọng lạnh lùng, để chứng tỏ tôi thoát hẳn khỏi sự đam mê của ḿnh – tôi quả quyết với cô, tôi không nổi giận v́ có người đợi cô. Đó là việc rất tự nhiên. Cũng như rất tự nhiên tôi bỏ đi lúc ba giờ sáng.
- Vậy cũng có người đang đợi anh ở nhà?
- Không, nhưng tôi phải đi.
- Thế th́ xin từ biệt.
- Cô đuổi tôi?
- Không phải thế!

- Tại sao cô làm cho tôi khổ?
- Tôi làm cho anh khổ ở chỗ nào?
- Cô bảo có người đợi cô.
- Tôi không thể nhịn được cười, khi nghĩ anh đă rất sung sướng khi thấy tôi về một ḿnh. V́ người ta có nhiều lư do lắm.
- Người ta thường tạo nên niềm vui từ một tṛ trẻ con. Phá huỷ niềm vui đó, thật là tàn ác. V́ để nó tồn tại, người ta có thể làm cho kẻ t́m ra niềm vui đó được sung sướng hơn.
- Nhưng anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai? Tôi không phải là một cô gái đồng trinh, cũng không phải là bà quận chúa. Tôi chỉ biết anh hôm nay và không nợ nần ǵ anh về những hành động của tôi. Cho rằng một ngày kia, tôi sẽ trở thành t́nh nhân của anh, th́ anh cũng cần biết, tôi c̣n có những t́nh nhân khác nữa. Nếu anh đă làm phiền tôi v́ những chuyện ghen tị của anh giờ đây, th́ sau này, tṛ ghen tị đó sẽ ra sao nữa! Tôi chưa hề thấy một người đàn ông nào như anh.
- Bởi v́ chưa một người đàn ông nào yêu cô như tôi yêu cô.
- Xem này, nói thẳng đi, anh có thật sự yêu tôi nhiều đến thế không?
- Với tất cả khả năng người ta có thể yêu được. Tôi tin thế.
- Và điều đó có từ bao giờ rồi.
- Từ ngày tôi trông thấy cô bước xuống xe, đi vào Xuyt, cách đây ba năm.
- Anh có biết rằng đó là một điều rất cao quư không? Vậy tôi phải làm ǵ để đến đáp t́nh yêu lớn lao ấy?
- Cô phải yêu tôi một ít – Tôi nói với nhịp tim đập mạnh, như muốn ngăn chặn lời tôi. Bởi v́ mặc dầu có những nụ cười như có ư nhạo báng mà nàng giữ trong suốt buổi nói chuyện, h́nh như Macgơrit đă bắt đầu chia xẻ sự xúc động của tôi. Và tôi dần dần đi đến cái phút mà tôi chờ đợi từ lâu.
- Nhưng c̣n ông quận công?
- Ông quận công nào?
- Ông già ghen tuông của tôi.
- Ông ấy sẽ không biết ǵ cả!
- Nhưng nếu ông ta biết?
- Ông sẽ tha thứ cho cô.
- Ồ không! Ông sẽ bỏ rơi tôi và tôi sẽ như thế nào?
- Cô có thể hy sinh sự từ bỏ ấy cho một người khác.
- Tại sao anh biết được?

- Bởi v́ cô đă dặn đừng để ai vào nhà đêm nay.
- Đúng vậy, nhưng người đó là một người bạn đàng hoàng.
- Nhưng cô chẳng để ư ǵ lắm đâu. Bởi v́ cô đă cấm ông đến nhà giờ này.
- Anh không thể là người chỉ trích tôi điều đó. Bởi v́ chính để tiếp các anh, anh, và bạn của anh, mà tôi làm như vậy.
Dần dần, tôi tiến gần Macgơrit, đưa tay choàng lấy người nàng, và tôi cảm thấy thân h́nh mềm mại của nàng dựa nặng vào tôi.
- Nếu cô biết tôi yêu cô chừng nào! – Tôi nói nho nhỏ bên tai nàng.
- Đúng thật vậy?
- Tôi xin thề.
- Anh có thể hứa với tôi rằng anh sẽ làm tất cả theo ư muốn của tôi mà không cần nói một lời, không cần cho tôi những chỉ dẫn, không cần chất vấn tôi ǵ cả? Như thế có thể tôi sẽ yêu anh.
- Tôi sẽ làm tất cả những ǵ cô muốn.
- Nhưng tôi nói cho anh biết trước, tôi muốn sống tự do và làm tất cả những ǵ tôi thích; không phải cho anh biết bất cứ một chi tiết nhỏ nào của cuộc đời tôi. Đă lâu rồi, tôi đi t́m một nhân t́nh trẻ, không nghị lực, yêu mà không nghi kỵ, được yêu nhưng không có quyền ǵ. Tôi chưa bao giờ t́m được người như thế. Những người đàn ông đáng lẽ phải thoả măn khi được người ta cho họ nhiều điều mà có lẽ họ chỉ dám ao ước có được một lần, đă đ̣i hỏi những t́nh nhân họ phải cho họ biết về hiện tại, về quá khứ và ngày cả về tương lai nữa. Những người đàn ông đó, càng trở nên quen thuộc, lại càng muốn ngự trị và trở thành khó tính, muốn người ta cho họ tất cả những ǵ họ muốn. Nếu giờ đây tôi quyết định có một t́nh nhân mới, tôi muốn người đó phải có ba đặc tính hiếm có này; anh ta phải tin tưởng, phải biết chiều chuộng, phải kín đáo.
- Được lắm, tôi sẽ làm tất cả những ǵ cô muốn.
- Chúng ta sẽ xem.
- Và khi nào chúng ta sẽ xem?
- Sau này.
- Tại sao.
- Bởi v́ – Macgơrit vừa nói vừa gỡ cánh tay tôi ra, cầm một bó hoa trà đỏ lớn cô đă đem về từ sáng, lấy một bông hoa trà cắm lên nút áo tôi, và nói - bởi v́ người ta không bao giờ có thể thực hiện những giao ước ngay ngày người ta kư.
Điều này th́ dễ hiểu thôi.
- Khi nào tôi sẽ gặp lại cô? - Vừa nói tôi vừa ôm chặt nàng trong hai cánh tay.
- Khi nào cánh hoa trà này đổi sắc.

- Lúc nào nó sẽ đổi sắc?
- Ngày mai, từ 11 giờ đến nửa đêm. Anh bằng ḷng chứ?
- Cô c̣n hỏi tôi điều đó ư?
- Không một lời nào về chuyện này với bạn của anh, hay với Pruđăng hoặc bất cứ người nào khác.
- Tôi xin hứa với cô.
- Giờ đây, hăy hôn tôi đi và chúng ta sẽ trở vào pḥng ăn.
- Cô ta đưa môi cho tôi hôn, vuốt lại mái tóc. Và chúng tôi bước ra khỏi pḥng, cô vừa đi vừa hát. Tôi như điên dại nửa người.
Vào pḥng khách, nàng dừng lại nói nhỏ với tôi:
- Vừa rồi chắc anh ngạc nhiên khi thấy tôi sẵn sàng nhận lời anh ngay tức khắc. Anh có biết như thế là v́ sao không?
Nàng cầm lấy tay tôi và đặt lên tim nàng, nơi tôi nghe những tiếng đập liên hồi, rồi nói tiếp:
- Là v́ cuộc sống của tôi ngắn ngủi hơn những kẻ khác, nên tôi tự hứa sẽ sống vội vàng hơn.
- Đừng nói với tôi như thế, tôi năn nỉ cô.
- Ồ! Anh hăy tự an ủi – nàng vừa tiếp vừa cười - nếu tôi c̣n sống một thời gian nữa, tôi sẽ sống lâu hơn là yêu tôi.
Và bước vào pḥng ăn, nàng vừa đi vừa hát.
- Nanin đâu rồi? - Nàng nói khi chỉ nh́n thấy có Gatông và Pruđăng.
- Nanin ngủ trong pḥng cô, đang đợi cô vào ngủ đó – Pruđăng trả lời.
- Con bé tội nghiệp! Tôi giết chết nó mất! Thôi, giờ đây xin mời các ông về, đă đến giờ rồi.
Mười phút sau Gatông và tôi ra về. Macgơrit siết chặt tay tôi, chào tạm biệt. Chỉ c̣n lại một ḿnh Pruđăng
- À này – Gatông hỏi khi chúng tôi đă ra ngoài – anh nghĩ ǵ về Macgơrit?
- Đúng là một thiên thần. Tôi điên lên v́ nàng.
- Tôi nghi ngờ điều đó. Anh có nói điều đó cho nàng nghe chứ?
- Có.
- Và nàng có hứa là tin lời anh không?
- Không.
- Không giống như Pruđăng.
- Cô ả có hứa với anh ?
- Nàng c̣n đi xa hơn, anh bạn ạ! Người ta sẽ không thể tin được, nhưng quả thật nàng vẫn c̣n đáng giá lắm, Nàng Đuvecnoa to lớn ấy!
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)
  #12  
Cũ 07-01-11, 11:44 AM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.804
Thanks: 45.829
Thanked 83.828 Times in 21.718 Posts
Mặc định

CHƯƠNG 11

Đến chặng này của câu chuyện Acmân dừng lại.
- Anh có thể đóng dùm cửa sổ? – Anh nói với tôi, - Tôi bắt đầu thấy lạnh. Trong thời gian ấy tôi sẽ đi nằm.
Tôi đóng cửa sổ lại. Acmân c̣n rất yếu. Anh cởi chiếc áo ngủ ra, nằm lên giường, dựa đầu lên gối trong chốc lát, như một người mệt mỏi v́ chuyến đi dài ngày, hoặc bị xúc động bởi những kỷ niệm nặng nề.
- Có lẽ anh nói nhiều quá – tôi bảo anh ta – anh có muốn tôi đi về để cho anh ngủ không? Anh sẽ kể tiếp đoạn cuối câu chuyện vào ngày khác.
- Câu chuyện ấy có làm cho anh chán không?
- Không, trái lại.
- Thế th́ tôi kể tiếp. Nếu anh để tôi ở lại một ḿnh, tôi sẽ không ngủ được.
“Khi tôi trở về nhà – anh kể tiếp – không cần phải nghĩ ngợi, tất cả những chi tiết đó vẫn hiện ra trong tư tưởng tôi. Tôi không đi nằm được. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những ǵ đă xảy ra trong suốt ngày hôm nay. Sự gặp gỡ, sự giới thiệu, sự cam kết của Macgơrit đối với tôi. Tất cả đều diễn ra rất nhanh, rất bất ngờ, nên có những giây phút, tôi tưởng như tôi đang nằm mộng. Tuy nhiên, đó không phải là lần đầu tiên một người con gái như Macgơrit hứa hẹn với một người đàn ông như thế: đồng ư chấp nhận ngay ngày hôm sau, điều mà ngày hôm trước người ta yêu cầu.
Tôi đă suy nghĩ điều đó một cách vô ích. Ấn tượng đầu tiên mà người t́nh tương lai gây ra cho tôi thật quá mạnh, đến nỗi nó tồn tại măi. Tôi vẫn cứng đầu không chịu nh́n thấy nơi nàng một người con gái giống như những người con gái khác. Với tính kheo khoang rất phổ biến ở những người đàn ông, tôi sẵn sàng tin nàng không thể nào cưỡng lại để không chia sẻ với tôi sẽ hấp dẫn mà tôi đă có với nàng.
Tuy nhiên, tôi có ngay trước mắt những ví dụ rất trái ngược. Tôi thường nghe người ta bảo t́nh yêu của Macgơrit trở thành như một món hàng mà giá cả lên xuống tuỳ theo mùa.
Nhưng mặt khác, làm thế nào mà hoà hợp cái dư luận đó với sự từ chối liên tục của nàng đối với ông bá tước trẻ mà chúng tôi đă gặp tại nhà nàng? Bạn sẽ bảo tôi, ông này làm cho nàng chán ngấy và nàng được ông quận công chu cấp một cách đầy đủ rồi? Nếu cần đến một t́nh nhân, nàng phải chọn cho được một người đàn ông nàng thích. Thế tại sao nàng không chấp nhận Gatông, một người đẹp trai, thông minh giàu có mà lại chấp nhận tôi, người mà nàng thấy là rất ngờ nghệch ngay từ ban đầu tiếp xúc với tôi?


Vẫn biết t́nh cờ có trong một phút đáng giá hơn sự chạy theo suốt một năm dài.
Đối với tất cả những người dự bữa tối hôm đó, tôi là người độc nhất cảm thấy lo lắng, khi nàng rời bàn ăn. Tôi đă đi theo nàng. Tôi đă xúc động đến nỗi không che giấu được. Tôi đă khóc khi hôn tay nàng. Trường hợp đó, cộng với sự thăm viếng của tôi hàng ngày trong suốt hai tháng trời nàng đau ốm, có thể cho nàng thấy nơi tôi một người đàn ông khác hẳn những người đàn ông trước đây nàng đă gặp. Và có thể nàng đă tự nhủ rằng nàng nên làm điều đó với một t́nh yêu được biểu lộ như thế, như nàng đă làm điều đó biết bao nhiêu lần rồi, và nó chẳng có tác dụng ǵ với nàng nữa cả.
Tất cả những giả thiết đó, như bạn đă thấy, rất gần sự thật. Nhưng dù lư do sự bằng ḷng của nàng là thế nào đi nữa, vẫn có một điều chắc chắn, đó là nàng đă bằng ḷng.
Ôi, tôi đă say mê Macgơrit. Tôi sắp được nàng. Tôi không thể đ̣i hỏi nơi nàng ǵ hơn nữa. Tuy nhiên, tôi lặp lại, dù nàng chỉ là kỹ nữ, tôi đă thi vị hoá nàng quá nhiều, đă xây dựng t́nh yêu đó thành một thứ t́nh yêu tuyệt vọng, cho nên đến gần giây phút mà tôi không cần phải hy vọng nữa, tôi lại đâm ra nghi ngờ.
Suốt đêm tôi không ngủ được.
Tôi không nhận ra tôi. Tôi như điên dại nửa người. Khi th́, tôi thấy tôi không phải đẹp lắm, không phải giàu lắm, cũng không đủ sang trọng để có được người đàn bà như thế. Khi th́, tôi thấy tôi đầy kiêu ngạo về ư tưởng của sự chiếm hữu đó. Rồi tôi bắt đầu sợ thái độ của Macgơrit đối với tôi chỉ là một bất thường trong vài ba ngày và cảm nhận trước nỗi thống khổ có thể gây ra trong sự đổ vỡ bỗng chốc. Tôi tự nhủ, tốt hơn là tối đó, tôi không nên đến nhà nàng và nên đi đâu đó, rồi để thư lại cho nàng biết những lo sợ của tôi. Từ đó, tôi lại đi đến những hy vọng không cùng, đến một sự tin tưởng không bờ bến. Tôi tạo ra những giấc mơ tương lai không tưởng tượng được. Tôi tự nhủ, người con gái nhờ tôi sẽ lành bệnh về thể xác cũng như về tinh thần. Tôi sẽ suốt đời sống với nàng và t́nh yêu của nàng sẽ làm tôi sung sướng hơn cả t́nh yêu của những nữ đồng trinh.
Cuối cùng, tôi không thể lặp lại cho bạn biết hàng ngh́n ư nghĩ, từ tim tôi đă dâng lên đầu tôi, và dần dần đă tắt theo giấc ngủ đến xâm chiếm tôi lúc trời bắt đầu sáng.
Khi tôi thức dậy, đă hai giờ rồi. Thời tiết thật huy hoàng. Tôi không c̣n nhớ, cuộc đời đối với tôi đă có bao giờ tươi đẹp đến thế, đầy đủ đến như thế. Những kỷ niệm đêm trước hiện ra trong tâm trí tôi, không bóng mờ, không chướng ngại, và được tưng bừng chào đón bởi những hy vọng về buổi tối đến. Tôi sửa soạn một cách vội vàng. Tôi thoả măn và sẵn sàng làm những hành động tốt. Thỉnh thoảng tim tôi lại nhảy lên v́ vui mừng và t́nh yêu căng lên trong lồng ngực tôi. Một cơn sốt dịu dàng xâm chiếm lấy tôi. Tôi không bâng khuâng ǵ nữa v́ những lư do làm tôi bận rộn trước khi ngủ. Tôi chỉ thấy kết quả. Tôi chỉ nghĩ đến giờ phút mà tôi gặp lại Macgơrit.
Tôi không thể nào ở nhà được. Căn pḥng h́nh như quá hẹp để chứa đựng hạnh phúc của tôi. Tôi cần cả thiên nhiên trọn vẹn để có thể tâm tư t́nh tự.
Tôi ra đi.
Tôi đi qua đường Antin. Chiếc xe ngựa của Macgơrit đang đợi trước cửa nhà nàng. Tôi đi về phía Xăng Êlidê. Tôi yêu thương tất cả, ngay đến những người không quen biết mà tôi gặp trên đường.
T́nh yêu thật là thánh thiện!
Sau một giờ, tôi đi từ Macli đến ngă tư, rồi từ ngă tư đến Macli, tôi thấy chiếc xe của Macgơrit từ xa. Tôi không nhận ra được như tôi đoán.
Lúc đi ṿng qua quảng trường Xăng Êlidê, cô dừng lại. Một thanh niên to lớn tách ra từ một nhóm đông anh đang tṛ chuyện, tới nói chuyện với nàng.
Họ nói chuyện trong giây lát. Người thanh niên trở lại với nhóm bạn của ḿnh. Mấy con ngựa lại đi. Và tôi lại gần nhóm người đó. Tôi nhận ra, người vừa nói chuyện với Macgơrit là bá tước G… mà tôi đă thấy chân dung và Pruđăng đă cho tôi biết. Đó là người đă giúp đỡ Macgơrit có được địa vị như ngày nay.
Chính ông là người đêm qua nàng đă cấm không cho vào nhà. Tôi giả thiết là nàng đă dừng xe lại, để cho ông ta biết lư do về sự ngăn cấm ấy. Và đồng thời, tôi cũng hy vọng rằng nàng đă t́m một duyên cớ nào đó để khỏi tiếp chuyện với ông ta đêm sau.
Phần c̣n lại ngày hôm ấy đă trôi qua như thế nào tôi không nhớ. Tôi đi từng bước, tôi hút thuốc, tôi nói chuyện. Nhưng đă nói ǵ, tôi đă gặp ai, tính cho đến măi mười giờ đêm, tôi không c̣n giữ một kỷ niệm nào cả.
Tất cả điều tôi nhớ lại là tôi về nhà, đă tiêu phí ba giờ để sửa soạn phục sức. Tôi đă nh́n một trăm lần cái đồng hồ treo và cái đồng hồ đeo tay. Nhưng khốn nạn, cả hai luôn luôn chạy đều chạy như nhau, đều chỉ giờ phút như nhau, để chỉ cùng một giờ như nhau. Khi nghe tiếng chuông đổ mười giờ rưỡi, tôi tự nhủ đă đến giờ ra đi.
Vào thời gian đó, tôi ở đường Prôvân. Tôi đi theo đường Mông Blân, xuyên qua đại lộ, đến đường Luy Grân, đến đường Po, Mahông, rồi đến đường Antin.
Tôi nh́n lên cửa sổ nhà Macgơrit.
Thấy có ánh đèn, tôi gọi chuông.
Tôi hỏi người gác: “Có cô Giôchiê ở nhà không?”.
Anh ta trả lời: “Cô ấy không bao giờ về nhà trước mười một giờ hay mười một giờ mười lăm”.


Tôi nh́n đồng hồ đeo tay.
Tôi nghĩ tôi đă đi rất chậm răi. Nhưng thật ra tôi chỉ mất năm phút để từ đường Prôvân đến nhà Macgơrit.
Thế là, tôi đi dạo trên một đường phố không quán xá và quạnh hiu trong giờ này.
Độ nửa giờ sau Macgơrit trở về. Nàng bước xuống xe và nh́n quanh. H́nh như nàng có ư t́m ai.
Chiếc xe chậm răi quay đi. Chuồng ngựa và nơi để xe đặt ở nơi khác. Trong lúc Macgơrit sắp gọi chuông tôi đến gần nàng và nói:
- Xin chào!
- A! Chào anh? – Nàng nói một giọng hơi ngờ ngợ về nỗi vui mừng đă gặp tôi ở đó.
- Cô chẳng đă cho phép tôi gặp cô hôm nay sao?
- Đúng vậy, tôi đă quên điều đó.
Lời nói đó làm đảo lộn tất cả những ư nghĩ của tôi buổi sáng, tất cả những hy vọng của tôi suốt ngày. Tuy nhiên, tôi bắt đầu tập làm quen với những cách đối xử đó. Và tôi không bỏ đi, điều mà ngày xưa, nhất định tôi đă làm.
Chúng tôi đi vào.
Nanin đă mở cửa từ trước.
- Pruđăng vẫn chưa về? – Macgơrit hỏi.
- Thưa bà, chưa.
- Khi bà ta về, hăy nói bà sang ngay cho. Trước tiên chị hăy tắt đèn pḥng khách đi. Và nếu có người đến hăy bảo rằng tôi chưa về.
Đó thực là một người đàn bà bận rộn một công việc ǵ đó và có lẽ đang bị làm phiền bởi môt kẻ không ổn nào. Tôi không biết sẽ phải có thái độ như thế nào và phải nói ǵ. Macgơrit đi về phía pḥng ngủ của cô ta. Tôi đứng yên tai chỗ.
“Đến đây” – Cô ta nói với tôi.
Cô lấy mũ ra, lấy áo choàng bằng nỉ ra và ném cả lên giường rồi ngả người trên một ghế bành lớn, gần ḷ sưởi mà cô ta đă cho đốt ấm măi đến đầu mùa hạ. Và cô ta nói với tôi, vừa mân mê cái dây đồng hồ đeo tay.
- À, anh có chuyện ǵ mới để kể cho tôi nghe?
- Không có ǵ cả, nếu không phải là chuyện tôi đă lầm lỗi khi đến đây tối nay.
- Tại sao?
- Bởi v́ cô có vẻ không vừa ư, và chắc chắn, tôi đă làm phiền cô.


- Anh không làm phiền tôi đâu. Chỉ tại tôi bị bệnh. Tôi đă đau suốt ngày. Tôi không ngủ được. Và tôi bị nhức đầu ghê gớm.
- Cô cho phép tôi về để cô có thể đi nghỉ.
- Ồ! Anh có thể ở lại. Nếu tôi muốn đi nằm, tôi có thể nằm trước mặt anh.
Vào lúc đó có người gọi chuông.
“C̣n ai đến nữa!” – Nàng nói với một vẻ khó chịu.
Giây lát sau lại có tiếng gọi chuông.
- Thế ra không có người nào mở cửa sao? Tôi phải đi mở vậy!
Thực vậy, nàng đứng dậy và nói với tôi:
- Anh đợi đây.
Nàng đi ngang qua căn pḥng. Tôi nghe tiếng mở cửa… Tôi lắng nghe.
Người đàn ông mà nàng đă ra mở cửa cho, dừng lại ở pḥng ăn. Nghe những tiếng đầu tiên, tôi biết ngay là giọng của ông bá tước N…
- Chiều này sức khoẻ cô ra sao? – Ông ta nói.
- Ốm – Macgơrit trả lời, giọng khô khan.
- Có lẽ tôi làm phiền cô?
- Có thể.
- Cô tiếp tôi như thế sao? Tôi đă làm ǵ cô, cô Macgơrit thân mến?
- Anh bạn ơi, anh không làm ǵ tôi cả. Tôi bị bệnh. Tôi phải đi nằm. Như thế, anh về đi để tôi vui ḷng. Thật là phiền quá. Không chiều nào tôi về mà không thấy anh xuất hiện trong năm phút. Anh muốn ǵ? Tôi sẽ là t́nh nhân của anh? Hăy nghe tôi, tôi đă nói với anh trăm lần rồi, không là không. Anh làm tôi khó chịu ghê gớm. Anh có thể đi đến một nơi khác. Tôi gặp lại anh lần này là lần cuối. Tôi không chấp nhận anh. Điều ấy đă rơ ràng rồi. Vĩnh biệt. À, Nanin đă về. Nó sẽ đem đèn cho anh đi ra. Xin chào!
Và không thêm một lời nào, không nghe người thanh niên kia đang lẩm nhẩm điều ǵ, Macgơrit trở về pḥng nàng và đóng cửa lại một cách dữ dội. Và cũng qua cửa đó, Nanin, đến lượt chị ta, cũng trở vào gần như tức khắc.
- Chị nge tôi – Macgơrit nói – chị hăy bảo thẳng với tên ngốc đó, là tôi chán rồi, tôi không muốn tiếp hắn nữa. Cuối cùng, tôi đă quá mệt mỏi để phải luôn luôn nh́n thấy những con người ấy đến đây để đ̣i hỏi tôi chỉ một việc. Chúng nó trả tiền cho tôi, chúng tưởng như thế là sạch nợ với tôi rồi! Nếu những người đàn bà bắt đầu cái nghề tủi nhục của chúng tôi biết rơ là sẽ như thế nào, th́ chắc họ thích làm hầu pḥng hơn. Nhưng không, thói khoe khoang, sự ham muốn những cái áo dài, những cỗ xe, những viên kim cương đă lôi cuốn chúng tôi. Người ta tin vào cái ǵ mà người ta muốn tin. Bởi v́ sự bán thân cũng có cái đức tin của nó. Người ta làm hao ṃn dần dần trái tim người ta, thân xác người ta, sắc đẹp người ta. Người ta ghê sợ như một con thú dữ, khinh bỉ như một tên cùng khốn. Người ta bị bao vây bởi những kẻ luôn luôn đến để đ̣i hỏi nhiều hơn là để ban phát. Và một ngày nào đó, người ta chết như một con chó chết, sau khi đă làm hư hỏng những người khác và làm hư hỏng ngay cả ḿnh nữa.
- Xem ḱa, bà hăy b́nh tĩnh – Nanin nói - chiều nay bà bị xúc động qúa đấy.
- Cái áo dài này làm tôi bực bội – Macgơrit vừa nói vừa giật tung những móc áo – Đưa cho tôi cái áo khoác. À, c̣n Pruđăng?
- Bà ta chưa về. Khi nào bà ta về, bà ta sẽ đến gặp bà.
- À, lại một con người nữa – Macgơrit vừa nói vừa cởi áo dài ra và choàng áo khoác vào – A, lại một người nữa đó, biết t́m gặp tôi khi cần đến tôi, và không thể giúp tôi một việc ǵ mà không tính công. Bà ấy biết rằng chiều nay tôi đang chờ tin trả lời. Và tôi tin chắc bà ta đang lo chạy những công việc riêng tư của ḿnh mà không để ư ǵ đến việc giúp đỡ tôi cả.
- Có thể bà ấy bị người ta giữ lại.
- Hăy cho chúng tôi rượu dầm trái cây!
- Bà sẽ làm cho bà đau thêm – Nanin nói.
- Thây kệ, hăy đem trái cây, patê, hay cánh gà gị hoặc một cái ǵ đó cũng được, ngay tức khắc. Tôi đang đói.
Nói lại cho bạn biết cái ấn tượng mà cảnh tượng đó đă gây nên trong tôi chỉ là vô ích. Bạn có thể đoán lấy, phải không?
- Anh sẽ ăn tối với tôi – cô ta nói. – Trong lúc chờ đợi, anh hăy đọc sách. Tôi phải đi vào pḥng trang sức trong chốc lát.
Cô ta đốt ngọn nến trên một giá đèn, mở cách cửa nơi chân giường và biến mất.
C̣n lại một ḿnh, tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời của người con gái đó. T́nh yêu nơi tôi lớn thêm lên v́ thương xót.
Tôi sải những bước dài trong căn pḥng nàng, vừa đi vừa nghĩ ngợi th́ Pruđăng bước vào.
- À, anh đó à? – Bà ta nói – Macgơrit đâu rồi?
- Trong pḥng trang sức.
- Tôi sẽ chờ, mà này cô ta bảo anh có duyên đấy. Anh biết điều đấy chứ?
- Không.
- Cô ta không nói cho anh biết tí nào sao?
- Không một chút nào.


- Anh đến đây có việc ǵ?
- Tôi đến thăm cô ta.
- Vào nửa đêm?
- Sao lại không?
- Hay nhỉ!
- Cô ta tiếp tôi rất tệ.
- Cô ta sẽ tiếp anh tử tế hơn.
- Bà tin thế?
- Tôi đem về cho cô ta một tin vui.
- Cũng chẳng can chi. Thế cô ta có nói với bà về tôi không.
- Chiều ngày qua hay đúng hơn là trong đêm qua, khi anh ra đi với bạn thân của anh… Nhân đây, xin hỏi thêm, bạn anh là người như thế nào? Gatông R… ấy, tôi xin thề, người ta gọi thế phải không?
- Vâng – tôi nói và không nhịn được cười, khi nhớ đến tâm sự mà Gatông đă thổ lộ với tôi trong lúc Pruđăng thú nhận mới biết sơ sơ về anh chàng.
- Cậu ấy dễ thương, cậu ấy làm nghề ǵ?
- Cậu ta có hai mươi ngàn frăng lợi tức.
- Thật thế à? Thôi được, bây giờ trở lại chuyện anh. Macgơrit đă hỏi tin tức anh nơi tôi. Cô ta hỏi: Anh là ai? Anh làm nghề ǵ? Cuối cùng là tất cả những ǵ người ta có thể hỏi về một người đàn ông độ tuổi các anh. Tôi cho cô ấy biết tất cả những ǵ tôi biết và nói thêm rằng anh là một anh chàng rất có duyên. Thế đó.
- Tôi cám ơn bà. Giờ đây, bà hăy nói cho tôi biết ngày qua cô ta đă nhờ bà giúp việc ǵ?
- Không việc ǵ cả. Chỉ để đuổi ông bá tước như cô ta muốn. Nhưng hôm nay cô ta có nhờ tôi một việc. Và chiều nay, tôi đến đây để trả lời.
Vừa lúc đó, Macgơrit từ pḥng tranh bước ra. Trên đầu là một mũ ngủ được trang trí bằng một cḥm tua màu vàng, mà người ta thường gọi là những dải su.
Trông cô ta thật mê người.
Cô ta đi chân trần, trong một đôi giày bằng sa tanh, và vừa làm song công việc trải chuốt móng tay.
- À chị - cô ta nói khi trông thấy Pruđăng - chị có gặp ông quận công?
- Đă gặp.
- Ông ta nói ǵ với chị?


- Ông ta đă đưa cho tôi.
- Bao nhiêu?
- Sáu ngàn.
- Chị có đem theo đó không?
- Có.
- Ông ta có vẻ khó chịu không?
- Không.
- Con người đáng thương!
Câu “Con người đáng thương” được nói bằng một giọng không thể diễn tả được.
Macgơrit nhận sáu tờ bạc một ngàn frăng.
- Thật đúng lúc – nàng nói – Pruđăng thân mến, chị có cần tiền không?
- Cô biết chứ, cô em ạ, trong hai ngày nữa, ngày 15, nếu có thể cô cho tôi mược ba hay bốn trăm frăng, cô sẽ giúp tôi nhiều đó.
- Sáng mai sẽ có, bây giờ đă quá khuya để có thể đổi tiền lẻ được.
- Đừng quên nhé.
- Chị yên tâm. Chị ở lại dùng bữa tối với chúng tôi.
- Không! Saclơ đang chờ tôi ở nhà.
- Thế ra chị vẫn luôn luôn bị điên đầu với cậu ấy sao.
- Ngốc quá em ạ. Thôi ngày mai. Chào Acmân.
Bà Đuvecnoa ra về.
Macgơrit mở ngăn tủ ra, vứt những tờ giấy bạc vào bên trong.
- Anh cho phép em đi nằm! – Nàng vừa nói vừa mỉm cười và đi về phía giường nàng.
- Không chỉ cho phép mà tôi c̣n yêu cầu nữa là khác.
Cô ném cái khăn choàng ngoài xuống phía dưới chân giường và nằm xuống.
- Giờ đây – cô nói – anh hăy đến ngồi gần em rồi chúng ta nói chuyện.
Pruđăng nói đúng, câu trả lời chị ta đem về làm cho Macgơrit vui hẳn lên.
- Anh tha thứ cho em thái độ cau có chiều này chứ?
- Tôi sẵn sàng tha thứ cho cô tất cả những ǵ khác nữa.
- Và anh yêu em chứ?
- Trở thành điên được.


- Mặc cho các tính xấu của em nữa?
- Mặc cho tất cả.
- Anh thề đi.
- Vâng – tôi nói nho nhỏ.
Nanin bưng thức ăn vào. Một con gà gị ướp lạnh, một chai rượu Boócđô, những trái dâu tây và hai phần ăn.
- Tôi không làm rượu dầm trái cây – Nanin nói - rượu Boóđô sẽ tốt hơn đối với bà. Thưa ông, có phải thế không?
- Chắc chắn thế - tôi trả lời, vẫn c̣n xúc động bởi những lời nói cuối cùng của Macgơrit và đăm đăm nh́n nàng với đôi mắt cuồng nhiệt.
- Được – cô ta nói – hăy đặt tất cả những món ăn trên bàn nhỏ và đẩy bàn đến gần giường. Chúng tôi sẽ tự phục vụ lấy. Thế là chị đă thức ba đêm rồi, chắc chị cần ngủ lắm, chị đi ngủ đi. Tôi không cần ǵ nữa.
- Có cần đóng cửa lớn, khoá hai lần không?
- Tôi tin là cần. Và nhất là dặn người ta, từ giờ đến trưa mai đừng để ai vào cả.
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to phale For This Useful Post:
Hạ Phượng (19-08-11), hoatigon208410 (07-01-11)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 12:17 AM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.