Sinh thời, cố Thủ tướng Vơ Văn Kiệt, khi nhắc lại chiến thắng ngày 30-4-1975, đă nói rằng: “Một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó là vết thương chung của dân tộc, cần được giữ lành thay v́ lại tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”.
Hằng năm, chúng ta đều tưng bừng kỷ niệm ngày thống nhất đất nước như một chiến thắng vĩ đại. Cờ, phướn sẽ làm cho phố phường, ngơ xóm trở nên rực rỡ. Và những bài ca chiến thắng sẽ vang lên ở mọi nơi.
Để cho tâm hồn ḿnh bay bổng trong không khí hân hoan đó, thảng hoặc chúng ta quên mất những bà mẹ đang nuốt nước mắt vào trong, những gia đ́nh tang thương v́ bom đạn. Chúng ta quên mất những bà mẹ Việt Nam mà lịch sử đă xô đẩy họ đứng ở bên kia chiến tuyến cũng mang những nỗi đau giống như nỗi đau của mọi bà mẹ trên đời.
Nếu như cố Tổng Bí thư Lê Duẩn đă từng nói rằng: “Đây là thắng lợi của cả dân tộc, không phải của riêng ai” th́ nỗi đau nào cũng là nỗi đau của cả dân tộc, không thể chỉ là của riêng ai.
Trích từ Báo mới.
|