Vùng vẫy từ khi được tháo then
Đời tươi như thể có pha đèn
Cất ca ḥ lả nơi đầu sóng
Bấm phím ru hồn ở cuối hiên
Xuôi ngược biển rừng đà mấy chuyến
Vào ra khanh tướng cũng vài phen
Dẫu là công trạng chưa tương xứng
Vẫn thoát vùng sâu lắm tối đen
Bây chừ giáp mặt mộng tung bay
Tâm sự thâu đêm thỏa dạ nầy
Mộng ước sum vầy thành sự thật
Hẹn thề nối nhịp dậy men say
Yêu thương đến cội long lanh biếc
Trao gởi cho nhau luyến ái đầy
Giây phút ngàn năm trong chỉ một
Lặng người hạnh phúc giữa yêu đây
Thương gởi t́nh xưa chút nghĩa giờ
Gom ḷng nhỏ lệ hạ vần thơ
Mùa trăng ngày cũ im ĺm đợi
Bến nước hôm nao lặng phắc chờ
Ta măi xót xa lần kỷ niệm
Em c̣n xao xác mộng vô bờ
Người đi mắt đỏ hoài trông ngóng
Cơi nhớ đêm về thoảng giấc mơ
Nhớ mẹ hồn con lệ đẫm rơi
Đau thương tuổi hạc buổi về trời
Hy sinh thân ấy như non thẳm
Đức hạnh tâm này tựa biển khơi
Chỗ ướt luôn dành nào kể bệnh
Miếng ngon để lại sá chi đời
Công ơn dưỡng dục chưa đền đáp
Thắp nén hương ḷng thảm chẳng vơi
Xuân đi tàn nụ lặng ḷng mai
Thao thức canh khuya nén thở dài
Măi ngóng bên đời đau phận lỡ
Hoài trông cuối nẻo nặng t́nh vai
Mùa xưa đâu hỡi vàng cơn nhớ
Lối cũ e chừng đẫm lệ cay
Dơi mắt t́m mơ nào thấy nữa
Chút niềm tâm sự gởi về ai
Phe phái đua nhau gây chiến tranh
Nào mong cơ nghiệp được viên thành
Ngựa đau lại sướng toàn băng hội
Sâu độc khiến rầu cả bát canh
Miệng lưỡi gian ngoa tuôn rắn rít
Dạ ḷng hiểm ác thở hôi tanh
Ngẫm đời hắc ám buồn nhân thế
Tiếc nuối thuở nào thơ biếc xanh
Tơ t́nh thắm đượm đóa hoa đời
Tao nhă vui cùng chúng bạn chơi
Xui thích dễ nào cho phớt được
Lỡ ghiền khó đấy để xa rời
Nhiều khi bận bịu công trăm thứ
Lắm lúc làng nhàng việc khắp nơi
Ấy vậy mà nghe kêu xướng họa
Nhào dzô đâu phải đợi ai mời
Muốn vui làm bạn với men bia
Đă quắc cần câu chẳng muốn d́a
Xôm tụ ồn ào đời thế đấy
Râm ran bát nháo chuyện này kia
Tiếu lâm gà gật luôn mê thích
Tâm sự rù ŕ măi sẻ chia
Đi đứng say rồi sao khó quá
Nghinh ngang không khéo rớt ao đ́a