|
#11
|
|||
|
|||
"Chiều nao tiễn nhau đi khi bóng ngă xế tà,hoàng hôn đến đâu đây màu tím giăng trong hồn ta..."Câu hát vang lên khiến ḷng tôi nôn nao một nỗi buồn khó tả,đă từng chứng kiến bao nhiêu cảnh phân kỳ và cũng không ít lần tôi chia tay với người thân,nhưng tôi vẫn vẹn nguyên cái cảm giác lạc lơng tái tê mỗi khi nghe lại bài hát chia ly này,dẫu biết rằng ra đi đă hẹn ngày về,vậy mà ḷng vẫn thổn thức từng cơn.
Giây phút cuối mấy ai không lệ nḥa? Nhưng câu hỏi không lời đáp,nỗi buồn dâng dâng từng đợt,từng đợt tung vào bức tường của con tim.Tôi vẫn biết "khóc" là một biểu hiện của cảm tính,dù giận dữ hay thương yêu đều có thể rơi nước mắt.Đời th́ lắm nỗi bi ai.... Đêm nằm không ngủ,trằn trọc băn khoăn,ḍng lệ nghẹn ngào đưa ta về dĩ văng khiến tâm can thổn thức.Chiều về nắng nhạt,ánh tà dương vàng ruộm,một chiếc lá rơi buồn...bất giác khung trời nhạt nḥa,cay cay trong từng ư niệm,nước mắt chan ḥa... Ngày c̣n thơ bé,tôi rất sợ,rất ghét buổi chiều tối,tôi thấy ḿnh yếu đuối,đơn độc lắm trong buổi chiều tà,và cảm nhận đời người như một ngày trôi qua mau:b́nh minh rộn ràng chim hót,thoắt đă trưa nắng chói chang và chiều buông xuống phủ chụp lấy không gian để rồi ch́m vào tăm tối rất nhanh,tôi thấy thương nhiều hơn ba mẹ của tôi,tôi sợ ba mẹ tôi sẽ nhanh chóng tàn tạ như ngày trôi qua,và tôi cũng sợ cho chính tôi...tôi thấy đời người mong manh quá,như bông hoa kia sớm nở tối tàn...Tất cả những t́nh cảm cứ dồn ứ bên trong làm tim tôi quằn quại nỗi đau nhân ngă,tôi muốn ngày đừng trôi qua,đêm đừng đến nữa...cuối cùng tôi biết tôi bất lực,và tôi khóc. Nước mắt là những ǵ vốn có của trái tim,chính những giọt lệ tâm hồn tạo thành sức mạnh riêng ở mỗi người.Có thể sau những cơn mưa lệ,ta sẽ đứng dậy kiêu hănh ngẩng cao đầu thách thức với hoàn cảnh bằng tất cả ḷng kiên nghị và ư chí của ḿnh. Khóc là biểu hiện của t́nh cảm,tôi khóc,nhưng không bi lụy nhu nhược,những giọt lệ chân thành là cầu nối vô h́nh giữa những tâm hồn ḥa điệu,là cung đàn rung cảm yêu thương.Khi vui ta cười,khi buồn ta khóc,nhưng cũng không ít khi ta cười mà tim ta quằn quại,đó là ta đang giấu đi tiếng khóc thật của ḿnh v́ lư do nào đó... Vậy em!hăy khóc,đừng ngăn lại làm ǵ cho tâm hồn thêm giá lạnh,hăy khóc khi không thể nén ḷng được nữa,khóc cho sự sung sướng của ḿnh,cho niềm đau bất hạnh của người,cho tất cả những vui buồn mà ta cảm nhận được. Hăy để cho mạch nguồn thương yêu tuôn chảy nhé em!!! HBD 09/02/2012 Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 10-02-12 lúc 12:42 AM |
#12
|
|||
|
|||
Đọc Bèo lại nhớ đọc ở đâu đó rằng, may cho những ai có trái tim như cây đàn có thể ngân lên những cung bậc cảm xúc chân thành không giả tạo. Và Bèo đang có may mắn đó. Chúc Bèo luôn thấy b́nh an trong tâm hồn nhé!
|
The Following 5 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
bocau (16-02-12),
hahaha (10-02-12),
hoabeodai (10-02-12),
hoatigon208410 (10-02-12),
tra sua (16-02-12)
|
#13
|
|||
|
|||
Nếu mà nó cứ ngân hoài như langthang th́ sao đây?
|
The Following 5 Users Say Thank You to langthangkhach For This Useful Post: | ||
bocau (16-02-12),
hoabeodai (10-02-12),
hoatigon208410 (10-02-12),
phale (10-02-12),
tra sua (16-02-12)
|
#14
|
|||
|
|||
Hôm nay 15-2!
Dù người đă từng bảo với ḿnh rằng:"sinh nhật th́ cũng chỉ là một ngày trong 365 ngày của năm" nhưng ḿnh cũng thấy hơi nao ḷng đôi chút... chỉ là nao ḷng đôi chút thôi v́ ḿnh hiểu rơ hơn ai hết người không thích rườm rà,không thích quan trọng những ǵ mà người cho là đơn giản.Đă tám năm trôi qua,kể từ cái ngày ḿnh vụng về làm người đau buốt ngón tay bị găy bó bột,ḿnh và người chưa có cơ hội nào được cùng nhau ngắm trăng lên vào ngày sinh nhật của người... Ḿnh không quên cảm giác sung sướng,ấm áp và tin cậy khi người choàng thêm cho ḿnh chiếc áo khoác của người,và dịu dàng cầm tay ḿnh dạo trên băi biển.Bàn tay ḿnh bé nhỏ nằm ngoan trong tay người mềm ấm,đó là giây phút thật huyền diệu của đời ḿnh. Người nhân từ quá,không hề buông nữa lời trách phạt khi anh phụ việc không nghe theo hướng dẫn đă tự ư vận hành máy theo cảm tính,để lại hậu quả là ngón tay cái bàn tay phải của người bị găy,ôm tay đau đớn,người vội gọi xe đến bệnh viện bó bột rồi trở về tươi cười tiếp tục công việc của ḿnh,thái độ khoan dung của người đă để lại ấn tượng tốt trong mắt công nhân,ḿnh vội vă vượt quăng đường xa hơn trăm cây số t́m thăm sau khi nghe điện thoại của một công nhân báo tin(chứ không phải là người thông báo,sau này ḿnh hỏi v́ sao th́ người cười nhẹ nhàng rằng"cho em hay th́ sự việc cũng đă rồi,lại làm em lo lắng ảnh hưởng sức khỏe không nên,anh chịu được mà",nghe th́ cũng hơi giận nhưng ngẫm lại thấy ...đúng)và ḿnh đă có lư do bên người vào ngày này tám năm trước. Cát mềm nâng nhẹ chân ḿnh cùng sóng bước bên người,trong khi ḿnh xuưt xoa đau thay người th́ người vẫn thản nhiên bảo ḿnh đừng trẻ con thế,tay găy sẽ lành,tất nhiên trái gió trở trời sẽ nhói đau nhưng ai mà toàn vẹn?người ta đâu có muốn người găy tay?đă đau rồi lại mang thêm bực tức ấm ách trong ḷng có phải là đau chồng thêm đau?vậy tại sao không xả bỏ để giảm nhẹ mệt mơi muộn phiền cho ḿnh và cho người khác?ôm rơm nặng bụng có ích ǵ? Ḿnh vung tay phản đối lư lẽ của người,vô t́nh chạm phải ngón tay đang bó bột làm người đau đến lặng đi,ḿnh hối hận quá nên đứng chết trân khiến người ph́ cười dù nụ cười ...méo xẹo:"đấy!nếu em tha thứ th́ đă không ấm ách,mà không ấm ách th́ không bực tức,mà không bực tức th́ không làm anh đau",ḿnh cứ lúng búng không t́m được lời nào để căi chày căi cối với người,trong ḷng có hối hận nhưng vẫn không cam tâm khi thấy người thương tật,người b́nh thản chỉ về phía chân trời,nơi vầng trăng đang hé " trăng c̣n có lúc đầy vơi,huống chi là con người,mấy ai muốn mang đến cho người khác bất hạnh?chỉ là vô t́nh,hăy tha thứ em à,em sẽ thấy ḷng ḿnh dịu nhẹ như ánh trăng kia" ḿnh vẫn mím môi khó chịu dù ḷng đă mềm sau những lời chân t́nh của người,người bật cười:"thôi Đậu nhé!củ Đậu mà cứ như vậy anh đi tu thật đấy". Và rồi người đă đi thật,dù ḿnh đă biết tha thứ,đă hiểu và lớn hơn.Nhưng củ Đậu đời thường không lưu giữ được bước chân người đi.Người đi,chỉ một lời nhắn nhẹ nhàng và đơn giản:"Anh yêu và thương em,anh nguyện nhiều đời nhiều kiếp là đồng đạo của em,sẽ là điểm tựa cho em,anh đi,để làm người chèo thuyền đưa em qua bến,hăy vững vàng lên,Đậu nhé!" Người đi. Tám năm trôi qua với nỗi nhớ thương dày dặc,không một lời nhắn,không một ḍng tin,điện thoại trở thành vô dụng với ḿnh,ḿnh biết người không quên ḿnh,ḿnh biết người vẫn dơi theo bước chân ḿnh qua gia đ́nh và bè bạn,nhưng tuyệt không lời nào an ủi trái tim ngày càng đông giá của ḿnh.Đau.Tủi.Hờn...bao nhiêu câu hỏi "giá như..."ḿnh tự đặt ra để tự trả lời,tự nghiền ngẫm...một ḿnh và nuối tiếc ...Ngày đó,sao ḿnh không thuộc về người?đêm trăng ấy,sao ḿnh không là của nhau?biết đâu khi đă là của nhau rồi th́ người sẽ không rời xa ḿnh?bàn tay người ấp ủ yêu thương tay của ḿnh dịu dàng như thế, trân trọng như thế,trong sáng như thế,ḿnh (và cả người) quả thật hoàn toàn không hề vấn vương trong đầu ư nghĩ dục vọng,nói với nhau những lời hứa hẹn đợi chờ,người đă siết chặt ḿnh trong ṿng tay ấm, ḿnh đă có cảm giác thật êm ái,tin cậy khi tựa đầu vào bờ vai vững chăi của người,và có đúng vậy không?có chắc rằng nếu ḿnh đă thuộc về người th́ sẽ giữ được bước chân ai?ḿnh cũng không chắc...nhưng ngày đó,ngày của ḿnh và người,luôn là điểm sáng soi đường dẫn lối cho ḿnh trên quăng đường tăm tối,là điểm tựa cho ḿnh những khi muộn phiền mệt mơi,là niềm kiêu hănh khi kể lại với ai đó về mối t́nh lăng mạn nhưng sáng trong.Ḿnh cho rằng ḿnh và người đă hành xử đúng,giữ ǵn cho nhau,để măi măi vẫn c̣n có nhau. Tám năm,gặp lại người trong chiếc áo nâu ṣng,ḷng ḿnh rưng rưng xúc động,nhưng ḿnh lại thêm niềm hănh diện về người,phong thái đĩnh đạc uy nghi,sự điềm đạm và thông hiểu của người cuốn hút ḿnh kỳ lạ,hơn cả tám năm về trước,ḿnh biết người đă chọn đúng hướng đi,và viên măn với chân lư của ḿnh,giờ đây,tóc ḿnh cũng đă vài sợi bạc,bàn tay thân thương của người cũng đă nhiều nếp nhăn,nhưng sự ấm lại của ḷng ḿnh khi đối diện người th́ vẫn như ngày tay trong tay trên băi biển năm xưa... Đường đời ḿnh vẫn dấn bước,nói rằng không buồn là không đúng nhưng ḿnh không buồn nhiều như xưa,bởi ḿnh hiểu người đă không sai lầm trong hướng đi,dù không được gần nhau về thể xác,nhưng tâm hồn và lư trí bên nhau,ḿnh mừng vui v́ có một thiện tri thức thông tuệ sẵn sàng d́u dắt ḿnh trên bước đường nhân sinh nhiều chông gai đau đớn. "Cảm ơn Đậu đă hiểu và chia sẻ cùng anh,anh biết Đậu nhiều thiệt tḥi đau buồn,anh cũng dằn vặt không kém,anh đă cố gắng rất nhiều trong ngần ấy thời gian mới có thể vượt qua nỗi đau t́nh cảm.anh không liên lạc th́ Đậu cũng hiểu rơ ḷng anh,thần giao cách cảm.Anh vẫn luôn phấn đấu,Đậu cũng vậy nhé! Đậu gọi anh là ǵ cũng được,miễn sao phù hợp với hoàn cảnh cho Đậu dễ cư xử nhé". Sự khéo léo của người khiến ḿnh cảm động và thầm cảm phục.Người ngồi đó,gần quá,nhưng sự trang nghiêm của người khiến ḿnh không thể trách hờn hay buồn bực,cuối cùng ḿnh thêm một lần chấp nhận,nhưng là sự chấp nhận hoàn toàn,không ấm ức. Hôm nay sinh nhật người! Ḿnh nhớ người…. Dù người không thích nói về sinh nhật,không nhắc đến và cũng không cần nhớ đến,ḿnh vẫn viết vài ḍng lan man về người,hy vọng thần giao cách cảm,người sẽ hiểu rằng ḿnh vẫn yêu,luôn yêu,măi yêu và tin cậy người.Chúc cho người luôn được an lành,phụng sự trọn vẹn lư tưởng của người.Và người ơi!người măi là điểm tựa,là chốn b́nh yên cho trái tim tôi. HBD 15/02/2012 Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 16-02-12 lúc 02:01 AM |
#15
|
|||
|
|||
Bèo ơi... Câu chuyện của Bèo khiến PL lặng người xúc động. Người ấy của Bèo giờ như vầng trăng dẫn đường cho Bèo... PL cảm nhận nỗi buồn của Bèo đang nở hoa. PL chúc Bèo hạnh phúc trọn vẹn với những ǵ Bèo đang có và đă chọn lựa nhé!
|
The Following 5 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
bocau (16-02-12),
Cá chuồn (16-02-12),
hoatigon208410 (16-02-12),
mimosa (28-02-12),
tra sua (16-02-12)
|
#16
|
|||
|
|||
Cô!bèo cảm ơn cô chúc cho bèo lời tốt đẹp,ngay khi viết những ḍng chữ cho người trong đêm khuya bèo mang tâm trạng lặng buồn và trưa về bèo không dám mở ra đọc lại,bởi lẽ bèo sợ chạm vào nỗi trầm buồn của chính ḿnh.Nhưng giờ th́ không sao rồi cô.ngày đă qua,không ai buồn măi hay vui măi...
|
#17
|
|||
|
|||
Sau chuyến đi từ thiện cùng gia đ́nh ngày 13,14/2 vừa qua,tôi muốn viết một bài chia sẻ tâm t́nh của ḿnh với bao cảm xúc nhưng tôi chưa viết được.Cố gắng lắm tôi cũng chỉ mới ghi lại được phần đầu chuyến viếng thăm cơ sở Thiện Duyên,thôi th́,hăy để mọi việc tự nhiên,rồi sẽ có lúc suối nguồn tuôn chảy....
Tôi bâng khuâng một thoáng,rồi quay về với mối cảm hoài từ lâu.Không,tôi phải thực hiện đúng với mong mơi của riêng ḿnh.Tranh thủ thu xếp gọn gàng,vừa tinh sương,tôi lên đường vân du.Các thành viên trong đoàn đă tập trung,gồm tôi và hai cậu em con chú.Đến giờ xuất phát,tôi chào mẹ và mọi người khoác hành trang cất bước... Nh́n lên đỉnh núi cao ngất c̣n mờ sương lạnh,tôi quay lại cười với mẹ thân yêu rồi mạnh dạn bước những bước đầu tiên của cuộc hành tŕnh.Đường đi bắt đầu rậm rịt,ba chị em tôi chỉ c̣n cách nhắm đỉnh núi mà tiến không kể gai góc,dốc đèo,cái balo trên lưng lúc năy c̣n thấy nhẹ nhàng giờ đă tŕ nặng và vướng víu,thằng em tôi cứ đưa nước lên miệng tu liên tục,mồ hôi ướt áo dù không khí trên cao vẫn giá buốt.Với trách nhiệm dẫn đầu(và ...bày đầu) của ḿnh,tôi quyết định phải lên tới đỉnh núi bằng bất cứ giá nào.Đường đi dốc,hơn hai tiếng đồng hồ bám vách đá và cây,cuối cùng chúng tôi cũng đă gần đến đích,đường đi càng lên cao càng dốc,thỉnh thoảng vài chú sóc nhảy chồm ngang qua trước mặt làm chúng tôi giật ḿnh,tôi nhắc nhở các em chú ư dưới chân,cả trên cành cây đề pḥng rắn ăn đêm trở về hang vào sáng sớm.Nước uống mang theo đă cạn,v́ lúc ngửa cổ tu thằng em tôi đă vô ư làm rơi luôn chai nước xuống khe núi,tôi bắt đầu thấy lo lắng nhưng vẫn rất tự tin,thoảng nghe trong hơi gió mát tiếng róc rách rất nhẹ phát ra từ một nơi nào đó.Im lặng!tôi đi quanh và không nén được vui mừng khi trèo xuống một hang đá"nước đây rồi!" Một ṿi nước mát lạnh,róc rách chảy,chảy măi...Ở đây có người đang sinh hoạt:đó là vợ chông người tiều phu nghèo nàn nhưng chơn chất. C̣n ǵ vui bằng giữa núi rừng heo hút này lại gặp được đồng loại của ḿnh?... Sau khi rửa tay chân mặt mũi xong,tôi mượn cái ấm đen x́ của vợ người tiều phu,lấy nước trong hang đá nấu ấm trà,tôi mang hết số bánh ngọt ra tặng cho chị chỉ để lại vài chiếc ba chị em dùng.Trong khi chờ đợi nước sôi,tôi lần ra cửa hang,giây phút đầu tiên,tôi nhận ra rằng,từ trên đỉnh cao nh́n xuống,thành phố làng quê lấp lóa dưới ánh nắng mai trông thật ngoạn mục.Tôi vui và thấy lâng lâng niềm cảm xúc... Nâng cái ly bằng nhựa,nhấp nhẹ ngụm trà tôi cảm thấy thật thoải mái và hạnh phúc biết bao... Tặng lại hết số trà c̣n thừa cho vợ chồng người tiều phu,chúng tôi tiếp tục lên đường.Một nấm mồ vô chủ nằm chênh vênh bên sườn núi,có một tảng đá xiêu vẹo khắc tên người quá cố nhưng nét chữ đă phai nên tôi không đọc được,chấp tay cầu nguyện cho người mau siêu thoát,chúng tôi lại bám vách đá leo lên,thằng em tôi vừa thở vừa bảo "chị không biết mệt hay sao mà cứ lẩm bẩm hoài thế" tôi ph́ cười "sao không mệt,niệm chú cũng là cách quên mệt đó chớ" . Cuối cùng,tôi đă lên tới đỉnh núi Bà Đen. Làn gió mát lạnh khiến tôi hoàn toàn thư thái,những chú bướm đủ màu sắc bay lượn ṿng quanh như khen ngợi chúng tôi đă vượt qua cam go thử thách.Chúng tôi nhanh chóng quét dọn lại trang thờ và thắp hương trước ảnh tượng Đức LINH SƠN THÁNH MẪU,người phụ nữ theo tương truyền đă không cúi ḿnh chịu ô nhục nên đă bỏ lên núi này tập hợp dân binh thao lược quyền cước chống trả cái ác.Nét cương nghị trên gương mặt tượng Bà phần nào thể hiện được khí phách nữ nhi.Tôi chiêm bái Bà với tất cả ḷng thành ... Xong.Tôi bước ra phía vách núi ,những cảm nhận vui tươi lúc ở hang đá của vợ chồng người tiều phu đă biến mất,chỉ c̣n lại trong tôi một sự thương cảm tuyệt đối lúc này đây khi nh́n xuống xóm thôn,làng mạc.Tôi thấy mặt đất như một tổ mối khổng lồ,tất cả mọi sự xây dựng dù kỳ vĩ đến đâu cũng tựa như những tổ mối đùn lên giữa vũ trụ,tôi cảm thấy mong manh quá.... Mấy ai hiểu được điều này??? Tôi đau xót nghĩ rằng :chính v́ những cố chấp với tầm nh́n hạn hẹp mà con người cứ măi tranh giành,gây đau khổ cho nhau,nếu một ngày nào đó,có người cũng như tôi,đứng trên một chiều cao tương đối để mở rộng tầm nh́n,...để thấu hiểu phần nào lẽ huyền vi của cuộc đời...th́ có lẻ thanh b́nh sẽ có mặt khắp nơi. Ngồi yên lặng giữa đỉnh non cao lồng lộng,tôi thầm khấn nguyện sự an lạc này đến khắp mọi người.Và sau cùng,tôi chỉ nghĩ " Lên cao mới thấu triệt toàn cảnh của cuộc đời" Bất giác,lời bài thơ đâu đó tôi nhớ loáng thoáng rằng: "Mặt trời đà gác núi Sông chảy về biển khơi Muốn nh́n trời đất rộng Hăy lên cao hỡi người..." Và em!hăy mạnh dạn bước lên,bước lên,em nhé!!!! HBD 14/2/2012(chỉnh xong 19/2/2012) Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 19-02-12 lúc 03:14 PM |
#18
|
|||
|
|||
Trời ầm ́ tiếng sấm,đe dọa trút cơn mưa nặng nề xuống làng mạc thôn xóm,không khí đặc quánh hơi nước,đă gần 6g sáng mà vẫn âm u,gió lạnh thổi từng đợt buốt giá...
Mẹ vẫn uống trà như thường lệ,khoác thêm chiếc áo dày tôi rót vội ly trà vừa thổi vừa nhấp,mẹ than đau lưng v́ trở trời,tôi bảo: "con người ai không có bệnh?" và đấm lưng cho mẹ vài cái...an ủi. Bầu trời xám xịt,mây vần vũ bay...khí lạnh tràn khắp xóm thôn... Vậy nhưng tiếng chim đă hót vang lừng,tiếng gà trống đă gáy vang sau chái bếp,những cánh chim bất chấp gió lạnh và mây mù tung cánh bay lên.Trên mái nhà đôi vợ chồng se sẻ đă nhanh chóng vào công việc xây tổ dở dang của ḿnh từ hôm trước.... Những thay đổi đời thường sẽ làm ta chậm lại,sẽ làm ta đau....nhưng không v́ thế mà cuộc sống chậm lại. Đối diện thực tại,mạnh dạn chấp nhận để bước lên. Cuộc sống vẫn bắt đầu,không thay đổi. |
The Following 9 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post: | ||
bocau (22-02-12),
Cá chuồn (22-02-12),
hahaha (22-02-12),
hoatigon208410 (22-02-12),
langthangkhach (22-02-12),
mimosa (28-02-12),
Nhím con (22-02-12),
phale (28-02-12),
tra sua (28-02-12)
|
#19
|
|||
|
|||
Hôm nay ḿnh thật không vui,trong đầu vẫn không thể rứt ra được h́nh ảnh người mẹ khóc lóc v́ đứa con hư,ḿnh không muốn đặt bút kư vào cái tờ giấy quyết định hạ đạo đức và tạm đuổi học một tuần ấy...
Nhưng đồng nghiệp đă kư đồng ư,BGH cũng đă chấp nhận và điều đáng nói là bản thân học tṛ của ḿnh "sai trái có hệ thống",đó là ư kiến chung của nhiều giáo viên,ḿnh không bênh học tṛ,nhưng nếu như.... Thôi th́,cô sẽ phải làm cái việc mà cô hoàn toàn không muốn,Hoàng Nhân!Nếu một hôm nào vô t́nh em lạc bước vào đây,em sẽ hiểu ḷng cô,trước mặt em cô lạnh lùng cứng rắn đấy,nhưng tim cô đau và rưng lệ đó em. Thời gian của em c̣n dài,cô tin rằng em sẽ hiểu và khi trở lại lớp cùng cô và các bạn ,em sẽ có những thay đổi tiến bộ hơn. Cô tin. |
#20
|
|||
|
|||
Quyết định là quyết định.
Trong đời của mỗi người,ai cũng phải có những lần phải quyết định,cho dù muốn hay không muốn. Ḿnh cũng vậy,ḿnh cũng đă quyết định dù ḷng không muốn. Ḿnh bức xúc,ḿnh ấm ức,về cái ǵ đây? Rơ ràng là đúng người đúng tội,và kỷ luật là đương nhiên. Dạy th́ phải dỗ.Nhưng cô ấy hoàn toàn không dỗ,mà chỉ mắng nhiếc em. Cuối cùng th́ hậu quả đă xảy ra,dù nói ǵ th́ cũng đă xảy ra rồi,ḿnh ước ǵ có mặt ḿnh vào cái ngày ấy,ḿnh hoàn toàn tin chắc nếu hôm ấy không phải là ngày nghỉ của ḿnh th́ mọi chuyện sẽ không tệ như thế. Đúng lư th́ không có chữ t́nh kèm theo,nếu có đó là ẩm ương. Nếu như không phải là Hoàng Nhân,có lẻ ḿnh cũng giảm đi ít nhiều buồn bực,đằng này... Hoàng Nhân,cô chỉ muốn nói với em rằng cô hiểu và thương em,hăy tin ở cô.Cô biết em không xấu mà chỉ là hành động bộc phát để tự vệ,dù ai có nói thế nào cô cũng vẫn tin em,bởi cô hiểu em,v́ em là học tṛ của cô. Sau một tuần nữa,cô muốn nh́n thấy em đến lớp với sự tự tin như trước nay,cô nhất quyết không đồng ư em nghỉ học như lời em tuyên bố,cô sẽ lôi em trở lại lớp đấy,hăy nhớ đấy. Bài học hôm nay không phải chỉ riêng em,mà dành cho cả cô nữa,vậy th́ em có đơn lẻ đâu?chúng ta cùng nắm tay tiến lên chứ!có phải là con gái đâu mà yếu mềm rồi mắt đỏ lên như vậy???(dù mắt cô cũng đỏ lên và cay xè khi em cầm cái quyết định lủi thủi dắt xe ra cửa)Cô biết,nếu em thật sự chán học và quyết định bỏ hẳn th́ đă không vào gặp cô để nhận cái tờ giấy kỷ luật cô kư.H́nh ảnh của em choáng hết tâm trí cô nên hôm nay cô không thành công trong những tiết dạy của ḿnh.... Buồn rồi sẽ qua em ạ!rút kinh nghiệm cho bản thân,cô cũng vậy.Hăy gọi cho cô nhé Hoàng Nhân!Hăy đến gặp cô nếu em thấy cần một người lắng nghe và hướng dẫn... Cô tin em. |
|
|