|
|
Thông Báo |
#11
|
||||
|
||||
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn trong Tuyển tập thơ Chút Riêng Gửi Lại:
Sông Buông Thuyền em rời bến sông Buông Chở trăng, chẳng chở nỗi buồn tôi theo Sương giăng bàng bạc mái chèo Sóng oằn mặt nước, sóng leo mạn thuyền Ḿnh tôi đêm trắng nỗi niềm Nẻo về mây trắng, trắng miền bơ vơ. Thả trăng, em thả câu ḥ Bỏ tôi, em bỏ bên bờ sông Buông Sông Buông chậm chậm đừng buông! Tơ ḷng chưa gởi trăng buồn ngả nghiêng Gởi trăng, trăng rụng xuống thuyền Gởi thuyền, thuyền đă trôi biền biệt xa... Đồng Nai 1996 Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#12
|
||||
|
||||
Nghe đàn vọng cổ trên sông Hậu Tiếng đàn... Là khúc dân ca Người lên quán dốc cây đa mà ngồi. Tiếng đàn... Là xác giặc trôi Ḱa Trần Quốc Tuấn thắng rồi cười vang. Tiếng đàn... Là giọng thở than Vân Tiên gặp nạn giữa đàng sa cơ. Tiếng đàn... Là mảnh khăn tơ Ỷ Lan dệt lụa đến giờ c̣n bay. Tiếng đàn... Là chén rượu cay Thương tài Nguyễn Trăi rót đầy lại lưng. Tiếng đàn... Là vị bánh chưng Lang Liêu cắt bánh thơm lừng nước non. Tiếng đàn... Là nét mực son Nguyễn Hiền đỗ trạng tuổi c̣n bé thơ. Tiếng đàn... Là tiếng Suối Mơ Văn Cao phổ nhạc đợi chờ Thiên Thai. Tiếng đàn... Là hạt nắng mai Nguyễn Du viết truyện vượt ngoài càn khôn. Tiếng đàn... Là nhịp sóng dồn Thanh âm sông Hậu vọng hồn Việt Nam! (Trang web văn học Hội Nhà Văn tpHCM tháng 2 năm 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#13
|
||||
|
||||
Pháo hoa Giao thừa ai bắn pháo hoa? Mảnh thương mảnh nhớ mảnh nḥa mảnh xa Pháo hoa là của người ta Của tôi là vệt sao sa cuối trời. (Trang web văn học Hội Nhà Văn tpHCM tháng 2 năm 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#14
|
||||
|
||||
Giới thiệu Tuyển tập thơ Văn Thơ Việt
Xin giới thiệu Tuyển tập thơ Văn Thơ Việt do NXB Văn Hóa - Văn Nghệ vừa mới ấn hành năm 2011. Thanh Trắc Nguyễn Văn góp mặt cùng với 75 tác giả thơ khác. |
#15
|
||||
|
||||
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn trong Tuyển tập thơ Văn Thơ Việt:
Vô t́nh Vô t́nh gặp Vô t́nh thương Nửa đêm dông băo… Vấn vương vô t́nh Người đi Táo rụng sân đ́nh… Duyên trăm năm Đợi Vô t́nh Trăm năm… Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#16
|
||||
|
||||
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn trong Tuyển tập thơ Văn Thơ Việt:
Áo dài em tím hoa cà Áo dài em tím hoa cà Để tôi qua đó là đà hồn rơi Em cười hạt nắng vỡ đôi Giọt mưa vỡ bốn, tim tôi vỡ mười! Em đi thả tím nụ cười Câu thơ tôi thả tím trời hoàng hôn! Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#17
|
||||
|
||||
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn trong Tuyển tập thơ Văn Thơ Việt:
Ngày đông đọc Kiều Trang Kiều bạc tóc Nguyễn Du Câu thơ bỏng cháy âm u đất trời Sông Tiền Đường lành lạnh trôi Bao máu lệ Bao kiếp người Long đong. Kiều đau bạc cả má hồng Cung đàn trắc trở bỗng bồng bềnh vang Đa tài đa sắc đa đoan Đa sầu nhân thế Đa mang nhân t́nh... Thương nàng ngồi trước b́nh minh Tạ nhau c̣n một chữ trinh Đá vàng Mười lăm năm dẫu giải oan Vẫn nghe mặn buốt đôi hàng lệ rơi Khóc ai ngang dọc chống trời Gươm đàn găy gánh Luân hồi về đâu? Trải qua bao cuộc bể dâu Giọt đau chẳng vỡ Chữ sầu không tan… Nụ đào nát giữa tham quan Hết lầu Ngưng Bích Lại đàn Khuyển Ưng... Câu thơ lệ ứa giữa chừng Câu ca dao cũng ngập ngừng khóc thương… Kiều xưa vượt cơi đoạn trường Ta nay vượt sóng Tiền Đường T́m ai? Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#18
|
||||
|
||||
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn trong Tuyển tập thơ Văn Thơ Việt:
Nửa đời Nửa đời Nhỏ lệ làm sông Thuyền yêu chèo măi Vẫn không thấy bờ. Nửa đời Xếp chữ làm thơ Chữ “t́nh” đi mất Bỏ “khờ” chèo queo. Nửa đời Bán mảnh trăng treo Tháng năm rơi trắng Cái nghèo c̣n mang. Nửa đời Nhặt giấc mơ hoang Một đêm vấp nhớ Bàng hoàng t́m em. 2008 Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#19
|
||||
|
||||
Ngày xưa Ngày xưa có một bến đ̣ Tuổi thơ cùng nhảy ḷ c̣ mà chơi Có lần nước mắt em rơi Tim tôi rụng xuống rối bời nỗi đau Em giành một nhánh bông lau Nhường em, nhường hết trăng sao trên trời. Ngày xưa có một khoảng trời Xanh xanh lá nhăn cùng ngồi mộng mơ Chuồn chuồn đậu xuống trang thơ Thả con thuyền giấy lạc bờ bến thương Bến thương cách mấy con mương Em trao quả chín nối hương vào ḷng. Ngày xưa bảy sắc cầu vồng Bây giờ mây trắng bềnh bồng trôi qua Em giờ lên tỉnh học xa Quên tôi, quên cả quê nhà nắng mưa Nắng mưa là chuyện nắng mưa Em xưa quên hết ngày xưa. Bao giờ? (Trang web văn học lucbat.com tháng 2 năm 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#20
|
||||
|
||||
Truyện & Thơ Sám Hối Trước Biển Tôi là một sinh viên nghèo lớn lên một ở vùng biển miền Trung. Cha tôi ngày xưa là một dân chài lăo luyện. Trong một chuyến đi biển ông đă đi măi măi không về sau một cơn băo lớn. Mất cha, tôi và mẹ tôi như một ngôi nhà đă bị xiêu vẹo nay lại c̣n bị mất thêm nóc. Hai mẹ con phải nương tựa nhau mà sống. Tội nghiệp nhất là mẹ tôi. Mỗi sáng sớm khi th́ bà ra băi biển mua cá của ghe chài rồi đem ra chợ bán, khi th́ đi cào nghêu mướn cho các chủ nghêu. Tuy vất vả nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng vay mượn các cậu d́ họ hàng bên ngoại để giúp cho tôi được ăn học tới nơi tới chốn. Nghe đâu mẹ tôi ngày xưa là một cô tiểu thư rất xinh đẹp trên tỉnh. Gia đ́nh mẹ đă hứa gả mẹ cho Phong, một công tử con cán bộ ăn chơi khét tiếng thời đó. Mẹ tôi không đồng ư cuộc hôn nhân này, v́ đó chỉ lời hứa "trên bàn nhậu” của ông ngoại. Tuy vậy do sự thúc ép của gia đ́nh, mẹ cũng phải nhiều lần nhắm mắt nhận lời đi chơi với Phong. Có một lần mẹ đi ca nô chơi với Phong trên biển. Không ngờ tên Phong lái ca nô ra xa bờ rồi dở tṛ sàm sở với mẹ. Mẹ chống cự và bị rớt xuống biển. Do ở xa bờ, biển khá sâu, bản thân Phong không biết bơi nên hắn ta cũng không dám nhảy xuống cứu. Rất may, ghe chài của cha tôi đang đậu ở gần đó. Cha tôi đă bơi đến vớt và cứu được mẹ. Mẹ tôi yêu cha tôi cũng từ đó. Cuộc t́nh của cha và mẹ đă bị sự phản đối quyết liệt của gia đ́nh nhà ngoại. Đến khi tôi ra đời th́ ông ngoại cũng tuyên bố từ mẹ tôi và dứt khoát không nhận tôi làm cháu. Rất may c̣n có bà ngoại, cậu ba và d́ út rất thương mẹ tôi. Chính bà ngoại, cậu ba và d́ vẫn thường lén lút chu cấp tiền cho mẹ tôi nuôi tôi ăn học. Sau này, tôi lên thành phố học đại học rồi ở ĺ trên đó cho đến khi đậu tốt nghiệp và xin được việc làm. Tôi hầu như không c̣n về quê nữa. Cái quá khứ đói nghèo của dân chài miền biển cứ măi chập chờn ám ảnh tôi đến cả trong giấc ngủ… Nhờ có năng lực và làm việc khá chăm chỉ nên tôi thăng tiến khá nhanh. Tôi may mắn làm quen được Trà My, một cô gái vừa đẹp vừa giàu ḷng nhân hậu. Nàng cũng là em gái của một người bạn rất thân của tôi. Khi tôi ngỏ lời yêu Trà My, nàng tỏ vẻ không hài ḷng: - Em không tin t́nh yêu của anh. Nói thật em chỉ thấy anh yêu bản thân của anh chứ anh không hề biết yêu một người nào khác ngoài anh cả! - Em lầm rồi! Nếu ai yêu anh thật ḷng anh cũng sẽ yêu và chăm sóc với người ấy y như vậy! - Thế anh có biết ai yêu anh nhiều nhất không? - Biết! Người yêu anh nhiều nhất chính là Trà My! - Không phải, người yêu thương anh nhiều nhất hiện giờ chưa phải là em mà chính là mẹ anh đó! Mẹ anh đă hy sinh rất nhiều cho anh, thế mà anh đă nỡ đối xử với mẹ như thế nào? Khi nào em vẫn c̣n nh́n thấy sự cô đơn đau khổ của mẹ anh, em vẫn chưa thể nào tin t́nh yêu của anh như lời anh đă nói được! Nghe theo lời của Trà My tôi về lại miền quê biển t́m mẹ. Thấy tôi về nhiều người quen biết cũ rất ngạc nhiên. Họ cho biết mẹ tôi bị mất trí nhớ đă hơn một năm nay, mỗi chiều bà vẫn thường vắng nhà để được lang thang một ḿnh ngoài biển lạnh. Tôi vội chạy ra băi biển th́ thấy mẹ quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù đang đi dọc bờ cát réo gọi tên tôi trong vô thức. Tôi hối hận lắm qú gối trước mặt mẹ và van xin mẹ tha thứ. Mẹ tôi như chợt tỉnh ra, bà ôm lấy tôi khóc không thành tiếng… Suốt đêm hôm đó tôi đă qú trước biển để sám hối những tội lỗi của ḿnh. Tôi bỗng nhớ và càng thấm thía nhiều hơn câu nói của Trà My: Nếu một người nào không biết yêu thương mẹ của ḿnh th́ t́nh yêu của người đó với người khác dù có nồng nàn thế nào đi nữa cũng chỉ là một thứ t́nh cảm nhất thời và ích kỷ mà thôi! Thanh Trắc Nguyễn Văn ------------------------------------------------------------------ Trước biển Khi con về thăm lại mái nhà xưa Thấy bóng mẹ dật dờ nơi băi biển Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím Con vẫn dắt mẹ t́m dơi mắt xa xôi... Con đă về. Đừng khóc nữa mẹ ơi! Nước mắt mẹ làm ḷng con mặn đắng Biển rủ sóng, tóc mẹ giờ bạc trắng Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên. Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ Cặp đầy ắp những công tŕnh bản vẽ Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa. Bao năm trời bay nhảy tận miền xa Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển Lời thương mẹ cũng nhạt nḥa tan biến Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh... Chợt giận ḿnh sao quá đỗi vô tâm Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ Cha không c̣n. Mà mẹ th́ không nhớ Hỏi biển trời dung thứ được con không? Thanh Trắc Nguyễn Văn Bài được đăng trên trang web văn học Văn Đàn Việt tháng 3 năm 2011 Nguồn: http://www.vandanviet.net/shop_news....&cn=631&n=6535 |
The Following User Says Thank You to thanhtracnguyenvan For This Useful Post: | ||
Nhím con (18-04-11)
|
|
|