Nguyên văn bởi Lan Hương
Nhân dịp xuân mới đọc lại chuyện năm cũ của bạn bèo chơi
GIAO THỪA!
Con bé cháu hối hả thúc giục:"nhanh lên đi út,chạy xe ǵ mà như rùa vậy?tí nữa tụi nó d́a đông ken làm sao mà bẻ được?".Tôi bậm môi tăng tốc,khí trời se lạnh nhưng người cứ nóng ran v́ tập trung...lạng lách,cũng v́ cái "bổn phận sự" và cái "trách nhiêm vụ."..xông đất mẹ đă giao cho hai d́ cháu tôi.Đi xem bắn pháo bông vừa xong là cắm cổ chạy về,nhân tiện ngó nghiêng xem hai bên đường có hoa lá cành ǵ th́...hái lộc luôn thể.Bé cháu càm ràm:"chời ơi,cái này gọi là ăn trộm chứ hái lộc ǵ,không khéo người ta suỵt chó cắn".Tôi cố động viên:"th́ con làm nhanh nhanh vào,ráng đi cho ngoại vui"...
Cuối cùng d́ cháu tôi cũng đă "hái" được mấy cành lộc như ư!
Mọi việc tốt đẹp như dự tính,cả nhà đều vui vẻ,tôi thở phào"nhẹ cả người".
Vậy nhưng tôi cứ trằn trọc băn khoăn,cố ngủ nhưng không sao ngủ được,tiếng đồng hồ tích tắc gơ nhịp đều đặn,đều đặn...Lịch đồng hồ đă nhảy sang ngày mới hơn hai tiếng.Tôi tung chăn ngồi dậy,làm ǵ bây giờ?chẳng biết làm ǵ cả!
Tôi tản bộ trước sân nhà.Đêm yên tĩnh.Màn sương mờ phủ không gian,tiếng côn trùng nỉ non càng làm cho đêm thêm heo hút.Mọi người đă yên giấc,chỉ c̣n ḿnh tôi với tiếng lá nhẹ rơi và làn sương thấm lạnh đôi vai...Vậy là đă bước qua một năm mới ,thêm một tuổi đời sao thấy ḷng nao nao một nỗi buồn khó tả...Đă gần 4g sáng,từng giọt thời gian đều đặn trôi qua,trôi măi...đưa cuộc đời đến với vạn nẻo thương đau,dắt ta vào mê lộ vô h́nh nhưng vô cùng sinh động,để rồi ta ngỡ ngàng khi đối diện thực tại của kiếp nhân sinh.
Một tiếng cười sắc lạnh.
Đêm vẫn trắng sương mờ.Ánh đèn phả lên h́nh ảnh đức Quán Âm lung linh,tôi cúi đầu thành tâm chiêm bái người,một nén hương thơm phảng phất khói lượn lờ mà tôi nghe như cuồng phong thét gào sôi sục,đó phải chăng là sự sôi sục của chính ḷng ḿnh????.
Gà gáy sáng.Chợt nhận ra ḿnh đang quằn quại trong cơn đau nhân ngă.Tất cả là ảo vọng,để rồi chiêm bao hóa thành ác mộng,núi kia đă bạc đầu,sông này tắc ḍng trôi...mới hôm qua nay đă héo tàn rồi.Ôi thực tại tang thương,đêm dài rong ruổi,cuộc đời một giấc mộng hoàn lương...
Nhưng không,không thể nào như thế được.Dù là huyễn tướng,dù là ác mộng,ta nhất định truy nguyên,để thời gian không phải là hoang phí cho một kiếp người:
"Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đ́nh tiền tạc dạ nhất chi mai."
Đêm không ngủ để đón chờ một đóa hoa đang bung cánh nở tṛn,trong khí lạnh đă nghe tiếng chim hót vang mừng nắng ấm lên.
Một tiếng kêu rung chuyển cả đất trời.
"Hữu th́ trực thướng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư"...
B́nh minh đang lên từ phía chân trời
HBD 23/1/2012(mồng 1 năm Nhâm Th́n)
|