|
#11
|
||||
|
||||
Đành thôi
Ngô Thị Thu Vân Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngơ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ t́nh. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư t́nh viết dở dang tôi c̣n giữ đến tận bây giờ. Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. T́m măi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ… |
#12
|
||||
|
||||
Vợ chồng
Tuỳ Nghi Mỗi lần du lịch, anh vẫn bật cười v́ tính nhát gan của chị. Xe qua đèo: sợ. Lên núi cao: sợ. Biển sóng lớn: sợ. Những lúc ấy, anh lại ôm lấy chị, vỗ về: - Đừng sợ, có anh đây. Em hăy can đảm lên nào ! Công ty phá sản. Từ cương vị gián đốc, anh quay về với hai bàn tay trắng. Anh hốc hác, suy sụp. Chị dịu dàng ôm anh vào ḷng, xoa xoa mái tóc: - Đừng tuyệt vọng, anh c̣n có em mà. Hăy can đảm nhé anh ! |
#13
|
||||
|
||||
Giỗ ông
Lê Nguyên Vũ Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất c̣m của người chú. Năm ngoái, sau trận băo lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn cḥi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương. Trưa. Phụ hồ về "nhà" - (ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhăo như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư. Con em mếu máo: em nấu để... giỗ ông. Ngẩn người. Chợt nhớ: hôm nay tṛn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhăo. Thế mà... ! Ôm em vào ḷng nó gọi trong nước mắt: ông ơi !!! |
#14
|
||||
|
||||
Luật lệ
Hoài Như Bé Vi 3 tuổi. Bé đă nói được rất sơi và rất thích t́m hiểu mọi sự việc xung quanh ḿnh. Ngày ngày đưa đón con đi học, người mẹ thường giải thích cho con về luật lệ giao thông khi qua ngă tư. Một hôm, bé thắc mắc: - Sao chú kia không dừng lại khi đèn đỏ hả me? - ... Có khi bé góp ư: - Đèn đỏ mà. Sao mẹ chạy luôn vậy? Mấy chú công an phạt mẹ th́ sao? - ... Một hôm, mẹ dừng lại ngay ngă tư đèn đỏ. Bé giục: - Không có các chú công an. Chạy luôn đi mẹ! |
#15
|
||||
|
||||
Hưởng ứng 100 chữ với Gôn nè
Định mệnh Khi sinh ra ta là người dưng , cả hai đều không ngờ có phút t́nh cờ ... T́nh yêu cùng những tia hy vọng mong manh ngày mỗi ngày lớn lên và nuôi dưỡng tâm hồn của hai đứa Anh luôn bảo " Ḿnh là duyên nợ , không có ǵ chia cắt được t́nh ta ..." Bên ḍng sông yên ả ngay trong ḷng thành phố náo nhiệt ... .Anh lơ đăng nh́n con nước đang lững lờ trôi .Em dấu mặt sau lưng Anh ... những giọt lệ nóng hổi làm tim Anh xao xác... Đưa Em về ... định mệnh ... từ đây ... |
The Following 3 Users Say Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
#16
|
||||
|
||||
Con Gái
Nguyên Lữ Ngoại hấp hối, cà nhà dắt díu nhau về quê thăm ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang. Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quăng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa: "Con gái là con người ta". Mẹ gục đầu vào vai anh nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với ngoại… Mẹ cũng là con gái… |
The Following 2 Users Say Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post: | ||
Ban Mai Xanh (21-09-11),
Nhím con (22-09-11)
|
#17
|
||||
|
||||
Con Trai
Linh Diệu Bà nội sanh mỗi ḿnh bố. Mẹ cũng chỉ có mỗi bé thôi. Mẹ sanh phải mổ mà. Bé đă lên năm, thích em trai lắm. Bố cũng vậy. Bà nội th́ khỏi nói, lúc nào ôm bé cũng thở dài: - Phải chi... Một hôm mẹ khóc. Rồi mẹ nằm vùi, lạnh ngắt, xanh xao. Cả nhà tự nhiên im ắng hẳn. Suốt tuần. Bà nội với bố đem về một chú nhóc thật xinh. Bé th́ mê mẩn, nhưng mẹ chẳng khỏe lên tí nào. Mẹ bảo: - Bố đổi em bé bằng trái tim mẹ đấy. |
The Following 2 Users Say Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post: | ||
Ban Mai Xanh (21-09-11),
Nhím con (22-09-11)
|
#18
|
||||
|
||||
Nó
- Thanh Hải - Ba nó bỏ đi lúc nó c̣n đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào ḷng, để tay lên ngực trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy d́ khóc, nó bảo "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà d́ chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn. |
The Following 2 Users Say Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post: | ||
Ban Mai Xanh (21-09-11),
Nhím con (22-09-11)
|
#19
|
||||
|
||||
Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô th́ tôi thấy trong năm cái ở nhà chả c̣n cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.
Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút th́ một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đăng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đă cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít. Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nh́n tôi nói: - Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không? |
The Following 2 Users Say Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post: | ||
Ban Mai Xanh (21-09-11),
Nhím con (22-09-11)
|
#20
|
||||
|
||||
Trang viết & cuộc đời
T.T.A.H Trong những tác phẩm của chị, gia đ́nh có sự mất mát chia ĺa th́ nhân vật "người chồng" luôn… bị chết trước vợ. Anh giận, cho rằng chị ám chỉ ḿnh. Chị bảo: "Nếu trang viết là cuộc đời th́ em chỉ muốn anh không phải chịu nỗi buồn của người c̣n lại." Vậy mà chị ra đi trước anh. Trơ trọi một ḿnh, anh mới thấm thía nỗi chống chếnh, quạnh hiu của một tâm hồn lẻ bạn. |
The Following 2 Users Say Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post: | ||
Ban Mai Xanh (21-09-11),
Nhím con (22-09-11)
|
|
|