|
#11
|
||||
|
||||
BIỂN.
BIỂN VỚI CÁNH BUỒM. Cánh buồm nâu căng phồng gió biển. Ưỡn căng ḿnh vượt trước phong ba. Chiều nay cánh buồm đi xa Con sóng cả trở gầm gào thao thiết. Anh là biển? Hay là cánh buồm trên sóng biếc? Hay cả hai, như bóng với h́nh? Như mỗi ngày lại hẹn với b́nh minh. Con sóng nhỏ đưa thuyền anh xa bến. Em bên anh dẫu chưa từng hiển hiện. Bờ dương xa tít tắp phía bờ xa Ngày lặng sóng cánh buồm co ḿnh ngủ. Giấc mơ về một biển dội phong ba. Để con thuyền lại nghênh sóng giữa biển bao la. ( 5/9/09 - Hnhu ) |
#12
|
||||
|
||||
EM VÀ THƠ
Em là một nguồn thơ Khơi cho ḍng mực chảy Con chữ rơi trên giấy Anh dệt thành ước mơ. NTT |
#13
|
||||
|
||||
Gửi A.C Pushkin
Sau tiếng nổ đanh gịn Anh ngă xuống Máu thấm đỏ ngực anh Ôi ḍng máu t́nh yêu Natalia ơi, nàng đẹp diễm kiều V́ danh dự, V́ nàng Anh đă chết. Viên đạn vô t́nh nào đâu có biết Đại thi hào nước Nga Vĩnh viễn không c̣n Ai sẽ lại đi trên con đường ṃn Và viết những t́nh thơ bất tử Làng “ Sa hoàng” tuyết phủ Vườn “ Mùa hè” tan hoang Ai sẽ đọc cho nàng nghe Những vần thơ bỏng cháy đêm hè Và Georges, Viên sỹ quan trẻ tuổi Cuộc đấu súng nào cũng chỉ vậy thôi Ngươi giết được ta Nhưng không thắng cuộc chơi Nàng đă thuộc về thơ vĩnh viễn Dù ở thiên đường ta vẫn luôn cầu nguyện Nàng t́m được người t́nh…. Như ta đă yêu nàng . 09/2009 |
#14
|
||||
|
||||
Chợt nghe ai hát đ̣ đưa
Nhớ quê da diết mà chưa được về…. * * * Đàn ḅ gặm cỏ ven đê Sáo diều vi vút say mê một thời Trưa hè mát lịm giếng khơi Em hong tóc ướt rối bời ḷng anh Đưa em một trái ổi xanh Hôm qua hái trộm để dành phần em Thư t́nh viết chỉ để xem Gặp không dám gửi lại đem theo về Rồi anh từ giă làng quê Gặp nhau bối rối mân mê mái chèo Nước sông bữa đó trong veo Soi h́nh hai đứa xuôi theo nắng chiều Cầm tay chẳng nói được nhiều Lời em gói trọn bao nhiêu ân t́nh Đời người có nhục có vinh Anh đi anh nhớ giữ ǵn…nghe anh * * * Bây giờ tóc chẳng c̣n xanh Kỹ niệm xưa vẫn trong lành người ơi Bài thơ từ đó không lời Cứ theo anh suốt một đời … tha phương |
#15
|
||||
|
||||
Lâu lắm rồi, lo học bài, lo chạy đôn đáo khắp nơi nên kg về thăm nhà, cỏ mọc um tùm, nhện chăng tơ dày đặc. Phải dọn dẹp lại thôi, xắn tay lên nào Cá.
Nhà vắng, vườn hoang mặc gió lùa Ta về t́m lại bóng người xưa Đông-Đoài đôi nẻo ḷng thổn thức Nhật-Nguyệt hai phương dạ ngẩn ngơ Người lên phố thị quên chốn cũ Bỏ mặc con đ̣ trải nắng mưa Đam mê một thuở hồn lưu lạc Chợt bóng ai về lối dậu thưa. |
#16
|
||||
|
||||
Vô đề
Em không tới và mùa thu cũng chết Lá vàng rơi, mặc kệ lá vàng rơi Tôi lặng lẽ, nẻo đường xưa mỏi mệt Nghe tim ḿnh đập từng nhịp chơi vơi |
#17
|
||||
|
||||
Khi mùa thu chết
Em bảo rằng sắc tím vẫn vương mang Một loài hoa nho nhỏ dịu dàng Phảng phất hương đồng gió nội Thạch thảo tên em Riêng em mỗi Khi thu tàn tỏa ngát cơi ḷng ai. KHT11/2009 |
#18
|
||||
|
||||
Thao thức
Anh thao thức cả khi anh đă ngủ Trái tim yêu vốn không thích b́nh yên Yêu em lắm, thế vẫn c̣n chưa đủ Khi đường đời trăm ngả rối ren Và hạnh phúc em ơi, rất có thể Bị tầm thường tàn nhẫn dẫm chân lên Anh đâu muốn chỉ một lần say đắm Để rồi ch́m vào quá khứ lăng quên Thơ tặng em anh viết trong đêm Ngôi sao sáng như mắt em đẹp quá Anh ngắm măi mà sao em rất lạ Chẳng phải vô t́nh sao mọc trong tim Đêm khuya rồi tất cả lặng im Nào ai biết ngày mai mưa nắng? Nào ai biết t́nh yêu có đủ mặn? Để hóa thành bất tử không em Hai đứa ḿnh cần lắm niềm tin Nhưng nếu chỉ niềm tin thôi, không đủ Lại thao thức cả khi anh đă ngủ Trái tim yêu vốn chẳng thể b́nh yên... |
#19
|
||||
|
||||
Giống Nhau ..!!!
Nguời cũng vậy và tôi cũng vậy Chảnh như nhau, bất cần ngạo nghễ Mặc thời gian mờ phai hương sắc Vẫn ung dung ..tự tại...chẳng lo ǵ ? Người cũng vậy và tôi cũng vậy Cung đào hoa đắc cách lắm người Sao vẫn măi t́m riêng nụ cười Một t́nh yêu hai ta chung hướng Người cũng vậy và tôi cũng vậy Ai biết trước ḿnh sẽ về đâu ? Thiên đàng - địa ngục có như nhau ? Điểm cuối cùng ...nh́n ...ôi xa thẳm.. Thachanhtim11/2009 |
#20
|
||||
|
||||
Ta chẳng c̣n thơ
Chẳng thổn thức khi trăng vào trong khung cửa sổ Ta mất em Duyên nợ cũng kg c̣n Nhớ một thời say đắm ngày xưa Trống rỗng nhạt nḥa Ta chỉ c̣n lại ta Ôm vào ḷng kỷ niệm Lăng quên. |
|
|