|
#21
|
||||
|
||||
Là bạn chung lớp, thân nhau từ những năm bỡ ngỡ vào thời phổ thông, thế rồi t́nh bạn ấy nhân lên thành t́nh iu lúc nào không hay, tưởng có người yêu sẽ vui lắm ai ngờ... *Gà bông của tớ thuộc ḍng máu lạnh* Chẳng ồn ào và lăng mạn như những cặp đôi khác, luôn quấn quưt bên nhau, tớ và gà bông lúc nào cũng chỉ lặng lẽ, đến cái cầm tay cũng c̣n ngượng nghịu. Lắm lúc cứ mơ hồ, có phải tớ là girlfriend của cậu ấy? Nhiều lần tớ hỏi, gà bông chỉ cười x̣a, xoa mái tóc rối xù của ḿnh chả nói ǵ. Sao mà tớ ghét cái nụ cười đó quá đi mất, chẳng lẽ cứ cười huề vậy là xong? Tớ không chịu được. Thế là tớ ra chiến lược: ... *"Một tuần với phép thử của t́nh yêu"* Theo lới mách nước của nhỏ bạn thân (chắc như đinh đóng cột)-Yêu là phải ghen! Ghen mới là yêu! Thứ 2: (Mở màn) Tớ hẹn cậu bạn thân từ hồi c̣n để chỏm đi ăn trưa, cố t́nh nói qua điện thoại rơ to để gà bông nghe thấy: “2h hả? Ừa, lâu ngày quá nhớ ơi là nhớ luôn ấy!”. Quay qua gà bông, tưởng sẽ có phản ứng ǵ khác biệt, ai dè gà bông nhún vai "Đi nhanh kẻo người ta đợi" Thứ 3: Thêm gia vị Tớ làm bộ cho gà bông xem những tin nhắn tràn ngập yêu thương mà một hotboy trong trường gửi cho, rồi nói bâng quơ: "Đọc những tin nhắn này ai không xiêu ḷng cơ chứ", kết quả: "Mỗi người có một cách cảm nhận khác nhau". Thứ 4: Chút nữa Tớ gặp lại người xưa của ḿnh, dù là chỉ để trả lại những thứ người xưa đă tặng nhưng ra vẻ luyến tiếc lắm. Kết quả: Gà bông nh́n thấy, cười chào và bắt tay với "t́nh địch" như thể tin chắc rằng chẳng có "nguy hiểm" ǵ xảy ra. Thứ 5: Chút nữa - Nhóc đi sinh nhật anh bạn. - Anh bạn nào ? - (Ra vẫn quan tâm cơ đấy) anh T., hôm sinh nhật nhóc anh ấy tặng 99 bông hoa hồng đỏ thắm ấy (Tớ cố nhấn mạnh vào đoạn "99 bông hồng đỏ thắm") - À, thế à, nhóc đi đi. Vẫn là âm 40oC. Thứ 6: Tăng tốc Tớ vừa nhắn tin vừa làm bộ hí ha hí hửng khi đang ngồi trong quán nước với gà bông, gà bông hơi bực ḿnh nói: “Đang nói chuyện với Gà sao Nhóc nhắn tin cho ai vậy?”. Tớ nửa đùa nửa thật :”Nhóc nhắn tin cho thằng bạn trong lớp 12B ấy mà, nhắn tin với nó vui ghê!”. Đến nước này th́ dẫu gà bông có nổi sùng lên và giận tớ th́ tớ c̣n thấy vui được đôi chút. Đằng này: “Ôi, T. phải không? Nó là cây văn của lớp 12B mà lại, nói không hay mới lạ đó!”. Bó toàn tập. Thứ 7: Nỗ lực cuối cùng: Tớ cầm tay ông anh họ ở quê mới ra (đảm bảo gà bông chưa gặp lần nào) đi ngang qua chỗ gà bông, giả bộ bối rối. Kết quả: “đi chung đi!” Chủ nhật: Buông *T́nh yêu liệu có cần phép thử?* Khi thất vọng v́ tất cả cố gắng vẫn không mang lại kết quả ǵ, tin chắc rằng gà bông chẳng iu tớ nh́u như tớ iu gà bông, th́ tớ nhận được điện thoại: “5 giờ, chỗ cũ nhé”. Chỗ cũ của bọn tớ là những mỏm đá ven biển, sóng ồ ạt đánh vào nghe thảnh thơi, mùi mằn mặn của biển khiến tâm trạng con người ta trở nên thanh b́nh. Nhưng bây giờ là mùa đông, biển lạnh hơn, trống trải hơn. Tớ vẫn c̣n rất giận , nước mắt rưng rưng, nghĩ lại tất cả đă qua và tủi thân ghê gớm. Nhất định lát nữa tớ sẽ không thèm nói ǵ cho coi. Nước mắt chực trào ra… Một bản nhạc nhẹ nhàng và sâu lắng được cất lên, đúng là bản nhạc Trịnh yêu thích của tớ. Cái đầu "chôm chôm" của gà bông hiện ra sau cây Violon xinh xắn sao mà đáng yêu thế, chính v́ tiếng nhạc này mà tớ đă đồng ư làm bạn gái của gà bông, chính cái dáng vẻ nghiệ sĩ rất riêng của gà bông đă làm rung rinh ḷng tớ… "Chúc mừng 100 ngày chúng ta yêu nhau, Nhóc!" “Sao cơ?” “Mải t́m cách làm cho người ta ghen nên quên luôn hả?” Tớ có cảm giác toàn thân ḿnh nóng lên dù lúc đó trời rất lạnh, không chỉ v́ tấm áo mà gà bông mới khoác vào cho. “Thật ra Gà biết hết những điều Nhóc làm chỉ nhằm khiến Gà ghen và chứng tỏ t́nh yêu với Nhóc, nhưng nhóc biết không, t́nh yêu đôi lúc chỉ đơn giản là sự có mặt khi người ấy thấy cô đơn, sự im lặng lắng nghe khi người ấy cần chia sẻ, một ánh mắt chất chứa bao cảm xúc hay giản đơn chỉ là một khúc nhạc xoa dịu ḷng khi người ấy giận. Gà yêu Nhóc với tất cả sự im lặng đó, Nhóc hiểu không?” Tớ im lặng nghe gà bông nói, nước mắt vẫn rơi ra, nhưng là giọt nước mắt hạnh phúc, gà bông từ từ nắm tay tớ, tựa vào vai gà bông tớ biết bờ vai này rất vững chắc, sóng đang vỗ ngoài kia báo hiệu một mùa đông ấm áp, và tớ nhận ra rằng “T́nh yêu thật sự th́ không cần bất kỳ một phép thứ nào” |
#22
|
||||
|
||||
Ngày hôm nay...
Có những điều đă là quá khứ, nhưng có những thứ vẫn c̣n là tương lai! Ngày hôm nay... Có những người đă quên ta, nhưng cũng có rất nhiều người... ta c̣n nhớ! Ngày hôm nay... Ta sẽ không thay đồi được những việc đă làm ở ngày hôm qua nhưng sẽ có thể thay đổi mọi thứ ở ngày mai. Ngày hôm nay... Ta khóc nhiều hơn cười, nhưng có lẽ ngày mai ta sẽ cười... nhiều hơn khóc! Ngày hôm nay... Ta nhận ra rất nhiều khía cạnh của 1 vần đề và ta biết điều quan trọng không phải là "nó trông như thế nào" mà là "ta nh́n nó như thế nào" Ngày hôm nay... ... 21.12 |
#23
|
||||
|
||||
Lại ngồi giữa trưa, nóng nực để gơ mí chữ. Rứa là lại bị mang danh cô khùng . Kệ, nhỡ rùi. Có những chuyện đă làm rồi là đă làm rồi, không thể khác được. Học cách chấp nhận c̣n hơn là cứ đổ tội cho hoàn cảnh... biết không hả... ta ơi... Cảm nhận chút không khí của 1 trận băo lớn sắp diễn ra. Người ta bảo trước khi có 1 đợt băo lớn bao giờ bầu trời cũng thật đẹp và yên b́nh... Lặng lẽ nơi này với riêng mang Nắng ở ngoài kia chín độ vàng Thu tan nhạt nhoà cây nghiêng ngả Gió lùa... đông mới đấy... lại sang... Mong rằng băo tan... bầu trời lại đẹp... thật đẹp... |
#24
|
||||
|
||||
Lật tờ giấy A4 trắng tinh ra trước mặt, tự nhiên ḷng dâng lên 1 niềm xao xuyến khó tả...
Cũng tờ giấy này... 10 năm về trước, những nét nguệch ngoạc của con bé con vẽ lên những thiên thần, công chúa, hoàng tử... màu trắng với nó... có thể vẽ nên những giấc mơ tuyệt đẹp!!! Cũng tờ giấy này...5 năm trước, nó viết thư, ḍng chữ của nó trải dài theo từng cảm xúc, nó viết cho người đă quen, đang quen và... chưa quen như 1 sự gắn kết những tâm hồn đồng điệu, những kiến thức bao la.... Thế giới bây giờ với nó là một chân trời hiểu biết vô tận... Vậy mà bây giờ, cũng tờ giấy A4 trắng nơn ấy, nó lại chẳng biết nên làm ǵ? Đă có quá nhiều vết tẩy xóa, đă có quá nhiều nét sai nhầm... đặt bút xuống nhưng rồi nó lại thôi... tâm hồn nó bây giờ cũng như thế, trắng xóa... vô hồn Bút viết sai rồi sửa Bút hết xóa lại chùi Tờ giấy trắng tươi vui Giờ chỉ là... giấy nháp!!! Lặng... |
#25
|
||||
|
||||
Cuộc sống trôi nhanh, con người ngày ngày vẫn thay đổi. H́nh như câu nói này ḿnh đă nói nh́u lần. Nói được hẳn nhiên đă nghĩ được.Nhưng nghĩ được chưa chắc đă thông được +__+ Cảm thấy hụt hẫng v́ những người ta iu quư phút chốc không c̣n... đáng iu nữa. Ta vốn ghét những sự đổi thay, nhất là sự đổi thay về bản chất!!! >"< Không biết một ngày nào đó,ḿnh có ḥa vào những sự thay-đổi-không-mong-muốn đó không nữa... ch́ là hụt hẫng... Muốn đưa tay ra nắm lấy một cái ǵ đó thật chặt nhưng h́nh như không được, không có ǵ là vĩnh viễn trên TG này... Nhạt! Ừ, "tôi sẽ vẫn là tôi như thế này" c̣n ai muốn thay đổi th́ cứ thay đối... Già rôi...nên chỉ muốn ở yên 1 chỗ và không dính dáng ǵ đến "chiến tranh thế giới" hay là "sự nóng lên của trái đất" nhưng không muốn không có nghĩa là không vướng... Thay đổi, ai rồi cũng sẽ thay đổi, mọi sự vật đều sẽ thay đổi. Viết ra có lẽ... nhẹ nhàng hơn ... |
#26
|
||||
|
||||
THI... Mới hoàn thành một kỳ thi, à, mà không, lúc nào ta chẳng phải thi, thi với suy nghĩ, thi với hành động, thi qua một chặng đường đời và bước sang một chặng đường mới? Cuộc thi của một con người không thể xếp loại chỉ bằng kết quả sau cùng mà là cả một quá tŕnh "hành động", biết đâu được những tấm "bằng" hạng ưu lại được trao cho những người "coi lóm" chứ thật chất chả biết mô tê ǵ? Có nhiều cách để vượt qua một kỳ thi mà cách tốt nhất là hăy... đi xuyên qua nó Đến một lúc nào đó, con người sẽ mệt, không muốn thi nữa, không muốn cố gắng nữa. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, nếu buông tay, buông "kiến thức" đă trải nghiệm th́ sẽ không có kết quả nào dù là tối tệ! Hăy cứ thi, cứ đối mặt với các "Cuộc thi" khó khăn và gian khổ nhất, để biết rằng "quá tŕnh" ḿnh đă qua có mang lại "kết quả" măn nguyện hay không? Vẫn đang thi, không biết là ḱ thứ bao nhiêu. Chỉ biết rằng sau ḱ thi này, c̣n rất nhiều ḱ thi nữa ḿnh sẽ tham gia... ...những ḱ thi của cuộc đời... |
The Following 5 Users Say Thank You to Như Diệu Linh For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (27-01-11),
Nhím con (28-01-11),
phale (12-04-11),
Sao Hôm (21-04-11),
tra sua (12-04-11)
|
#27
|
||||
|
||||
Cho một ngày... không phải chỉ là ngày hôm nay Ai đó đă nói rằng, con đường ngắn nhất để vượt qua nỗi buồn là... đi xuyên qua nó, ḿnh đă xuyên qua (theo đường tắt) và nhận ra rằng đă đến đựoc nơi cần đến [] Đi giữa những bông hoa, thật có, giả có, tự nhiên có, nhân tạo có bỗng thấy cuộc sống này thật muôn màu muôn vẻ, trông y như 1 bức tranh, nhờ có những nét đựoc gọt tỉa cẩn thận hay đơn giản chỉ là những thứ giản đơn và vốn có. Chẳng muốn nói ǵ cao xa, Có những thứ ai cũng hiểu nhưng không phải ai cũng hiểu như nhau [], cứ thế thôi, bàn tay 5 ngón c̣n có ngón ngắn ngón dài th́ hàng triệu triệu con người làm sao đừong đi của những nơron thần kinh lại giống nhau được chứ ^.^ Một ngày, một ngày, thời gian cứ khắc khoải trôi, ta đă lớn hơn 1 tuổi, chính chắn hơn 1 chút và cũng lắm vết thương hơn... vài chỗ. Cứ chạy cho nhanh, rồi té, rồi lại đứng dậy và chạy tiếp, tựa hồ như 1 ṿng quay dù có bị chèn vào một số giai đoạn trục trặc th́ sau đó cỗ máy vẫn vận hành tốt. ^.^. Chạy đi, chạy cho đôi chân bầm tím v́ những cú ngă để rồi sau đó biết rằng ở đâu có những "vũng nước" và "đoạn đừong đang thi công" ^.^ Đi trên đường sách, đọc ngấu nghiến từ những cuốn "hạt giống tâm hồn" đến những thứ linh tinh như "nghệ thuật xếp giấy Origami", cảm thấy vô vàn tri thức con người cần khám phá và chinh phục. Ôi, tự nhiên thấy yêu cuộc sống này vô vàn [:x] Từ hôm 30 đến giờ, đi với ai, đi tới đâu cũng tay xách nách mang bao nhiu là sách, về lại bị mắng là nhà đă nhỏ lại cứ tha sách về [] Cặp kiếng của ḿnh vốn 7diop tự nhiên mấy hôm nay giảm hẳn, mắt sáng trưng như... đèn neon [:">] Cả lớp họp đông đủ, chỉ c̣n thiếu mỗi ḿnh ḿnh, tụi bạn í ới gọi vào "thông tin" về buổi gặp mắt, nghe giọng hớn hở ḿnh cũng đôi chút tủi thân, nhưng sau rồi cả mấy đứa nói nhớ, "truyền thanh trực tiếp" mấy giọng nói quen thuộc làm ḿnh vui lây, cảm thấy sao mà yêu chúng thế ^.^ [:*] Một ngày dài...rất dài nhưng rồi lại ngắn...rất ngắn... Không có ǵ... thay đổi được...tim ta ^.^ La la lá là...................... |
#28
|
||||
|
||||
Nó đang ngủ, trong cái thế gới của riêng nó, có chú chim non cựa cái mỏ xinh xắn. Cúc cúc cúc cu, cúc cúc cúc cu.... Nó vẫn ngủ, trong thế giới của riêng ḿnh, ngại kia gió thổi, mây trắng bay, nhịp sống vẫn đang tiếp diễn.... Nó ngái ngủ, nó ti hí mắt, nhưng rồi lại nhắm nghiền, nó thấy hoa nở, những chú bướm xinh xắn hút mật khoe bộ cánh thật rực rỡ, chắc là mơ... Nó muốn ngủ trong thế giới của ḿnh, đường ray trật hướng, nhầm lẫn tang thương, giáo dục sai đường, nước mắt! Nó vẫn ngủ... những tiếng chứi bới nhau âm ỉ, không ai sống vừa ḷng nhau, đố kị, ganh ghét, thù hận.... nó thấy màu đỏ hung hăn, rồi màu đen tội lỗi... màu trắng của thiên đường... Nó vẫn đang ngủ, ngoài kia, ngoài bầu trời, đang nhộn nhịp lắm. nhốn nháo lắm, nhưng nó không muốn nghe, không muốn thấy, dù có khỏa lấp bằng những con bướm xinh hay những bông hoa thắm sắc th́ những ánh lửa hận thù một ngày nào đó sẽ thiêu đốt hết, trơ lại đốm tro tàn màu xám nhợt nhạt, vô hồn. Nó vẫn ngủ. nó muốn ngủ, mặc tất cả, nó muốn sống trong TG của nó, một ṭa lâu đài cổ tích màu hồng, chiếc nệm bằng bông êm ái, mọi người hát ru nó ngủ, vuốt be mái tóc dài của nó, môi nó mỉm cười. Nó muốn sống trong thế giới của nó. Thế giới chỉ có những người... sống là để yêu nhau... |
#29
|
||||
|
||||
Có những con đường đă một thời in dấu chân nhưng giờ ngang qua lại thấy ngỡ ngàng, lạ lẫm. Phải chăng ḿnh đă gột rửa kí ức? Hay hiện thức đă xóa mờ vết tích của ngày xa xưa? Ừ, đa mang là khổ. Ừ, rút cục khổ cũng v́ đa mang. Nặng ḷng, nặng t́nh, nặng cả những thứ đáng được quên. Nếu ví quá khứ như một bức tranh, th́ nó là 1 bức tranh trừu tượng. Họa sĩ vẽ trong 1 phút " ngẫu hứng" rồi sau đó không thể nào vẽ được y thế và đôi khi không lư giải được hết những ǵ bức tranh muốn gửi gắm... Đôi lúc phải quay đầu, quay đầu là để bước tới, chứ không phải là rút lui. Con đường chỉ mở ra khi ta tiến tới , mặt trời chỉ chói chang khi ta ngẩng cao đầu, gió chỉ thổi khi ta đưa tay lên cảm nhận... cũng chỉ 1 góc nh́n... Phải biết cười để sống và duy tŕ sự sống với nụ cười. Ngày mai trái đất có ngừng quay th́ vẫn c̣n ngày hôm nay để vui hết sức và cười hết ḿnh Mở rộng trái tim và đốt tan đi ḷng nhỏ nhen ích kỉ. Cuộc sống chỉ đẹp khi nh́n qua lăng kính đẹp, hạnh phúc chỉ trọn vẹn khi ta tự cảm nhận ra hạnh phúc. Biết đâu sau này, ta chẳng là ai, nḥe nhoẹt trong thế giới quá đông đúc. Nhưng ta cũng tự hào được v́ ḿnh đă sống, thật sự sống đúng nghĩa của một con người, với :hỉ, nộ, ái, ố, ai, cụ, dục..... |
#30
|
||||
|
||||
Chưa có khi nào... muốn viết nhiều như hôm nay, cái suy nghĩ có chiều hướng biếng làm... lại tỷ lệ nghịch với cái tay lia lịa viết, h́nh như là viết theo quán tính chứ chẳng biết mô tê chi hết rứa. Lạ ḱ chưa, người ta bảo nói phải suy nghĩ, nói mà không suy nghĩ là người dại, suy nghĩ nhiều quá mà không nói th́ chẳng ai biết ḿnh khôn. Kẻ dại rồi cũng chết, kẻ khôn rồi cũng chết, chỉ có kẻ biết là sống! Mà sống lâu th́ càng mệt, thôi thà làm kẻ đi trước để hưởng phước... đất trồng Có đôi khi muốn hỏi gió, bao giờ gió ngừng trôi, văng vẳng nghe gió trả lời :" Gió th́ cứ trôi... măi măi" Có đôi khi hỏi biển, biển bao giờ ngừng chảy, loáng thoáng nghe biển trả lời:" biển sẽ chảy, thiên thu" Có đôi khi hỏi đám mây mù, bao giờ mây thôi... lăng đăng, mây vẫn cười...(ngạo mạn), mây sẽ bảng lảng đến vô cùng! Eo ôi, nói một hồi lại thành ra nói lung tung, đôi khi thật chẳng hiểu những thứ ḿnh muốn làm...(là chi nữa) Thôi th́ hỏi Mặt trời, bao giờ nắng thôi vàng, mặt trời trên cao hối hả... nắng vàng măi...xưa chừ, hỏi bao giờ, bao giờ ư? Làm ao mà biết được. Ừ, nhiệm vụ của nắng là vàng và mang ngày đến. Nhiệm vụ của gió là thổi... ngược chiều Nhiệm vụ của thuỷ triều là dâng lên... hạ xuống Nhiệm vụ cũa biển là làm xanh... trái đất này! Nhiệm vụ của mây là trôi lăng đăng trên trời Nhiệm vụ của ông trời là nắng mưa... bất chợt Nhiệm vụ của con gái(như ḿnh) là bất chợt...nói linh tinh !!! (hôm qua...) |
|
|