|
#31
|
|||
|
|||
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng chiều lạnh lẽo ám vào thơ Bôi vệt thẫm khói sương mờ tăm tối Bao nét chữ chẳng ra hồn ra lối Câu loằng ngoằng chiếc lá rụng đầu thu Bỗng dưng ḷng lại cảm thấy âm u Mặt trời đă chui vào mây ngủ sớm Cho rệu ră ư từ khi mới chớm Để hồn se ngơ ngẩn bóng đêm về Bỗng dưng tràn tiếng dế gọi tỉ tê Nghe khắc khoải u hoài nơi vắng vẻ T́m cục tẩy sửa bài thơ lặng lẽ Bỗng dưng màu đen đúa xóa không trôi. Kiều Thành(18/8/14) |
#32
|
|||
|
|||
THU PHẤT PHƠ
Mùa thu này cảm thấy lạ lùng ghê Không dịu mát như mấy mùa thu trước Gió hiu hiu bỗng nghe nhiều rét mướt Thông thốc ḷng trống trải xạc xào khua Chắc thu này báo hiệu đă già nua Và thời tiết giống bao mùa thu cũ Ta thấy khác bởi mảnh hồn úa rũ Phất phơ đời vất vưởng ngọn heo may Mưa ào về ướt sũng buổi chiều nay Chiếc lá rụng đúng vào nơi cuộn xoáy Dù không muốn vẫn nằm trong ḍng chảy Giữa xô bồ muôn thứ dập dềnh trôi. Kiều Thành(21/8/14) |
#33
|
|||
|
|||
NGẨN NGƠ
Lặng đắng cuộc t́nh qua Cơi ḷng hoài vương vấn Số trời ban lận đận Để tim nhiều tứ thơ! Mộng mị đến ngu ngơ Khi Thu choàng bóng xế Người chân trời góc bể Cố níu áng mây bay. Ngẫm kỹ đúng ḿnh ngây Ôm ḷng câu gió thoảng T́nh thơ tràn lai láng Chữ ghép lại mà thôi. Khoảng cách quá xa xôi Biết đâu hồn người viết Vẫn tin và mải miết… Đến bây giờ ngẩn ngơ… Kiều Thành(27/8/14) |
#34
|
|||
|
|||
NGẨN NGƠ CHIỀU
Sẩy chân đánh mất nụ cười Kiếm t́m vô vọng thành người ngẩn ngơ Gởi hồn vào mấy vần thơ T́m vui câu chữ phất phơ gió ngàn Vụng so dây trước dạo đàn Ḥa âm chệch choạc lỡ làng hội xuân Bởi vô tư chẳng ngại ngần Lệch pha lạc phách muôn phần tại ta Ngỡ rằng chút đỉnh cho qua Chênh vênh đến buổi xế tà chênh vênh Ngồi trông mặt nước buồn tênh Lục b́nh tím ngắt bồng bềnh về đâu Quẩn quanh cứ măi chân cầu Rác rều quanh quẩn nỗi sầu không phai! Kiều Thành(04/9/14) |
#35
|
|||
|
|||
LÁ VÀNG RƠI
Lá cơng nặng thời gian Tự buông cành thong thả Theo gió dạo lang thang Mặc đời ban nghiệt ngă Phẩy một nét đơn sơ Cho mùa thu vàng óng Tạo cảnh sắc nên thơ Thi nhân vào gởi mộng Phải chi ta là lá Cũng thả nhẹ thân gầy Thảnh thơi về muôn ngả Mặc bao điều đắng cay! Kiều Thành(24/9/14) |
#36
|
|||
|
|||
PHƠI THƠ
Tiếng thu khẽ động niềm riêng Lá vàng chao nhẹ thoáng nghiêng ánh chiều Trải ḷng nét chữ liêu xiêu Hong tia nắng muộn ít nhiều tơ vương. Kiều Thành(26/9/14) |
#37
|
|||
|
|||
T̀M…
T́m nơi quạnh quẽ ḿnh thôi Quẩn quanh ngày tháng t́nh rơi chạnh buồn Long lanh ḍng suối đầu nguồn Lơ thơ mái tóc mây vương bập bềnh Chồn chân lên thác xuống ghềnh Cuối đời góc núi hồn chênh phương nào… Kiều Thành(17/10/14) |
#38
|
|||
|
|||
VÔ VI
Kiếp này trả hết nợ nhau Phủi tay về đến kiếp sau nhẹ ḷng Kiếp này nếu phải long đong V́ chưng nghiệp chướng đă tṛng kiếp xưa! Kiều Thành(19/10/14) |
#39
|
|||
|
|||
LẬP ĐÔNG
Cánh gió đông về xạc xào gơ cửa Buồng tim trống rỗng trước cảnh giao mùa Rệu ră ngôn từ chữ nghĩa già nua Cố xếp măi cũng không thành thơ được. Bao mảnh ghép đổ nhào tan mơ ước Lâu đài kia lấp lánh cơi hư vô Đang phiêu diêu thoát khỏi chốn xô bồ Nhịp bước thời gian kéo qua miền gió bụi… Kiều Thành(7/11/14) |
|
|