|
|
Thông Báo |
#51
|
||||
|
||||
Nói sao cho vợi - Thu Trang
Pari tối nay tuyết đổ Rơi rơi phủ trắng phố phường Hoa đèn tăng phần rực rỡ Kinh thành bát ngát sắc hương Ánh sáng ắt hẳn màn sương Chen chân trên khắp ngả đường Vui tươi trai thanh gái lịch Hồn nhiên họ đón xuân sang Chân bước mà ḷng miên man Quê ơi xa cách muôn vàn Không khóc mà ḷng thổn thức Nói sao cho vợi niềm thương Pari bát ngát sắc hương Quê tôi giờ này ai biết Chắc bên mái tranh đạm bạc Vườn rau là băi chiến trường Tôi đi giữa vầng ánh sáng Nh́n thiên hạ đón xuân sang Nghe câu hỏi thầm đau buốt Bao giờ mùa xuân Việt Nam? Bao giờ xuân thanh b́nh sang? Mùa xuân thống nhất quê hương Mùa xuân tự do độc lập Mùa xuân không đượm tóc tang! Trong hồn day dứt mênh mang Quê tôi miền Bắc miền Nam Chắc đang hào hùng chiến đấu Ngăn bàn tay giặc hung tàn Giữa muôn hương sắc huy hoàng Tôi không thấy mùa xuân sang Hồn tôi ở phương trời ấy Tôi đợi mùa xuân Việt Nam! |
#52
|
||||
|
||||
Cha tôi - Lê Đạt
Đất quê cha tôi đất quê Đề Thám Rừng rậm sông sâu Con gái cũng theo đ̣i nghề vơ Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu Phất ngọn cờ lau Vào rừng Na Lương đánh trận Mơ làm Đề Thám Lớn lên, cha tôi đi dạy học Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước Khóc Phan Chu Trinh Như khóc người nhà ḿnh Ôm mộng bôn ba hải ngoại Lênh đênh khói một con tàu Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái Đánh nhau với Tây Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời Gần hai mươi năm trời Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng Tiếng vơng trưa hè mênh mông Phong trần mài một lưỡi gươm Những phường giá áo túi cơm sá ǵ. Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó Cuộc đời chợ đen chợ đỏ Thù hằn con người "Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở Mày đă quyết kiêu căng Níu lấy cái lương tâm gàn dở Dám không tồi như chúng tao Suốt đời mày sẽ khổ". Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ Người "An Nam" dám đánh "ông Tây" Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày Chửi mèo, mắng chó "Cũng là chồng là con Chồng người ta khôn ngoan Được ḷng ông tuần ông phủ Mang tiền về nuôi vợ". Bát đĩa xô nhau vỡ Cha tôi nằm thở dài Cha nhịn đi cho đỡ Anh em tôi, bỏ cơm Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn Trời mùa đông trăng sáng Sao nở như hoa Không biết Ngưu Lang trên kia Có bao giờ căi Chức Nữ. Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi Một hôm, tôi thấy chữ R.O treo ngoài cửa Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa Người c̣n bận đếm tiền ghi sổ Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ Một ḿnh uống rượu say Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền Hai vai nhô lên Đầu lún xuống Như không mang nổi cuộc đời Bóng in tường vôi im lặng Ngọn đèn leo leo ánh sáng Bóng với người như nhau Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt Ở chân bàn hay ở cha tôi? Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo. Rác rưởi gia đ́nh miếng cơm manh áo Tàn phá con người. Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh Rũ đầu chết ngạt trong bùn Năm tháng mài ṃn bao nhiêu khát vọng. Cha đă dạy con một bài học lớn Đau thương kiên quyết làm người. Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng. |
#53
|
||||
|
||||
Mẹ và quả - Nguyễn Khoa Điềm
Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả lặn rồi lại mọc Như mặt trời, khi như mặt trăng Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên C̣n những bí và bầu th́ lớn xuống Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn Rỏ xuống ḷng thầm lặng mẹ tôi. Và chúng tôi, một thứ quả trên đời Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi Ḿnh vẫn c̣n một thứ quả non xanh? |
#54
|
||||
|
||||
Núi mường Hung ḍng sông Mă - Cầm Giang
Anh là núi Mường Hung Em là ḍng sông Mă Sông nhiều rêu, nhiều cá Núi nhiều thú, nhiều măng Chiều bóng anh che sông Sớm mắt em long lanh Sáo cành cây ạnh thổi vang lanh lảnh Gió lùa qua miệng anh lại mỉm cười Rộn ràng em thuyền độc mộc ngược xuôi Như trăm nỗi băn khoăn khi đến tuổi Nếu trời làm em sóng nổi Anh ngả ḿnh ngăn lại lúc phong ba Em là búp bông trắng Anh là ngọn lúa vàng Thi nhau lớn đẹp nương Toả mùi thơm cùng nghe chim hót Em cứ về nhà trước Đợi anh ở bên sông Anh làm no ḷng mương Em làm vui ấm bản Nếu con gấu giẫm găy cành bông trắng Lá lúa anh sẽ cứa đứt chân Nếu lúa này chuột, khỉ dám đến ăn Sợi bông em sẽ bay mù mắt nó Anh là rừng thẳm Em là suối sâu Cây rừng anh làm cầu Bắc ngang lên ḍng suối Hoa sim nở đỏ chói Soi bóng xuống ḷng em Nếu hùm về, suối em thành thác Nếu sói về, rừng anh sẽ thành chông Quyết chẳng chịu đau ḷng Đời chúng ta rừng núi Suối em phá tan bóng tối Rừng anh chặn lại băo dông Để anh lớn măi thành núi Mường Hung Em ngoan chảy thành ḍng sông Mă. |
#55
|
||||
|
||||
Bài thơ t́nh ở Hàng Châu - Tế Hanh
Anh xa nước nên yêu thêm nước Anh xa em cành nhớ thêm em Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm Trời Hàng Châu bốn bề êm ái Mùa thu đă đi qua c̣n gửi lại Một ít vàng trong nắng trong cây Một ít buồn trong gió trong mây Một ít vui trên môi người thiếu nữ... Anh đă đến những nơi lịch sử Đường Tô Đông Pha làm phú Đường Bạch Cư Dị đề thơ Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ C̣n thao thức trên cành đào ngọn liễu Phong cảnh đẹp nhưng ḷng anh thấy thiếu Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu Có hai ta cùng tựa bên cầu Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa Lá phong đỏ như mối t́nh đượm lửa Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa Làn nước qua ánh mắt ai đưa Cơn gió đến bàn tay em vẫy Chúng ḿnh đă yêu nhau từ độ ấy Có núi sông và có trăng sao Có giận hờn và có chiêm bao Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến Nói sao hết em ơi bao kỉ niệm... Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui Những ngày vui sao lại thấy bùi ngùi Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ Rời Tây Hồ trăng xuống Bắc Cao Phong Chỉ ḿnh anh với im lặng trong pḥng Anh ngước nh́n bức thêu trên vách: Hai bóng người đi một hàng tùng bách Bàn tay nào đă dệt nỗi ḷng anh? Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên ḿnh Vơ vẩn t́nh chăn chập chờn mộng gối Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội Nước Tây Hồ bỗng hóa nước Hồ Tây Hai chứng ḿnh cùng bước dưới hàng cây. |
#56
|
||||
|
||||
Nỗi niềm Thị Nở - Quang Huy
Người ta cứ bảo dở hơi Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi Dở hơi nào dở hơi ǵ Váy em sắn lệch nhiều khi cũng t́nh Làng này khối kẻ sợ anh Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay Sợ anh chửi đổng suốt ngày Chỉ ḿnh em biết anh say rất hiền Anh không nhà cửa bạc tiền Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo Cái tên mơ mộng Chí Phèo Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao Quần anh ống thấp ống cao Làm em hồn vía nao nao đêm ngày Khen cho con Tạo khéo tay Nồi này th́ úp vung này chứ sao Đêm nay trời ở rất cao Sương th́ đăm quá trăng sao lại nhoà Người ta mặc kệ người ta Chỉ em rất thật đàn bà với anh Thôi rồi đắt lắm tiết trinh Hồn em nhập bát cháo hành ngh́n năm. |
#57
|
||||
|
||||
Sư đoàn - Phạm Ngọc Cảnh
Sẽ có những sư đoàn thép Bất kỳ nơi đâu Không khuất phục tù đày chém giết Nơi đâu Người sống nợ nần người đă chết Bất kỳ nơi đâu Từ một cây "mút nhét" Một sải xuồng bơi Một nọc ong châm góp làm sự nghiệp Gốc tre xanh thắng trận cả ba đời Ba mươi triệu tấm ḷng xông ra tuyến lửa Vạch lối điều quân Vai chảy xe thồ Trồng cây xanh che chở Mỗi bước quân đi Đánh trận trường kỳ Đêm trước nấp trong lùm bắn tỉa Sớm sau dàn trận chính qui Đến trận băo hiệp đồng cả nước Mỗi sư đoàn mang gió lốc bay đi... Đất giải phóng thênh thang Sẽ cho ta dàn đội ngũ - sư đoàn Phía trước gọi ta Những Điện Biên ṿng đai thép tung ra làm chiến dịch Đ̣n gánh hậu phương vượt đèo đi phản kích Hành quân Hành quân Trùng điệp những sư đoàn Đi lên phía Bắc Tràn về hướng Nam Những vị tướng lại cầm quân đi đánh giặc Trải bản đồ C̣n nguyên Vạch chỉ đỏ thắt quanh hầu giặc Pháp Bài học chiến tranh nhân dân Lại tiếp Trang ấp Bắc - Plây me Và chiến công lên ngực áo những binh nh́ Đất nước sẽ cho ta Những chùm con số đẹp Làm tên gọi khai sinh sư đoàn thep Này đây Doi cát Cửu Long xanh Sư đoàn Châu Thổ Giữa băi sú, rừng tràm Vụt đứng dậy sư đoàn Nam Bộ Sư đoàn Tây Nguyên Từ hầm chông bẫy đá cung tên Này đây Cực Nam Phan Rang - Phan Thiết Này đây Quảng Ngăi - Phú Yên Trên nguồn xa Ô Lâu - Thạch Hăn Sẽ tiến về Sư đoàn Trị Thiên Lại có một ngày Mọi cửa ô xanh Sài G̣n hớn hở Như Hà Nội đă từng Ba mươi sáu đường hoa tung sóng đỏ Phất rừng cờ thổi hồng ngọn gió Đón con em Đón những sư đoàn Mang chiến thắng trở về Rập bước Ca vang! |
#58
|
||||
|
||||
Lời nói dối nhân ái - Trang Thế Hy
Gió nói với chiếc lá úa: "Trong ṿng tuần hoàn bất tận của chiếc lá, Màu vàng của mi trong khoảnh khắc này Là sắc đẹp vĩnh hằng của nhan sắc mùa Thu tàn phai nhanh; Đừng buồn cái đẹp nào cũng phù du v́ chỉ có cái phù du mới đẹp” Lá biết gió nói dối nhưng lá vẫn vui vẻ bay vèo theo gió. "CHÀNG thấy NÀNG đẹp rồi chàng mới yêu Anh th́ ngược lại, anh yêu trước rồi sau đó mới biết rằng em đẹp” Lời nói dối ngược ngạo luật phản xạ của anh chồng làm ửng hồng đôi má cô vợ trẻ. Cô gái nói với ông già: “Bố đẹp lăo quá! Hồi c̣n trai chắc bố có số đào hoa" Ông già- héo queo như cây kiểng c̣i- uống lời nói dối cực kỳ khó tin của cô gái như uống giọt nước thần có dược chất hồi xuân Tiếc thay! những lời nói dối ta phải nghe hằng ngày lại là những lời nói dối không nhân ái. |
#59
|
||||
|
||||
Ngày ḥa b́nh đầu tiên - Phùng Khắc Bắc.
Những sợi nắng xuyên qua nhà ḿnh Thành những mũi tên Thành những viên đạn Bắn tiếp và anh không ǵ che chắn Phải nhận tất cả Van anh Hôm qua chưa nhận được một viên đạn Hôm nay nhận được lỗ thủng Anh về quê không mang súng Vũ khí lúc này là hai bàn tay... Mẹ giục ăn cơm con Ḥa b́nh trong canh cua, rau mồng tơi, cà Và Mùi ổ rơm. |
#60
|
||||
|
||||
Chiếc xe xác qua phường Dạ Lạc - Văn Cao
Ngă tư nghiêng nghiêng đốm lửa Chập chờn ảo hóa tà ma... Đôi dăy hồng lâu cửa mở phấn sa Rũ rượi tóc những h́nh hài địa ngục Lạnh ngắt tiếng ca nhi phách giục T́nh tang... Năo nuột khóc tàn sương áo thế hoa rũ rượi lượn đêm trường Từng mỹ thể rạc hơi đèn phù thể Ta đi giữa đường dương thế Bóng tối âm thầm rụng xuống chân cây... Tiếng xe ma chở vội một đêm gầy Xác trụy lạc rũ bên thềm lá phủ Ai hát khúc thanh xuân hờ ơi phấn nữ Thanh xuân hờ thanh xuân Bước gần ta chút nữa thêm gần Khoảng giữa tuổi thanh xuân nghe loạn trùng hút tủy Ai hủy đời trên tang trống nhỉ? Hay ác thần gơ quách nạo mồ khuya! Đảo điên... mê say... Thể phách chia ĺa Nghe reo mạnh, chuỗi tiền cười lạnh lẽo! Tiền rơi! Tiền rơi! chùm sao huyền diệu Lấp lánh hằng hà gạo rơi! Tiền rơi! - Vàng mấy lá thừa đăi mây phủ chiếu Ngă tư nghiêng nghiêng chia nẻo Dặt d́u cung bậc âm dương Tàn xuân nhễ nhại mưa cô tịch Đầm đ́a rả rích phương Đông Mang mang thở dài hồn đất trích Lưỡi thép trùng trùng khép cố đô Cửa ô đau khổ Bốn ngả âm u (Nhà ta thuê mái gục tự mùa thu Gác cô độc hướng về phường Dạ Lạc) Đêm đêm, dài canh tan tác Bốn vực nhạc động, vẫy người Giăy đèn chao thắp đỏ quạnh máu đời Ta về gác chiếu chăn gào tự tử Trên đường tối đêm khỏa thân khiêu vũ Kèn nhịp xa điệu múa vô luân Run rẩy giao duyên khối nhạc trầm trầm Hun hút gió nâng cầm ca nặng nhọc Kiếp người tang tóc Loạn lạc đ̣i xương chất lên xương Một nửa kêu than, ma đói sa trường C̣n một nửa lang thang t́m khoái lạc Ngă tư nghiêng nghiêng xe xác Đi vào ngơ khói công yên Thấy bâng khuâng lối cỏ hư huyền Hương nha phiến chập chờn mộng ảo Bánh nghiến nhựa đường nghe sào sạo - Ai vạc xương đổ sọ xuống ḷng xe Chiếc quỷ xa qua bốn ngả ê chề Chở vạn kiếp đi hoang ra khỏi vực Mưa, mưa hằng thao thức Trong phố lội đ́u hiu Mưa, mưa tràn trên vực - Hang tối gục tiêu điều Mang linh hồn cô liêu Tiếng xe càng ám ảnh Tiếng xa dần xa lánh Khi gà đầu ô kêu. |
|
|